Quán Cơm Nhỏ Ở Tiểu Khu Hội Xuân

Chương 11: Tuổi: Yêu sớm?



Edit: Bún Bò.

Beta: nnminhchauu.

Buổi tối ăn khoai sọ, còn có bát canh cá lớn và thịt khô mà anh họ cho.

Khoai sọ hấp chung với dầu muối, sau khi chín thì rải hành băm, miếng khoai trắng tuyết nhiễm dầu trở thành màu nâu nhạt, bỏ thêm hành lá, đảo đều là có thể ăn; phía dưới thịt khô nhăn nhúm là măng khô, ớt cay và rau cải, dầu thấm xuống làm ướt thức ăn, cho vào miệng béo ngậy bùi bùi cay cay, thích hợp dùng với cơm.

Cuối cùng là bát canh cá to, cháu họ của Giang Văn và bạn bè ra sông câu được. Bởi vì ở đây là đất liền, cho nên trừ khi cố ý đi tìm còn không rất khó ăn được hải sản, chẳng qua cá sông ít xương được Giang Văn mang về, nấu canh ăn rất ngon.

Lúc ăn cơm Sở Đinh nhớ hồi cấp ba Giang Văn mang cơm trưa cho anh, đã từng có một lần Giang Văn dùng bình giữ nhiệt nhỏ mang canh đầu cá tàu hũ đến, nhìn trông khá tươi ngon.

Vì thế Sở Đinh bảo: "Hồi cấp 3 hình như anh cũng có mang canh cá đến, em còn được ăn thử."

Giang Văn nhớ lại, nói: "Mẹ tôi làm."

"Ơ? Sở Đinh ngạc nhiên nhìn sang.

Giang Văn nhớ tới chuyện kia.

Hắn mỗi trưa đều mang cơm cho Sở Đinh, sau không biết vì sao lại thành thế này, Giang Văn tự mình nấu phần cơm trưa cho hai người.

Điều kiện có hạn, Giang Văn chỉ xào nhanh vài món, là việc rất bình thường trong nhà. Cho dù như vậy cuối cùng vẫn bị mẹ phát hiện.

Ngay từ đầu mẹ hắn biết hắn mang cơm cho bạn học, khi đó chỉ là gọi món như bao người, khi nào Giang Văn quay về trường sẽ mang theo. Sau này lại phát hiện bạn học vẫn gửi tiền cơm, nhưng Giang Văn rất lâu rồi không đóng gói đồ ăn cho người ta nữa.

Mẹ Giang đồng thời phát hiện, hộp cơm của Giang Văn lặng lẽ nhiều lên, mỗi ngày còn mang theo hộp sữa đến trường -- Giang Văn có hội chứng không dung nạp lactose, không uống được sữa.

Từ nhỏ Giang Văn đã có chủ kiến, mẹ hắn cũng chưa bao giờ phải can thiệp vào chuyện gì. Nhưng thấy Giang Văn không tùy tiện mang một xào một canh đi nữa, thay vào đó là mỗi ngày dùng số nguyên liệu có hạn để làm ra món ăn ngon nhất, còn chú ý đến trang trí, mẹ hắn bừng tỉnh đại ngộ: "Chắc là Giang Văn đang nói chuyện yêu đương?"

Về sau lúc Giang Văn nấu ăn mẹ hắn sẽ đứng bên cạnh cười tủm tỉm, còn chỉ hắn vài câu.

Vì thế Giang Văn lại tiếp tục... mặt không cảm xúc nhưng thật ra căng cả da đầu đóng gói hộp cơm, còn thuận tay cầm theo hộp sữa, cuối cùng bình tĩnh rời đi: "Mẹ, tiền ở trên quầy, con đi đây."

Mãi đến một ngày hắn về nhà, mẹ hắn gọi hắn lại, từ trong bếp nhìn ra: "Nhớ mang hộp giữ nhiệt trên bàn chỗ cửa đi nhé, cho hai đứa canh cá đó."

"Hai đứa" được đặc biệt nhấn mạnh.

Giang Văn chạy mất dạng.

Lúc đạp xe còn loáng thoáng ngửi thấy mùi bạc hà.

Sau này mẹ Giang cùng chú Trần nói chuyện.

"Tiểu Giang có bạn gái hả?"

"Có." mẹ Giang nói nhanh: "Thành tích của nó con không lo lắm, nó là đứa con ngoan. Nhưng sợ nó quên đối xử bạn nữ phải hòa ái một chút! Nó cứ xụ mặt lại ít nói, con lo nó bị người ta đá lắm."

Chú Trần cảm thán: "Thật sự không nghĩ tiểu Giang sẽ yêu sớm đâu..."

Đọc truyện tại wattpad @bunbohuefulltopping.

Sở Đinh gọi hắn: "Anh suy nghĩ gì mà thất thần vậy?"

"Không có gì." Giang Văn lắc đầu, ăn ngay nói thẳng: "Canh hồi cấp ba đều là mẹ tôi làm."

"À..."

"Mẹ nghĩ tôi yêu đương, mỗi ngày đều mang cơm cho cậu." Giang Văn nghĩ đến chuyện trước thì cười một cái, ai ngờ về sau bọn họ lại trở thành quan hệ mà mẹ hắn đã tưởng.

Sở Đinh có chút khẩn trương:"Vậy mẹ anh... cô nghĩ sao?"

Giang Văn nghĩ: "Chắc là thái độ lạc quan, chẳng qua mẹ nghĩ cậu là con gái."

Sở Đinh "Ừm" một tiếng, chắc là do quá đói bụng, anh ăn rất ngon, còn múc một muôi thịt với măng khô để trộn cơm.

Giang Văn rất nhanh đã ăn xong, chậm rãi lọc xương cá cho Sở Đinh, nói: "Ai xong sau rửa bát."

Sở Đinh sờ bụng: "Để em, em còn muốn ăn thêm một bát."

Ngày hôm sau Sở Đinh chạm mặt Giang Kỳ lúc y đến mời Giang Văn sang nhà ăn tôm hùm đất.

Nói là cháu trai Giang Văn, nhưng Giang Kỳ cũng đã hai mươi mấy tuổi, chỉ nhỏ hơn Giang Văn hai, ba tuổi, trong chốc lát đã xưng huynh gọi đệ với Sở Đinh, còn mời anh cùng về chung.

Giang Kỳ đội mũ rơm lớn, da y rất đen, mặt mày có chút giống Giang Văn, nhưng lại gầy như khỉ, lúc cười còn lộ ra hàm răng trắng: "Buổi trưa chúng ta ăn tôm hùm đất, ngày hôm qua câu được cá lớn cũng chưa ăn đâu! Buổi chiều lái xe đi hái măng, mấy ngày nay măng ăn ngon rồi, cậu cũng tới đi!"

Giang Văn đi ra, nhìn thấy Sở Đinh cùng người khác đứng chung một chỗ thì kêu anh: "Sở Đinh."

Giang Kỳ nghe thấy tiếng thì quay người lại, vẫy tay với hắn: "Chú, cháu tới mời hai người ăn cơm." Vốn chỉ định gọi Giang Văn, nói chuyện với Sở Đinh một lát lại thành "hai người".

"Ừ." Giang Văn vừa tắm xong, cầm khăn lông lau tóc, nhìn đồng hồ trên tường: "Bây giờ đi luôn à?"

"Không không, cháu tính đi trấn trên, tiện đường nên tới báo luôn." Giang Kỳ lấy rổ đựng dưa lê, cắn một miệng rồi cười hì hì đi.

Giang Văn sợ Sở Đinh lần đầu gặp mặt người thân của hắn sẽ khẩn trương, cố ý nói vài cáu, Sở Đinh không nghiêm túc "ừm ừm à à" vài tiếng.

Quay đầu nhìn lại, Sở Đinh mặt mang ý cười cầm điện thoại trên tay, Giang Văn hỏi hắn: "Xem gì vậy?"

Sở Đinh cho hắn xem điện thoại: "Cùng Giang Kỳ nói chuyện, chơi với y rất vui." Nói xong không nhịn được cười.

Giang Kỳ nói cho Sở Đinh những địa điểm có thể chơi ở đây, nói đến thú vị, còn hỏi anh có muốn cùng y đi chơi không, buổi chiều cùng nhau leo núi. Giang Kỳ là người cực hiếu khách, cực ân cần.

Giang Văn cầm điện thoại, gửi voice qua: "Không cần, chú sẽ đưa Sở Đinh đi."

Hắn nói giọng địa phương bên này, Sở Đinh nghe không hiểu, anh ngồi trên ghế nhỏ hỏi hắn: "Anh nói gì vậy?"

Giang Văn đưa điện thoại cho anh rồi gọt dưa lê: "Bảo sẽ đưa cậu đi leo núi."

"Được." Sở Đinh mang điện thoại đi sạc, lấy mũ rơm trong phòng đội lên, mang ghế nhỏ đặt trước cửa rồi ngồi xuống ăn dưa lê, ánh mắt tò mò mà nhìn đồng ruộng, dòng suối và cây cảnh.

Dưa lê này rất ngọt, được trồng trong sân, lúc trưởng thành kết ra hai quả.

Trước khi rời đi, Giang Văn chỉ vào mái hiên nói với Sở Đinh, chỗ Sở Đinh mới ngồi trên đầu có cái bóng đèn, góc mái cạnh bóng đèn có một cái tổ chim màu xám.

"Có chim én con ở đó."

Hai con chim nhỏ nghe tiếng ló đầu ra.