Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 630: Bộc nghị chi tranh



Viên Vĩ run run đưa tay ra, mở bản tấu chương, chỉ thấy trên đó dùng khẩu khí của ông ta, đàn hặc Trương Cư Chính thái độ không đoan chính, xem thường công việc, còn dùng ngôn từ mập mờ, thể hiện bất mãn với việc hoàng đế quá mức đề cao cha mẹ ruột, những lại xử tệ với Trương thái hậu...

Đương nhiên một lá đơn vu cáo, tuyệt đối không thể hoàn toàn bịa đặt, mà phải kết hợp với ba phần sự thực, mới làm bảy phần kia thành sự thực.
Nghiêm Thế Phiên hiển nhiên đã theo dõi Trương Cư Chính rất lâu, tìm ra sơ hở trong văn chương ca ngợi công tích mà hắn biên soạn.

Bài văn đó khen Gia Tĩnh đế hiếu lễ, đồng thời luận chứng bất kỳ nhi tử có hiếu nào gặp phải tình huống đó đều đưa ra lựa chọn tương tự, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Đáng lý điều này đúng lòng đế vương, Gia Tĩnh đế khi đó xem xong còn long nhan hớn hở, khoan khoái vô cùng.

Nhưng Nghiêm Thế Phiên tìm được điều công kích trong đó. Khi Trương Cư Chính luận chứng, lấy Anh Tông Bắc Tống làm ví dụ. Còn nhắc tới hai chữ "bộc nghị"...

Tống Anh Tông tên Triệu Thự, nguyên danh Tông Thật, là cháu của Bộc vương Triệu Nguyên Phân đệ đệ Tống Nhân Tông.
Nhân Tông là hoàng đế đời thứ ba của triều Tống, là đường thúc của Triệu Thự. Đáng lý ra Triệu Thự vô duyên với hoàng vị, nhưng Chân Tông không có con trai, hoàng vị liền rơi lên người hắn, vận mệnh nghe sao mà tương tự với Gia Tĩnh.

Hơn nữa hai vị hoàng đế số đỏ này còn cùng một loại người, đều vô cùng thông minh, lại vô cùng cố chấp, vì cùng một sự kiện mà phát sinh xung đột mãnh liệt với triều thần.
Đó là hiếu đáo một cách cố chấp, đăng cơ không lâu, cả hai đều diễn một vở hài kịch truy tặng danh phận cho phụ thân làm chân động triều đình.

Gia Tĩnh đế không cần nói, "đại lễ nghị" diễn ra oanh liệt được đưa vào sử sách, Anh Tông cũng chẳng chịu kém, "bộc nghị chi tranh" kéo dài cả nửa đời làm hoàng đế, cũng viết vào sử sách.

Nhân Tông qua đời, Anh Tông kế vị, triều đình thảo luận vấn đề xưng hô của Bộc vương cha Anh Tông.
Khi đó Nhân Tông mới qua đời 14 tháng, Anh Tôn hạ chỉ, đợi Nhân Tông tang tròn 24 tháng hẵng nói. Đó không phải là vì tôn kính Nhân Tông, mà là kế hoãn binh giảm bớt cản trở việc truy phong.

Khi đó Vương Khuê cầm đầu lưỡng chế cho rằng, Anh Tông kế thừa hoàng vị của Nhân Tông, phải gọi cha đẻ Bộc vương là hoàng bá. Còn Hàn Kỳ, Âu Dương Tu vì đón ý hoàng thượng, cho rằng Anh Tông nên gọi cha là Hoàng khảo, bọn họ thỉnh cầu Anh Tông đem cả hai phương án ra cho bách quan thảo luận:
*** khảo: Cha, mẹ đã mất.

Khi đó Anh Tông và tế tướng cho rằng, các đại thân nhất định có người tán đồng chủ trương bọn họ, nào ngờ tình hình trái ngược hoàn toàn, bách quan cực lực phản đối chuyện này, đa số tán đồng kiến nghị của quan viên lưỡng chế.
Nhưng Anh Tông dự mưu đã lâu, sao chịu thay đổi? Liền gây áp lực để bách quan thay đổi suy nghĩ. Có điều vì Tống triều không có đình trượng, mà hoàng đế không thể giết sĩ đại phu, cho nên Anh Tông cũng cảm thấy áp lực rất lớn, rất vất vả.

Đúng lúc đó nguyên phối của Nhân Tông hoàng đế là Tào thái hậu hay tin, đích thân viết chiếu thư nghiêm khắc chỉ trích đám Hàn Kỳ, Âu Dương Tu.
Cho rằng Anh Tông được kế vị, bởi vì là hắn làm con nuôi thừa tự của Nhân Tông, không thể gọi Bộc vương là cha nữa, cho nên không thể gọi là hoàng khảo, tức thì việc được định đoạt.

Con đường nhận cha của Anh Tông dường như thành vô vọng.

Thấy tình thế bất lợi cho mình, Anh Tông đành hoãn thảo luận việc này, nhưng ông ta không từ bỏ. Mà ngược lại, thông qua thời gian dài tranh luận, ông ta nhận thức được, muốn giành thắng lợi, chỉ có cách tranh thủ ủng hộ của thái hậu, mới cho bách quan một đồn trí mạng được.

Cuối cùng dùng một chiêu không sao tin nổi, ông ta sai Âu Dương Tu viết sắc chiếu thư "Bộc vương xưng hoàng khảo", giấu trên người, sau đó mời thái hậu ăn cơm, trong bữa ăn khóc lóc, bày tỏ mình đã nhận thức được sai lầm, muốn thay đổi cong người, không đòi hỏi gì nữa.

Quan hệ giữa Tào thái hậu và Anh Tông rất tệ, nhưng nghe nhưng lời chân tình tha thiết đó, lại nghĩ tương lai còn phải dựa vào Anh Tông, thái độ mềm xuống, bị Anh Tông dùng lời ngon ngọt chuốc say, sau đó lấy chiếu thư ra, lừa Tào thái hậu hồ đồ đóng dấu vào.

Hôm sau, Tào thái hậu tỉnh rượu mới biết nội dung chiếu thư, nhưng hối hận thì đã muộn, vì Anh Tông đã công bố thiên hạ, lập miếu hiệu cho Bộc vương, cấp vinh diệu hoàng đế.

Nhưng quyết định này bị triều thần kiên quyết kháng cự, quan viên can gián bao gồm cả Tư Mã Quang, thậm chí cả người trợ tá cho Bộc vương cũng đứng ra phản đối, làm Anh Tông không ngờ.

Đối diện tình thế không lường trước đó, Anh Tông không nhận nhịn nữa, hạ chiếu cấm thảo luận, đầy ba đại thân khỏi kinh sư, đồng thời lôi kéo phái phản đối, hứa cho chức vị chấp chính, cuối cùng dùng cả biện pháp cả cứng lẫn mềm. Trải qua ba năm giành được danh phận cho phụ thân.

Anh Tông tại vị được 5 năm nên tỉ lệ so ra còn cao hơn Gia Tĩnh.

~~~~~~~~~~~~~~

Văn chương dùng một vị hoàng đế tương tự Gia Tĩnh, vốn ý muốn chứng minh Gia Tĩnh không phải độc đoán cố chấp.
Nhưng Trương Cư Chính quên đôi huynh đệ đồng bệnh tương lân này có một chỗ làm người ta lên an giống nhau, bất kính với thái hậu.
Đương nhiên Gia Tĩnh đế không thừa nhận hành vi của mình.

Nhưng Anh Tông từng vì thiên tai mà hạ chiếu trách tội mình, điều đầu tiên là "nghe lời sàm ngôn, bất kính với Tào thái hậu", người ta tự nhận rồi.

Vì thế Nghiêm Thế Phiên nói Trương Cư Chính lấy Anh Tông làm ví dụ, tức là biểu thị cái nhìn là cả hai đều bất kính với thái hậu, đứng ở phía đối lập với bách quan ...

Cuối cùng Nghiêm Thế Phiên lấy ra bản lĩnh hãm hại Trương Kinh, viết cuối tấu chương đàn hặc :" Thần nghe nói, xưa nay đứng ở phía đối lập với bách quan đều là hôn quan, mà hoàng thượng anh minh thần võ, bốn phương bái phục, bách tính an cư lạc nghiệp, không ai không cho rằng là đấng minh quân hiếm có. Trương Cư Chính dám nói xấu hoàng thượng như thế, không biết có mưu đồ gì?"

Thế nào gọi là từng chữ như thuốc độc? Chính là bản tấu này đây, Viên Vĩ chỉ mới xem thôi mà sợ tới mồ hôi ra đầy đầu, ông ta quanh năm bên vua, biết Gia Tĩnh đế độc đoán tự phụ, kẻ nào tới trước hưởng lợi, vì Gia Tĩnh dễ có việc làm kích động.

Ví dụ Hạ Ngôn, Tằng Tiến Trương Kinh năm xưa, không ai là không bị hại, mặc dù về sau Gia Tĩnh bình tĩnh nghĩ lại thấy hối hận, nhưng kim khẩu đã phát ra khó thu lại, chỉ đành sai tới cùng.

Viên Vĩ dám khẳng định, phong thư đụng chạm vảy ngược thiên tử này đưa lên, Gia Tĩnh đế sẽ nổi giận, không cần biết trắng đen phải trái, hạ lệnh đem Trương Cư Chính vào ngục tra khảo .

Tức là thứ này đưa lên Trương Cư Chính xem như xong đời.

Nhưng Trương Cư Chính là ai cơ chứ? Học trò đích hệ thân cận nhất của Từ các lão, là thứ nâng niu trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, cho dù năm ngoái hai đảng đấu tranh quyết liệt, thiếu chút nữa Từ các lão đích thân ra trận, cũng không nỡ để hắn lên ngựa.

Có thể thấy rằng, nếu ông ta dám đưa tấu chương này lên, Từ Giai sẽ không tha cho tông ta. Hôm qua hai bên còn vui vẻ rượu chè, hôm nay đã đâm cho một đao ứa máu, đoán chừng Từ Giai sẽ hận ông ta tới tận xương tủy.

Viên Vĩ nhớ tới khi xem tiểu thuyết phố phường, khi phần tử hắc bang, muốn khiến kẻ hai mặt phải hoàn toàn ngả về một phía, thường thường ép hắn triệt để đắc tội với một bên.
Như thế kẻ hai mặt chỉ còn lựa chọn theo hoặc không theo, theo thì triệt để trở mặt với bên kia, không theo thì bị Hắc bang đào hố chôn sống.

Ông ta cho rằng Nghiêm Thế Phiên khác đầu sỏ Hắc bang ở điều duy nhất, là không đào hố chôn mình, tối đa chỉ làm ông ta thân bại danh liệt.

"Nghiêm Thế Phiên không hạ thủ với Từ các lão, lại lấy môn sinh ông ta ra khai đao." Viên Vĩ thầm tính :" Đây không phải là đấu tranh, thuần túy là vì muốn tra triệt để đối lập với Từ các lão, sau đó một lòng theo hắn." Nghĩ tới đó sắc mặt Viên Vĩ trở nên dữ tợn, cắn răng nghĩ :" Nhưng như thế ta đứng về phía bên kia với Từ các lão, không còn cơ hội giảng hòa nữa."
Lúc này Viên Vĩ hoàn toàn tỉnh rượu, đầu óc sáng suốt :" Xem ra tình thế hiện nay, Nghiêm đảng đã hết thời, vị trí thủ phụ nội các, sớm muộn gì cũng là của Từ Giai, ta việc gì vì lấy lòng các ngươi mà đắc tội thảm với Từ các lão?"

Nghiêm Thế Phiên hoàn toàn không biết, thói ngang ngược của mình lại đắc tội với người khác rồi. Viên Vĩ là ai, là sủng thần của hoàng thượng, sư phụ của Cảnh vương, lễ bộ thượng thư, các tướng tương lai, từ trong tới ngoài, đều là đại hồng nhân, là cự đầu đang lên ...

Đương nhiên cái cuối cùng hoàn toàn là cảm giác tự ngạo của Viên Vĩ.

Ban đầu mới thấy Nghiêm Thế Phiên, Viên Vĩ vì nói lỡ lời mà hốt hoảng, thêm vào thói quen lâu năm, cho nên mới quỳ xuống, nhưng quỳ mãi hận dâng lên .

Viên Vĩ nhớ tới trước đó không lâu đường đường thứ phụ nội các còn dùng lễ đối đãi, vô cùng tôn trọng mình. Nghiêm Thế Phiên chỉ là thứ cáo mượn oai hùm, lại tùy ý chửi mắng đối đãi với mình như nô tài, căn bản không coi mình là người. Bằng vào cái gì mình phải đắc tội với Từ các lão vì hắn?

Không đáng, thực sự không đáng.

Nghĩ như thế, Viên Vĩ ra quyết định, không nghe Nghiêm Thế Phiên hãm hại người nữa.

Nhưng làm như thế, Nghiêm Thế Phiên tuyệt đối không tha cho ông ta, phải nghĩ cách bảo vệ bản thân. Viên Vĩ cười khổ không thôi, đi một vòng, không ngờ lại về khởi điểm.

Sáng sớm hôm sau, cố chịu đựng đầu óc nhức như búa bổ, Viên Vĩ lệnh người chuẩn bị kiệu tới nội các, đến Vô Dật điện liền thấy Từ các lão đang bận rộn công việc.

Nghe nói Viên Vĩ tới, Từ Giai tựa hồ có chút bất ngờ, từ bàn làm việc ngẩng đầu lên, bỏ kính lão xuống:
- Mậu Trung à, không sao chứ hả?
Rồi đích thân rót cho Viên Vĩ một chén trà.

Viên Vĩ cảm động lắm, thầm nghĩ :" Đều là người trong nội các, vậy mà chênh lệch lớn như thế. Xem ra các lão thật và các lão giả đúng là khác nhau." Liền đáp:
- Ân tướng, học sinh có chuyện bẩm báo, không biết ….

- Viết ra đi, nơi này tai vách mạch rừng.
Từ Giai nói nhỏ.

Viên Vĩ gật đầu, tới bên bàn lớn, cầm bút lên, khi chấm mực vô tình nhìn thấy một bán tấu viết được một nửa, loáng tháng nhìn thấy dòng chữ "... Lễ bộ, đoan chính cẩn thận, có thể làm việc lớn, thần xin nạp nhập các, ắt chia sẻ ưu tư với chủ ..."

Mặc dù không đầu không cuối, không rõ ràng, nhưng tim Viên Vĩ đập thình thịch, thầm kêu :" Chẳng lẽ là tiến cử ta nhập các? Xem là đúng là thế rồi! Quan trường đúng là không gì bằng sư đồ! Chỉ có sư phụ là không biết giận học sinh!"

Nhưng ông ta không nhìn thấy nụ cười thần bí của Từ Giai đằng sau lưng.

Hít sâu một hơi, Viên Vĩ viết hết chuyện Nghiêm Thế Phiên vu cáo trên đó, quay lại nói với Từ Giai:
- Xin ân tướng xem.

Từ Giai gật đầu, đi tới xem, trên giấy viết :" Đông Lâu vu hãm, Thái Nhạc nguy cấp! Không nỡ tương tàn, tới báo ân tướng!" Vừa thấy là chuyện liên quan tới Trương Cư Chính, sắc mặt Từ Giai trầm xuống, lật xem bản tấu chương kia, càng xem mặt càng trắng, tới cùng run run hỏi:
- Cái này ... đã tấu lên chưa?

Viên Vĩ lắc đầu, hạ thấp giọng nói:
- Hẳn là vẫn chưa, theo ý tứ bọn chúng, muốn học sinh dẫn đầu dâng tấu, nhưng nếu học sinh chần chừ không chịu dâng lên, bọn chúng sẽ không đợi quá lâu ...

Từ Giai gật đầu, ngồi xuống ghế, xoa tay vịn:
- Ngươi rất tốt, lão phu rất mừng.
Rồi đẩy tấu chương viết dở tới trước mặt Viên Vĩ:
- Không uổng lão phu coi trọng ngươi.

Mặc dù sớm đã đoán ra, nhưng khi việc được xác nhận, Viên Vĩ kích động nói:
- Học sinh .. Nhất định không phụ sự tài bồi của sư phụ.

- Trước tiên ngươi áp lại đã, để lão phu nghĩ cách, nhất định phải trụ vững.
Dừng một lúc, Từ Giai thấy mình phải giải thích thêm:
- Bọn chúng là Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công, ngoài là ra tay với Thái Nhạc, trong thực chất nhắm vào lão phu ...

Một khỉ Trương Cư Chính bị định tội, ông ta là sư phụ quan hệ mật thiết, ít nhất có cái tội "dạy dỗ không nghiêm", sao làm nổi Đại học sĩ nữa?

Viên Vĩ hiểu ý:
- Chính bởi vì lo cho an nguy của sư phụ, học trò mới bất chấp trở mặt với bọn chúng, tơi đây vào ban ngày.

- Tốt lắm, tốt lắm.
Từ Giai gật gù:
- Nhưng ngươi cũng phải bảo vệ bản thân đấy.

- Đa tạ sư phụ quan tâm...
Mặt Viên Vĩ hiện vẻ lo lắng:
- Học sinh tốt xấu gì cũng là nhị phẩm thượng thư, bọn chúng không dám ám hại, chỉ sợ bọn chúng phát động ngôn quan bới móc tật xấu của học sinh ... Sư phụ biết đấy, trước kia học sinh không câu nệ tiểu tiết, bị ngôn quan vây công nhất định không chống đỡ nổi.

- Điều này ngươi không cần quan tâm.
Từ Giai nhướng mày, lộ hào khí hiếm có:
- Bọn chúng có ngôn quan, chúng ta lại không có sao? Binh đến tướng ngăn, nước lên đê chắn, thế nào lão phu cũng không để ngươi xảy ra chuyện.

- Đa tạ ân tướng chu toàn.
Viên Vĩ lúc này mới yên tâm, vái thật sâu, rời khỏi trị phòng của Từ Giai.

Viên Vĩ đi rồi, Từ Giai lệnh:
- Mời Thẩm tế tửu tới đây.
Bên ngoài đáp lời, ông ta rơi vào trầm tư.

Khi Thẩm Mặc tới thì đã là trưa, Từ Giai dừng công việc, thu phong thư và tờ giấy kia vào ông tay áo, đứng dậy giãn gân cốt nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, cứ ăn mãi trong nội các không còn muốn ăn nữa rồi.

Thẩm Mặc gật đầu cười:
- Học sinh muốn ăn chẳng ăn được ở đây.

Từ Giai nhìn y:
- Ngươi mới có bao tuổi? Sớm muộn cũng có ngày ngươi ăn phát ngán.

Thẩm Mặc cười, đi theo ông ta rời Tây Uyển, tới một ngõ đối diện đường Trường An, chọn một tửu lâu vắng vẻ, lấy phòng bao tĩnh lặng, gọi mấy món ăn.

Đợi người phục vụ lui ra, Từ Giai lấy hai thứ từ trong ông tay áo cho Thẩm Mặc xem.

Xem xong, sắc mặt Thẩm Mặc nghiêm lại, hỏi:
- Thái Nhạc đã biết chưa?

- Chưa, nói cho hắn cũng vô ích, chỉ gây loạn thêm.
Từ Giai cười khổ:
- Kẻ này đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn dừng.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Cổ nhân có câu, trừ ác trừ tận gốc! Câu này không sai chút nào. Nghiêm Thế Phiên một ngày không chết, Nghiêm đảng một ngày không đổ, lòng hại người của bọn chúng vĩnh viễn không ngừng. Không thể để bọn chúng hồi phục nguyên khí.

Y tức thật sự rồi, hiện giờ thế cục triều đình đã rõ,cái mới thay cái cũ là không thể tránh khỏi, cha con họ Nghiêm thức thời, thu mình lại, bảo toàn được cho con cháu, không tới mức thân bại danh liệt.

- Phải bọn chúng lúc nào cũng hám muốn quyền lực. Sau bảy ngày đại tang của phu nhân, Nghiêm các lão liền chuyển về ở Vô Dật điện, ban ngày hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, buổi tối ngủ trong viện tử của ông ta, hai tháng rồi chưa về nhà một lần.
Từ Giai cười tự trào:
- Vốn cho rằng phu nhân ông ta chết, đáng lẽ phải tâm tàn ý lạnh, ai ngờ lại phát huy tinh thần phấn đấu chứ.

- Nghiêm Thế Phiên chẳng phải cũng thế sao, đáng lý không về quê đình ưu đã là trái đạo lý lắm ròi, lại còn không chịu ngoan ngoãn ở nhà, chạy khắp nơi xúi bẩy kích động, chỉ sợ thiên hạ không loạn, bách quan kinh thành ngứa mắt từ lâu.
Thẩm Mặc ôm quyền nói:
- Sư phụ, lần này người nên hạ quyết tâm rồi chứ?

- Ừ.
Từ Giai trịnh trọng gật đầu:
- Nếu không quyết định, ta cũng chẳng tìm ngươi giữa ban ngày ban mặt.

- Được, lần này nhất định phải cho hai cha con này xong đời.
Thẩm Mặc phấn chấn:
- Nếu không âm hồn không tan, làm người ta suốt ngày khó chịu.

- Ha ha ha, Chuyết Ngôn có kế hay rồi chứ?

- Sư phụ, xin người ghé tai lại đây.
Thẩm Mặc nói nhỏ.