Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 644: Đế vương tâm



Chỉ nghe Đồ Lập nói:
- Ba ngày qua bản quan kiểm tra sổ sách cũng không có tra ra vấn đề gì.
Thoáng dừng lại mới nói:
- Xem ra nghiêm bộ đường là bị vu cáo rồi.

Thẩm Mặc lòng trầm xuống, thầm nghĩ: 'Nghiêm đảng nhanh xìu xuống thế nhỉ, muốn lui một bước sống chết mặc bây.' dựa theo phương hướng trước kia của Nghiêm đảng là muốn sự việc trở nên ầm ĩ, từ đó mới thực hiện chuyển bại thành thắng, nhưng hiện tại Đồ Lập muốn dàn xếp ổn thoả, hiển nhiên là lui cầu bất thắng bất bại rồi.

Nếu như Thẩm Mặc là một chính khách thuần túy thì tiếp thu cục diện này cũng chả có gì, nhưng dù sao lương tri của y vẫn chưa vất cho chó ăn, đâu thể nào mắt thấy Nghiêm đảng tiếp tục làm hại quốc gia? Bất kể như thế nào cũng phải kéo Nghiêm gia phụ tử xuống đài, đây là điểm mấu chốt của y, cho nên ngay khi chưa thông tri cho Từ Giai mà y đã có thể nghĩa vô phản cố tiếp nhận công việc vất vả mà không có kết quả tốt này.

Người không thể cứ mãi ích kỷ, có đôi khi ngu một chút thì mới là chân quân tử.

Chỉ nghe Thẩm Mặc giận tái mặt nói:
- Đồ đại nhân, ông muốn cứu Nghiêm Đông Lâu ta không ý kiến, nhưng cũng không thể kéo cả ba chúng ta vào được!

- Cái này. . ." - Đồ Lập kinh ngạc nói: - Ý Thẩm đại nhân là sao?

- Nếu như Nghiêm Thế Phiên không có vấn đề, đại nhân giải thích thế nào về 150 vạn lượng bạc công trình không cánh mà bay đó? - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Chẳng lẽ là bị ba chúng ta tham ô hả?

Đồ Lập và Chu Hoài An nghe vậy biến sắc:
- Thẩm đại nhân, nói cũng không thể nói lung tung!

Thẩm Mặc gặng hỏi:
- Vậy khi hoàng thượng hỏi thì chúng ta giải thích thế nào?

- Việc này thì Thẩm đại nhân có điều không biết rồi.
Đồ Lập thản nhiên cười nói:
- Cấm nội hoàng cung dùng nguyên liệu cực kỳ cầu kỳ. Khác không nói, chỉ nói đến số gỗ lim tơ vàng, gỗ tử đàn, gỗ lê vàng, tại Trung Nguyên đã tìm không được rồi, phải lấy từ Vân Nam, Hải Nam, sau đó đường dài vận chuyển vào kinh.
Rồi xoa xoa tay nói:
- Lúc đó thế đạo không yên ổn, không dám vận chuyển bằng đường bộ, nên đặc biệt chế tạo 30 chiếc thuyền lớn, 10 chiếc vận chuyển gỗ, 20 chiếc làm quân hạm hộ tống, chỉ hạng mục này thôi đã tiêu hao gần 80 vạn lượng bạc rồi.

- Vậy vì sao trên sổ sách Công bộ không tra ra được những thuyền này? - Thẩm Mặc hỏi: - Cũng chưa từng có người nào nhắc tới chuyện này.

- Chế tạo thuyền là Bố chính sử ti và Đô chỉ huy sử ti của Quảng Đông phụ trách, tiền thì trực tiếp cấp cho địa phương.
Đồ Lập chậm rãi nói:
- Việc này là hoàn toàn xác thực.
Rồi nói với Thẩm Mặc:
- Ta vì việc này đã đặc biệt hỏi qua người của Công bộ, họ nói hiện tại công trình đã hoàn thành, 30 chiếc thuyền có thể đều đã giao cho Binh bộ sử dụng, khoản chi 80 vạn lượng đó cũng có thể danh chính ngôn thuận mà ghi vào sổ sách Binh bộ rồi.

Thấy đối phương đưa ra lời giải thích thình lình như vậy, Thẩm Mặc biết là họ đã chuẩn bị trước tiên là tự mình chối bỏ rồi, sau đó lấy 80 vạn lượng đó làm áp chế, nếu như ngươi không tiếp nhận thuyết pháp này vậy thì chúng ta cứ tiếp tục điều tra đi, bỏ đi bộ phận chúng ta có thể nói rõ, lại tra tiếp phần còn lại đã chảy đi đâu rồi? cũng muốn nhìn coi ai dám tiếp tục tra tiếp!

'Đúng là lưu manh thật!' Bị phản kích một đòn Thẩm Mặc không khỏi nhíu mày, y từng nắm ti Thị bạc, nên rất quen thuộc phí tổn chế tạo thuyền. Ba mươi chiếc thuyền lớn, trong đó còn có 10 chiếc thuyền vận tải, dù cho dùng cách thức cao nhất thì tối đa 20 vạn lượng bạc đủ rồi, làm gì mà dùng tới 80 vạn lượng?

Hơn nữa Thẩm Mặc biết, những năm gần đây, vận tải đường thuỷ của Đại Minh đã hết sức phát triển, từ Thiên Tân đến Sơn Đông, từ Giang Chiết đến Phúc Kiến, từ Phúc Kiến đến Lưỡng Quảng, từ Lưỡng Quảng đến Nam Dương, đều có đội tàu cỡ lớn quai lại như thoi đưa, chỉ cần trả một khoản phí chuyên chở khả quan thì có thể vận chuyển gỗ từ Đông Nam đến Bắc Kinh rồi, đâu cần phải chế tạo thuyền riêng biệt làm gì?

Nhưng quan niệm của con người luôn luôn lạc hậu so với thời đại, các đại nhân trong kinh nhất là các hoàng đế tại Tử Cấm thành, ý thức của họ vẫn còn dừng ở vài chục năm trước. Thời gian còn bế quan toả cảng, đường biển từ Hải Nam đưa đến Thiên Tân coi là việc không dám làm, nếu như không tự mình trải qua thì sẽ khó mà thay đổi được.

Nếu như Thẩm Mặc nắm lấy việc này không tha, tối đa triều đình chỉ phái người điều tra việc này, Quảng Đông nằm đầu cuối phía Nam của Đại Minh triều, vừa đi vừa về hết cả mấy tháng, khi đó thuyền hiện tại Nghiêm đảng tạo cũng kịp rồi, quả thật không có cách nào nói rõ.

Thẩm Mặc từ trước đến nay luôn có cách, nhưng thoáng cái cũng bó tay rồi, y đành phải tạm thời tiếp nhận thuyết pháp của Đồ Lập, vì vậy Đồ Lập nói, ngày hôm sau sẽ diện thánh nói rõ tình huống. . . Thẩm Mặc thân là hạ quan cũng không thể ngăn cản, nên đành phải thuận theo hắn.

Kỳ thật Thẩm Mặc không sợ Đồ Lập thượng báo, y sớm thông qua nội tuyến và biết được thái độ của Gia Tĩnh hoàng đế, lần này bất kể như thế nào cũng phải bắt Nghiêm Thế Phiên, cho nên y thống khoái nhận lấy việc này, cũng trông chờ có thể lập thêm công lao cho mình, để tương lai càng có thể nắm chắc hơn.

Mà nếu như đợi đến khi Gia Tĩnh bác bỏ ý kiến của Đồ Lập thì đó không phải là ghi điểm cho mình nữa, mà là trừ điểm, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn, một khi Nghiêm Thế Phiên bị hoàng đế bức cho nôn nóng, sẽ dùng 80 vạn lượng bạc đó để làm áp chế, nếu khiến Gia Tĩnh Đế bị kẹp ở giữa phát bực, mình nhất định sẽ trở thành nơi trút giận. Nếu như thật đến bước đường đó thì khó tránh khỏi đắc tội với cả các bên mất.

Thẩm Mặc càng lo lắng chính là từ khi mình xuất đạo tới nay, hình tượng vẫn anh minh thần võ sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Đó chính là vũ khí quan trọng luôn gắn bó với tiểu đoàn thể mỏng manh của mình, tuyệt đối không thể có sai lầm. Y đâu phải là người dễ từ bỏ ý đồ? nên bảo Thiết Trụ đóng gói hết hồ sơ lại, mang về nhà tiếp tục suy nghĩ.

~~

Về đến nhà y liền lao vào thư phòng, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu sổ sách của Công bộ, muốn tra ra chút sơ hở. Nhưng tại thời khắc cuối cùng thì y bi ai phát hiện, mình quả thật rối tinh rối mù đối với sổ sách, nhìn mà choáng đầu nhức óc, nhưng vẫn chưa nắm được mấu chốt.

Y nghĩ đến mình tràn đầy tự tin tiếp nhận việc là vì muốn hoàn thành bố cục có lợi nhất cho mình, ai ngờ lại vấp phải trắc trở, ngược lại còn để cho Nghiêm đảng bày ra con đường này, thực sự là trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo a! Thẩm Mặc không khỏi bực tức, hung dữ đối với nha hoàn tới mời ăn cơm, làm nha hoàn sợ quá chạy mất dép.

Thẩm Mặc cúi đầu chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu, nhưng phát hiện trời tối thấy không rõ đường, không khỏi hét lớn:
- Thắp đèn! thắp đèn!
Đợi một lát vẫn không hề có động tĩnh, Thẩm Mặc cả giận nói:
- Mọi người chết đâu cả rồi!

Lời còn chưa dứt thì bên ngoài có tia sáng, sau đó thấy Nhược Hạm bưng một giá nến đi vào.

Thẩm Mặc không khỏi lúng túng:
- Phu nhân, không phải là bảo nàng...

Nhược Hạm lườm y một cái rồi dùng giá nến thắp lên mấy ngọn đèn trong phòng, thư phòng liền trở nên sáng sủa. Lúc này nàng mới nói với Thẩm Mặc:
- Lão gia là chủ tử, đương nhiên muốn mắng ai cũng được rồi, chỉ là vạn nhất dạy hư bọn trẻ thì không tốt đâu.

Thẩm Mặc ngượng ngùng nói:
- Ta cũng chỉ gấp quá nên nói không lựa lời thôi.
Rồi cười nói:
- Nàng tới vừa lúc, ta có chuyện thỉnh giáo đây.

- Nô tỳ sợ hãi. - Nhược Hạm giả vờ giả vịt nói: - Nguyện phân ưu cho đại lão gia.

Thẩm Mặc liền hỏi:
- Nàng mở chi nhánh ở các tỉnh, nhưng chưa bao giờ đích thân tới thị sát, thế làm sao phòng bị mấy chưởng quỹ ấy ở giữa kiếm lợi riêng?

- Nước quá trong ắt không có cá. - Nhược Hạm nói: - Bọn họ kiếm chút đỉnh mà không ảnh hưởng đến toàn cục thì thiếp cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, phàm chuyện gì cũng nên có mức độ, nếu như ầm ĩ quá thì thiếp sẽ đập bể bát ăn cơm của họ!

- Ta biết nàng lợi hại rồi. - Thẩm Mặc kéo tay nàng nói: - Ta là hỏi nàng làm thế nào?

- Kiểm tra sổ sách. - Nhược Hạm nói: - Mỗi tháng đều có sổ sách đưa đến tay thiếp, thiếp thông qua kiểm tra sổ sách có thể phát hiện ra dị thường trong thu chi, thường thì những kẻ gian lận sẽ tồn tại những chỗ dị thường.

Phía sau những lời nói tưởng chừng đơn giản đó lại không biết tích tụ bao nhiêu mồ hôi và tâm huyết, chỉ là nàng không nói mà thôi.

- Vậy...nàng có thể giúp ta chỉnh lý số sổ sách này cái được không?
Thẩm Mặc chỉ vào đống sổ sách có liên quan đến vụ án trên bàn, nói với Nhược Hạm:
- Ta biết nó hơi nhiều...
Số sổ sách này dày đến chừng hơn 20 cuốn, trong mắt Thẩm Mặc thì không có 10 ngày nửa tháng thì đừng nghĩ đến mò ra manh mối, nhưng thời gian không đợi người, cho nên y mới gấp đến độ thất thố.

Ai ngờ Nhược Hạm lật qua sổ sách rồi rất bình tĩnh nói:
- Một đêm là đủ rồi.

- Phu nhân, đừng có đùa ta mà. - Thẩm Mặc cười khổ: - Vi phu nhận lỗi với nàng đây...

- Thiếp có hẹp hòi như vậy không? - Nhược Hạm thiên kiều bá mị lườm y một cái: - Dù có ăn gan hùm mật gấu ta cũng không dám lừa lão gia. - Rồi nàng kéo lấy tay Thẩm Mặc: - Chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong sẽ bắt tay vào làm, bảo đảm không lỡ việc.

Thẩm Mặc nửa ngờ nửa tin, nhưng không dám đắc tội quyền uy nên đành phải đáp ứng.

Ăn xong bữa cơm mà trong lòng không yên, khi Thẩm Mặc và Nhược Hạm trở lại thư phòng thì thấy trước cửa đứng mười nữ tử dáng dấp thông minh, họ đồng loạt thỉnh an hai người họ.

Thẩm Mặc thấy họ đều khoác trên vai một gói đồ thì cảm thấy khó hiểu, nhưng không hỏi, y biết Nhược Hạm tất có tính toán.

Phía sau vào thư phòng Nhược Hạm bảo người khiêng tới hai cái bàn vuông to, thắp sáng tất cả đèn đuốc trong phòng cho sáng như ban ngày, lại đem cửa sổ đóng lại kín mít. Thừa dịp người phía dưới dang bận rộn, kịp thời nhỏ giọng nói với Thẩm Mặc:
- Thiếp bồi dưỡng những nữ hài tử này đã nhiều năm rồi, nhiều sổ sách mà có thể kịp thời tính toán đều nhờ vào bàn tính của họ đấy.
Rồi nàng nói với những nữ tử đó:
- Ở đây có 20 cuốn sổ, chỉ có hai hạng mục thu chi, không có tiêu thụ, mượn tiền, cho nên mọi người phải mau chóng chỉnh lý rõ ràng.

- Vâng!

Bọn nữ tử cùng nhau đáp, rồi lấy ra bàn tính, giấy, bút máy Tây Dương trong bao đồ, bắt đầu lách cách tính toán.

Thẩm Mặc nhìn những nữ tử này một mặt vận chỉ như bay, một mặt lẩm nhẩm sổ sách, không khỏi hoa mắt thần mê, y nhỏ giọng ca ngợi Nhược Hạm:
- Xem ra nàng có thể gầy dựng sự nghiệp lớn đến vậy thật không phải là do may mắn.

Nhược Hạm hạnh phúc nhìn Thẩm Mặc nói:
- Không có đại lão gia chống đỡ, tiểu nữ tử dù có bản lĩnh mấy cũng không có chỗ mà thi triển.

- Được rồi, chúng ta đừng tâng bốc nhau nữa. - Thẩm Mặc cười nói: - Cũng không biết chỉnh lý sổ sách rõ ràng rồi có thu hoạch gì không.

- Nhất định sẽ có. - Nhược Hạm nhỏ nhẹ nói: - Lão gia yên tâm đi.

Nói xong hai người liền trầm mặc, trong thư phòng chỉ còn nghe được tiếng sàn sạt như tằm xuân.

~~

Tối nay thành Bắc Kinh không chỉ có một nơi vang lên tiếng bàn tính, lúc này bên trong Tây Uyển Tử Quang các cũng vang lên tiếng lách cách không dứt.

Trên hai cái bàn dài bằng gỗ tử đàn đặt hai cái bàn tính bằng gỗ lim dài một trượng, rộng một thước, đứng ở trước bàn là hai mươi thái giám ghi chép được tạm thời điều đến từ Châm công cục, Cân mạo cục, cho đến Thượng y giám, mười thái giám xài chung một cái bàn tính, mười ngón tay dài nhỏ đang nhanh chóng đồng thời gảy hạt châu, đầu đầy mồ hôi tính toán sổ sách.

Tứ đại thái giám của Ti lễ giám lúc này đang tề tụ bên trong Tử Quang các, nhưng không có thần khí như ngày xưa, họ đều cúi người quỳ gối phía trước một bức rèm che, khẽ động đậy cũng không dám.

Trên cái giường phía sau bức rèm là chí tôn của Đại Minh triều, Gia Tĩnh hoàng đế bệ hạ đang ngồi xếp bằng, lúc này hoàng đế đang không dời mắt nhìn số giấy tờ trên chiếc ghế nhỏ bên giường, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Qua một hồi tiếng bàn tính ngừng lại, Hoàng Cẩm đang quỳ trên mặt đất vội vàng đứng lên, cầm qua giấy tờ mới vừa chỉnh lý ra, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Chủ tử, đã tính xong rồi...

Mãi đến khi ở bên trong Gia Tĩnh hừ một tiếng hắn mới đưa đến phía sau rèm che, nhẹ nhàng đặt lên vị trí trống trải cuối cùng trên chiếc ghế nhỏ, sau đó lui ra ngoài lại quỳ gối bên tấm rèm.

Trong đại điện khôi phục lại vẻ an tĩnh như xưa, rõ ràng có hơn 20 người đang đợi nhưng một chút thanh âm cũng không nghe thấy.

Đối với tứ đại bỉnh bút của Ti lễ giám đang quỳ thì mỗi một giây đều là nỗi dày vò vô cùng, đối với 24 thủ lĩnh thái giám đang quỳ ngoài điện càng như vậy.

Qua không biết thời gian bao lâu, Gia Tĩnh phía sau rèm rốt cuộc lên tiếng:
- Hoàng Cẩm, ngươi tại Giang Nam cục Chức tạo, hàng năm có thể thu cho trong cung bao nhiêu tiền?

- Hồi chủ tử, năm mươi vạn lượng.

Hoàng Cẩm nhỏ nhẹ nói, ngày hôm nay trong những người này thì hắn có tâm tình hơi thoải mái hơn, bởi vì hắn đã năm sáu năm không ở trong kinh, khoản nợ thông thường sẽ khó mà tính lên đầu hắn được.

- Năm mươi vạn lượng a.
Gia Tĩnh hoàng đế nói:
- Năm mươi vạn lượng này, đúng là đã hoàn toàn đưa vào quốc khố.
Rồi giọng lạnh lùng nói:
- Tại sao các ngươi lại làm ra thiếu hụt lớn đến nỗi phải dựa vào ngoại thần bù vào cho các ngươi!

Thì ra buổi tối ngày hôm nay hoàng đế cùng bọn thái giám tính sổ sác, chính là vì điều tra rõ khoản thiếu hụt 80 vạn lượng trong cung là vì sao gây nên. . . Lý Phương mặc dù bị hoàng đế phái đi tu lăng, nhưng vẫn rất trung tâm, mạo hiểm bị trị tội cũng bẩm báo cho hoàng đế con bài chưa lật của Nghiêm Thế Phiên.

Nổi giận xong Gia Tĩnh rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, bởi vì ông ta biết, mình càng tức giận thì sẽ càng trúng phải tính toán của kẻ khác -- ông ta đương nhiên có thể lập tức bắt ngay Nghiêm Thế Phiên bỏ tù, tùy tiện tìm một tội danh. Nhưng như vậy thì người trong thiên hạ sẽ nói, Nghiêm Thế Phiên vì bù tiền thiếu hụt cho thiên tử cuối cùng lại bị mượn cối say giết lừa, thật sự khiến người sợ hãi. Đây là điều mà người chết vì sĩ diện như Gia Tĩnh sẽ tuyệt đối không thể tiếp nhận.

Gia Tĩnh mặc dù già rồi, không muốn đa sự, nhưng trong nội tâm ông ta vẫn là vị hoàng đế rất khôn khéo, với dục vọng chưởng khống siêu cường, cho tới bây giờ đều là ông ta đùa bỡn người khác, há có thể dễ dàng chịu người ta đùa bỡn? Hơn nữa là lặp đi lặp lại nhiều lần! Không phải là khi dễ ông ta tuổi già sức yếu, đã vô tâm vô lực chấn chỉnh lại triều chính là gì?

Nghiêm Thế Phiên vì sao to gan như vậy? Bởi vì hắn sinh sống tại một xã hội có chính trị ổn định. Trung Quốc từ xưa đến nay, vương triều đều là quân cùng sĩ phu cộng thiên hạ, hoàng đế trong cuộc sống chính trị cũng không phải tùy tâm sở dục. Chỉ có một hai đời hoàng đế khai quốc, bởi vì là người sáng lập đế quốc, có lẽ không quá quan tâm đến giai tầng quan viên nên dám dứt khoát hẳn hoi làm chút gì, nhưng khi đến đời con cháu của họ kế vị, chính trị được ổn định, hoàng quyền liền bị quan viên khắp thiên hạ cùng nhau bỏ vào trong lồng sắt, hoàng đế muốn làm cái gì cũng phải đạt được các đại thần ủng hộ, bằng không thì sẽ không thể làm được. Hán Tấn Đường Tống Minh, ngũ đại Hán nhân vương triều, chưa từng xuất hiện qua tình hình hoàng đế độc tài đại quyền, quân thần luôn luôn thăm dò lẫn nhau, chế ước lẫn nhau, cùng thống trị quốc gia to lớn.

Hoàng đế không giữ quy củ, rất không phân rõ phải trái như Gia Tĩnh tuyệt đối là khác loài qua các triều đại, các đại thần nói đạo lý với ông ta, ông ta sẽ nói cảm tình với các đại thần, các đại thần nói cảm tình với ông ta, ông ta sẽ nói đạo lý với các đại thần, một câu tiếng người cũng nghe không vào tai, cứ muốn làm theo ý mình. Sau khi trải qua đấu tranh dài dằng dặc mà gian khổ cuối cùng dẫn phát ra 'Khóc môn sự kiện' nghìn năm khó gặp, vị Dương Thăng Am làm cho Gia Tĩnh hận cả đời đã nói với chúng thần rằng: 'Quốc gia dưỡng sĩ 150 năm, trượng tiết tử nghĩa, chính ở hôm nay!' vì vậy, quần thần quỳ ở Tả Thuận môn, hô to Thái tổ cao hoàng đế, Hiếu Tông hoàng đế. Gia Tĩnh mệnh thái giám truyền dụ: 'Các ngươi tạm lui đi', nhưng quần thần đến thời gian buổi trưa vẫn còn quỳ trên đất không đứng dậy. Vì vậy, hoàng đế mệnh Cẩm Y Vệ bắt tám người Phong Hi Hàn Lâm học sĩ vào chiếu ngục. Đám người Dương Thận vì vậy hám môn khóc lớn, trong nhất thời 'Thanh chấn khuyết đình'. Gia Tĩnh giận dữ đã thi đình trượng đối với quan viên khóc môn, đánh chết 20 hơn người, hầu như người nào cũng trọng thương tàn tật, mấy người may mắn chưa chết như Dương Thận thì kẻ bị sung quân, người tù chung thân, cả đời không được xoay người.

Sau chuyện này Gia Tĩnh rốt cuộc đem quyền hành vốn quân thần cùng chung đều thu vào túi, chân chính trở thành kẻ độc tài duy ngã độc tôn. . . Nhưng ông ta bi ai phát hiện, mình đã ly tâm ly đức với đám chính nhân quân tử, Trực Thần Thanh Lưu, không có khả năng đạt được sự ủng hộ thật tình của những người này nữa, vì vậy Nghiêm Tung hoá trang lên sân khấu, giật lại 20 năm chuyên quyền của Nghiêm gia phụ tử. Vị hoàng đế hơn mười tuổi là có thể chu toàn cùng đám lão già nội các lẽ nào càng sống càng kém cỏi, để mặc cho kẻ khác sắp đặt? Không, Gia Tĩnh biết hai phụ tử này không làm được việc tốt, sẽ hủy hoại quốc gia của ông ta, nhưng Gia Tĩnh thật sự đã bị 'Khốc môn sự kiện' thảm liệt vô cùng kia làm cho sợ hãi, bị Đại lễ nghi oanh oanh liệt liệt làm cho suy sụp rồi, đánh chết ông ta cũng không muốn nó trở lại lần nữa, cho nên nói ông ta không bỏ được Nghiêm gia phụ tử không phải là vì sợ quốc gia rối loạn. . . Kỳ thật Gia Tĩnh rất rõ ràng, nó đã loạn rồi thì còn sợ lọan thành dạng nào nữa?

Điều khiến ông ta chân chính sợ hãi là một khi không có sự trấn áp của hai phụ tử này, không có Nghiêm đảng nghe lời, Đại Minh sẽ lần thứ hai xuất hiện cục diện đáng sợ 'chúng chính doanh triều', lại sẽ thêm một lần Đại lễ nghi? lại thêm một lần Hám môn Khốc môn? Vậy mình thật sự sẽ trở thành đệ nhất hôn quân, đệ nhất bạo quân, đệ nhất độc tài từ cổ chí kim rồi! Đây mới là nguyên nhân bản chất mà Gia Tĩnh dung túng Nghiêm gia phụ tử.

Đáng tiếc, ai cũng không hiểu được đế tâm, bao gồm cả Nghiêm Thế Phiên cũng nghĩ về Gia Tĩnh quá đơn giản, thân là hoàng đế Đại Minh triều tại vị thời gian dài nhất, chính trị đấu tranh kinh nghiệm phong phú nhất, Gia Tĩnh quá rõ ràng mình sợ cái gì, không sợ cái gì.

Vì vậy Nghiêm Thế Phiên đem sự dung túng của hoàng đế trở thành Gia Tĩnh vô tâm chính sự, lười biếng sợ phiền phức, dưới sự tha thứ dễ dàng nhiều lần của Gia Tĩnh, hắn càng cảm thấy hoàng đế dễ bắt nạt, cũng dám áp chế hoàng đế lần nữa!