Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1130: Em thật sự nghĩ rằng tôi đi Mỹ để nghỉ ngơi sao?



Trương Nhất Phàm đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tống minh Triều,

- Phó Chủ tịch Tống, tôi biết dụng ý tới đây của anh hôm nay. Nhưng chuyện gần đây phát sinh làm người ta quá thất vọng rồi. Những chuyện quỷ đánh quỷ này, tôi vốn không muốn tham gia vào, nhưng có người không biết, vì đạt được mục đích của chính mình lại lấy tôi ra để khai đao. Anh nói xem, có phải là tôi nên tự vệ không?

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Minh Triều.

Tống Minh Triều lau lau mồ hôi,

- Anh không phải là nghi ngờ tôi chứ?

Trương Nhất Phàm thấp giọng nói:

- Tôi không bao giờ vô duyên vô cớ hoài nghi ai, tôi chỉ nói làm việc có chứng cứ! Âm mưu lần này, là do anh một tay bày ra!

- Nói bậy, căn bản là không như anh tưởng tượng. Tôi và anh đều là những người được Bí thư Lý coi trọng, tôi sao có thể gợi lên nội chiến? Trương Nhất Phàm, ngươi không cần chó cắn Lã Động Tân, không nhìn được người tốt!

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Đừng nóng, Đại chủ tịch tỉnh Tống.

- Không cần phải nói như vậy, tôi vốn không ngờ người đứng sau mọi chuyện lại chính là anh, tôi đây cũng chỉ là cảm thấy đây chỉ là ân oán của Quách Vạn Niên với tôi. Người phụ nữ của ông ta con rể, em rể sau khi bị An Dương vạch trần ông ta vẫn ghi hận trong lòng. Tôi biết, tuy nhiên tôi không hối hận, nếu được lựa chọn lại lần nữa, tôi vẫn kiên trì làm theo nguyên tắc của mình, đem bọn họ ra trước công lý.

- Nhưng anh –

Trương Nhất Phàm chỉ vào Tống Minh Triều nói:

- Anh nói rất đúng, chúng ta đều là người được Bí thư Lý co trọng, nhưng anh quá độc ác. Anh muốn ngồi ở vị trí này của Bao Dụ Dân rất lâu rồi phải không? Chỉ là cơ hội vẫn chưa đến. Làm một Phó chủ tịch tỉnh Tương, so sánh anh với những người trước kia, cũng là kém một chút về trình độ, vì thế, anh luôn tìm kiến cơ hội để cho anh được danh chính ngôn thuận ngồi lên ngai vàng Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Phó Chủ tịch Tống, nếu tôi đoán không sau, anh hẳn đã bàn tính suốt hơn nửa năm rồi?

- Anh là một người hiểu lòng người, ngồi được lên vị trí này của Bao Dụ Dân, anh đã khiến Bao Dụ Dân gặp chuyện không may. Bởi vậy, anh liền tra ra được việc Bao Dụ Dân bị huyết áp cao. Theo tin tức tôi nhận được, trước khi Bao Dụ Dân gặp chuyện không hay, cũng chính là khi ông ta ngất xỉu trong phòng tắm, ông ta với anh ở cùng một chỗ. Có đúng không?

- Không có chuyện đó, đừng có ngậm máu phun ngường!

Tống Minh Triều đột nhiên cảm thấy Trương Nhất Phàm rất đáng sợ, tối hôm đó, anh ta chính xác đã hẹn Bao Dụ Dân cùng nhau ăn cơm. Hơn nữa chỉ có hai người bọn họ, ngay cả thư ký cũng không mang theo, chuyện bí mật như vậy, Trương Nhất Phàm làm sao mà biết được?

Ma quỷ, mười phần ma quỷ.

Trương Nhất Phàm nói:

- Đừng vội phủ nhận! Ngày đó ở Ngọc Lầu Đông, trong phòng chỉ có hai người, hai người nói chuyện gì tôi không biết, nhưng anh thả cái gì vào trong rượu của ông ta, bản thân hẳn phải rõ hơn ai hết! Bao Dụ Dân chính là sau khi uống chén rượu này, sau khi về nhà liền té xỉu trong phòng tắm.

- Bao Dụ Dân vốn là một rất cẩn thận, ông ta tận lực che dấu bệnh tình của mình, đáng tiếc, vẫn là khiến cho một vài người có dụng tâm tận dụng chỗ trống. Ngày đó người đi thăm Bao Dụ Dân, ngoại trừ tôi, còn có anh, Quách Vạn Niên, Sở Dụ cùng vài người khác! Nếu tôi không nhớ nhầm, vài vị quan chức ở tòa nhà chính phủ đều đi. Quách Vạn Niên vốn có bệnh, nhưng ông ta rất mạnh mẽ, làm cho bệnh viện che giấu bệnh tình của ông ta. Đáng tiếc vạn lần không ngờ, ngày hôm sau cũng có người truyền tin ra ngoài, Phó chủ tịch tỉnh Bao Dụ Dân bị ung thư.

- Điều càng không ngờ tới chính là, loại sự việc hư ảo giả dối như này, không ngờ cũng có người tin, hơn nữa tin truyền đi càng ngày càng tệ, tôi nghĩ trong đó nhất định có công lao của Phó Chủ tịch Tống. Là anh tự mình tới phòng của Quách Vạn Niên, nói với Quách Vạn Niên, “Bệnh của Chủ tịch Bao phải chăng là ung thư?” Đúng là bởi vì câu nói này, Quách Vạn Niên liền nhận ra, đây là thời cơ trả đũa tôi tốt nhất. Vì thế ngày hôm sau lập tức có tin đồn truyền ra! Tôi nói vậy có đúng không?

- Đúng thì sao? Sai thì sao? Đây chỉ là phán đoán của anh, hoàn toàn không có chứng cớ. Tôi sẽ tố cáo anh ngậm máu phun người! Tôi muốn tìm Bí thư Lý phân xử.

Tống Minh Triều nói.

- Trương Nhất Phàm, cho tới nay tôi vẫn luôn ủng hộ anh, không ngờ anh đối với tôi lại như vậy! Đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu tôi, thực hiện cho tốt giấc mộng Phó chủ tịch thường trực tỉnh của anh đi! Tôi sẽ đi gặp Bí thư Lý ngay bây giờ!

Tống Minh Triều liền đứng mạnh lên.

- Không vội, chờ tôi nói xong, anh lại quyết định có tới chỗ Bí thư Lý hay không cũng chưa muộn!

Trương Nhất Phàm dùng sức vỗ, Tống Minh Triều liền ngồi xuống, hắn chậm rãi nói:

- Quách Vạn Niên vì muốn đả kích tôi, liền tạo ra lời đồn này vào ban đêm, nói bệnh của Bao Dụ Dân chính là ung thư. Đương nhiên, người ta tự nhiên sẽ nhớ tới tôi, bởi vì tôi với ông ta bất hòa! Hơn nữa, Quách Vạn Niên và Bao Dụ Dân cũng đã nhiều năm giao tình, người khác cho dù có hoài nghi cũng sẽ không hoài nghi ông ta. Tôi nghĩ Quách Vạn Niên cũng là như vậy nên mới trúng kế của người nào đó. Chính là muốn tôi sứt đầu mẻ trán, khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ tôi muốn ngồi vào vị trí này nên phải đưa Bao Dụ Dân xuống đài.

- Sau khi lời đồn về căn bệnh ung thư truyền ra, vừa khéo gặp phải chuyện tôi đi thị sát khu kinh tế, chờ khi tôi đến khu kinh tế, lúc ấy tôi cảm thấy rất kỳ quái, Chủ tịch Tằng bọn họ không ngờ lại có thể chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo như thế, ngay cả đài truyền hình, các tòa soạn báo, chỉ thua một diễn viên chính. Tôi vốn muốn âm thầm làm việc, nhìn tiến độ của nhà máy chế tạo ô tô Hoa Phong, không nghĩ tới sự việc lại trở nên bất bình thường như vậy, cũng thành cơ hội để cho người khác lợi dụng. Vì thế tôi lại thành người làm loạn, càng thành công trở thành một ác nhân, thật đúng là kế toàn tính tận!

Trương Nhất Phàm thở dài,

- Lúc đó tôi cũng cảm thấy kỳ quái, công tác thị sát vốn sắp xếp vào buổi chiều, tôi lại đột ngột tới trước, nhưng bọn họ vẫn làm tốt công tác chuẩn bị. Tuy nhiên Chủ tịch Tằng nói đúng, coi như là hướng về hạng mục lớn nhất của tỉnh Tương, chúng ta cũng nên tuyên truyền một chút về tiến độ, thông qua truyền thông nhìn thấy đầu tư ngoại thương tiến độ và đãi ngộ của chúng ta ở đây, cho bọn họ biết chính sách đối ngoại của tỉnh Tương, lúc này tôi mới đồng ý tuyên truyền. Kỳ thật đâu cũng là do sơ suất của tôi, mới có thể để cho những người khác nhân cơ hội. Tin truyền đi đến ngày thứ hai, Bao Dụ Dân đột nhiên tới tìm tôi.

- Tôi cũng muốn mượn cơ hội này, nói chuyện cẩn thận với Bao Dụ Dân, tôi thậm chí còn có suy nghĩ để ông ta đi Mỹ chữa bệnh, hóa giải hiểu lầm giữa hai người từ nay về sau. Đáng tiếc, đến cả việc tôi đến bệnh viện thăm ông ta, đều có người bố trí âm mưu tỉ mỉ! Đây cũng là chỗ tôi cảm thấy kỳ lạ, vì sao Bao Dụ Dân nói tôi đến bệnh viện gặp, sau khi tôi tới bệnh viện, ông ta không những không nói gì mà lại cho rằng tôi đến để xem mặt xấu của ông ta, xem ông ta đã chết hay chưa? Khó trách Bao Dụ Dân tức giận, kích động! Ông ta càng không nghĩ tới, thật sự muốn mạng của ông ta còn ở phía sau. Sau khi tôi rời đi, thư ký Tiếu Lâm của Quách Vạn Niên sắp xếp một chuyển phát nhanh, một cái đồng hồ cổ, đố là quà tặng cuối cùng của Bao Dụ Dân. Phó Chủ tịch Tống, kế hoạch này giống như một chiếc áo kín mít không kẽ hở! Nếu không có tôi tới trước, hoặc là, phần quà đó đến trước khi tôi đếnm thì Bao Dụ Dân có thể sẽ không chết. Ông ta đố kỵ với tôi tới nỗi tức giận, sau đó lại nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, tự nhiên sẽ nghĩ tới, tôi tặng đồng hồ để chọc tức ông ta, bởi vậy, nhất thời tức giận, huyết áp tang lên.

Trương Nhất Phàm nói:

- Mưu kế này quả không tồi! Tính toán từng bước đi chúng ta. Bao Dụ Dân chính là vật hy sinh, Quách Vạn Niên chỉ là một đạo cụ, còn tôi, cũng chỉ là một trong số những người dùng để đánh đổ đối tượng. Phó Chủ tịch Tống, tôi nói có đúng không?

Tống Minh Triều nói:

- Tôi lấy làm bội phục vì câu chuyện của anh, tất cả đều là Quách Vạn Niên gây ra, không có nửa điểm quan hệ với tôi! Anh không cần ngậm máu phun người!

- Đúng, quả thật là do Quách Vạn Niên gây ra, một chút cũng không sai, tuy nhiên, Quách Vạn Niên chỉ là một quân cờ!

Trương Nhất Phàm hung hăng nói:

- Thư ký Tiếu Lâm của Quách Vạn Niên cũng bị mua chuộc, phải nói Phó chủ tịch Tiếu Quân Dân và Tiếu Lâm Dũng còn có quan hệ thân thích, chẳng qua loại quan hệ này rất tế nhị, không đủ để người ngoài biết được. Tiếu Quân Dân chính là thông qua Tiếu Lâm Dũng để theo dõi hành động của Quách Vạn Niên. Quách Vạn Niên bình thường giả trang uy phong, làm cho mình giống như một thủ trưởng uy nghiêm, ông ta quả thực suy nghĩ cân thận, nhưng luận về âm mưu hay quỷ kế thì vẫn chưa bằng người lành nghề như Phó Chủ tịch Tống. Những việc làm đó đều là do Tiếu Lâm Dũng đưa chủ ý, mà Tiếu Lâm Dũng lại từ chỗ Phó chủ tịch Tiếu Quân Dân biết được. bên trong vài vị Phó chủ tịch ở tình này, tiếng nói của Phó chủ tịch Tiếu Quân Dân rất được coi trọng, nếu không có chuyện gì không ngờ mà nói, thì ông ta chính là Phó chủ tịch thường trực tỉnh tiếp theo, nhưng ông ta lại nghe theo một số người mê hoặc, bắt tay sắp xếp ra cảnh tượng khôi hài này.

- Về phần hứa hẹn của anh và Tiếu Quân Dân, tôi nghĩ không cần tôi phải nói, nếu Tiếu Lâm Dũng có thể nói rõ toàn bộ sự tình, anh lại cảm thấy Phó chủ tịch Tiếu mắt thấy vị trí tới tay còn phải bỏ, lại còn phải làm theo sự sắp xếp của người khác, nếu là anh, anh cảm thấy thế nào?

- Không, không thể nào, Tiếu Quân Dân không thể nói như vậy?

Tống Minh Triều càng nghe trong lòng càng cảm thấy khủng hoảng, Trương Nhất Phàm không ngờ vô tình lại có thể điều tra sự việc rành mạch như vậy. Cục diện như vậy, hắn không ngờ lại có thể phá giải?

Đúng vậy, tất cả việc này đều là do bản thân bố trí tỉ mỉ, lấy toàn lực hiệp trợ Tiếu Quân Dân được ngồi vào chức vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh, kích thích ông ta lợi dụng Tiếu Lâm Dũng đánh bại Quách Vạn Niên, đầu độc ông ta ý nghĩ trả thù Trương Nhất Phàm. Kế hoạch khổng lồ như vậy, Trương Nhất Phàm vì sao lại biết được?

Khi nhìn Trương Nhất Phàm, anh ta phát hiện, trong lòng vài phần sợ hãi. Đây là người còn ma quỷ hơn cả ma quỷ, chính mình vô tình bày ra cục diện này, hắn ta từ đâu biết được? Tiếu Quân Dân có thể nói ra tât cả những việc đã làm sao? Không thể nào! Nhược điểm vợ ông ta còn trong tay mình? Lấy tính tình của Tiếu Quân Dân mà xét, tuyệt đối không thể cá chết lưới rách với mình!

Tống Minh Triều quýnh lên, liền thốt ra.

Trương Nhất Phàm cười lạnh nói:

- Thế giới này không có chuyện tường ngăn được gió lùa qua, lúc trước anh lấy toàn lực hỗ trợ Phó chủ tịch tỉnh Tiếu, để cho ông ta bắt tay vào sắp xếp mọi chuyện, hẳn là không nghĩ tới việc ông ta sẽ đem mình ra? Phó chủ tịch Tiếu Quân Dân vốn ở ngoài kế hoạch của anh, nhưng anh lại cần dùng đến Tiếu Lâm Dũng, bởi vậy, đành mượn gió bẻ măng, dẫn Tiếu Quân Dân đi vào.

- Bao Dụ Dân đã chết, Quách Vạn Niên bị ủy ban kỷ luật trung ương mang đi, tôi cũng vì chuyện này mà bị lien lụy, Tiếu Quân Dân cứ nghĩ đại cục đã định, ông ta có thể thanh thản ngồi lên chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Nhưng ông ta vạn lần không ngờ, có hai năm ám muội cùng ông ta Trần Quyên trước kia là y tá, lại là hai năm trước quen biết khi Phó chủ tịch Tiếu Quân Dân nằm viện quen biết, sau lại duy trì quan hệ. Vì vẫn duy trì loại quan hệ này, ông ta đã nghĩ ra một chiêu. Để cho Trần Quyên đi làm massage, sau đó lại dẫn vợ mình vốn rất thích đi massage đến trung tâm thẩm mỹ. Vì thế, Trần Quyên liền biến thành giúp việc trong nhà bọn họ, vì quan hệ giữa cô ta và Tiếu Quân Dân không bị phát hiện, mỗi lần đi massage, trước khi thẩm mỹ, liền đưa cho bà vợ một cốc sữa. trong sữa nhất định có bỏ thuốc ngủ. Chính là trong khoảng thời gian này, Trần Quyên và Phó chủ tịch Tiếu đã phát sinh quan hệ. Chuyện này, nửa năm trước không cẩn thận bị anh biết được. Vì thế, anh liền lợi dụng Trần Quyên. Trong đêm vợ của Phó chủ tịch Tiếu gặp chuyện không may, thuốc ngủ Trần Quyên bỏ vào trong sữa rất ít, chỉ có thể để cho người ta ngủ một lát thôi, kết quả là, sau khi bà ta tỉnh lại, liền phát hiện Trần Quyên và Phó chủ tịch Tiếu đang quan hệ. Một trận nội chiến liền diễn ra!

- Việc đến nước này, tôi không thể không bội phục, Phó Chủ tịch Tống quả thực là rất có tài dùng người, mỗi một bước đi, mỗi một chi tiết, đều tính toán rất chi ly. Làm người ta thán phục! Tôi nghĩ, chuyện vợ của Phó chủ tịch Tiếu phát hiện ra quan hệ của hai người đó, cũng là do anh nói cho bà ta?

- Nói bậy! Tống Minh Triều tôi đường đường chính chính, không phải loại tiểu nhân đê tiện vô sỉ này. Trương Nhất Phàm, hiện tại anh chỉ đơn giản là muốn dựa vào tôi, để ngồi lên chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, anh mới thực sự là tên tiểu nhân!

Tống Minh Triều có chút chột dạ chỉ vào Trương Nhất Phàm quát lớn:

- Được, hôm nay tôi sẽ không đi, nghe anh nói tất cả, xem anh còn gì muốn nói. Anh nói xấu Phó chủ tịch Tiếu còn chưa tính, còn nói đến tôi, tôi vốn không có tính toán muốn tranh chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Trương Nhất Phàm thở dài,

- Ôi, chuyện người xót xa nhất chính là tai vạ đến nơi cũng không biết!

Hắn châm điếu thuốc,

- Cho dù là ở Tống gia, anh cũng không giống Tống Hạo Thiên, năm anh mười tuổi, địa vị ở Tống gia còn không bằng Tống Hạo Thiên, bởi vậy rất không can lòng, anh muốn tranh đấu, chứng minh mình không hề thua kém so với Tống Hạo Thiên. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, có vài thứ mặc kệ có cố gắng như nào, thì thua cũng kể từ khi bắt đầu rồi, anh vĩnh viễn không bằng người ta. Đến ngay cả một vãn bối trong nhà của mình đều không đủ tư cách phân cao thấp, thì đối với những người khác như nào!

Tống Minh Triều sắc mặt thay đổi, đây là tin tức trong nhà của Tống gia, Trương Nhất Phàm vì sao lại biết được? Anh ta kinh ngạc nhìn Trương Nhất Phàm, cảm thấy người thanh niên trước mắt này, quả thực là ma quỷ, nhưng anh ta không thể chịu thua dễ dàng như vậy. Chỉ cần Trương Nhất Phàm không ra ngoài tố cáo, anh ta chính là ứng cử viên Phó chủ tịch thường trực tỉnh. Không ngờ hôm nay hắn có thể nói ra toàn bộ gốc gác của mình ra!

Trương Nhất Phàm giơ giơ đĩa CD trong tay,

- Theo như anh nói vừa rồi, đây là khoảng thời gian tôi ở Las Vegas, ở Las Vegas chụp được vài thứ, tin rằng sau khi nhìn những thứ này, anh sẽ hiểu mọi chuyện!

Tống Minh Triều run rẩy,

- Tôi không xem!

- Không xem cũng được, tuy nhiên, nếu những thứ trong này rơi vào tay Ủy ban Kỷ luật Trung ương, anh cũng không nên hối hận, đừng nói tôi không cho anh cơ hội!

Tống Minh Triều có chút khẩn trương,

- Anh còn cho ai xem?

- Anh nói xem, người thông minh như anh, còn cần tôi phải giải thích?

- Tiếu Quân Dân? Ngươi cho Tiếu Quân Dân xem?

Lúc này Tống Minh Triều lập tức căng thẳng, tuy rằng anh ta không biết Trương Nhất Phàm chụp cái gì, nhưng anh ta tin, nhất định mình có điểm trí mạng nào đó, nếu không Trương Nhất Phàm làm sao dám công khai giáo huấn mình như vậy.

Trương Nhất Phàm gật gật đầu,

- Trả lời đúng rồi!

- Anh muốn gì? Nói đi!

Tống Minh Triều rốt cục thỏa hiệp, nổi giận cúi đầu, vẻ mặt tái nhợt. Trương Nhất Phàm nói:

- Nhưng anh yên tâm, hai người người tám lạng kẻ nửa cân. Tất cả mọi người đều rõ, anh cũng không nên nói ra. Nên làm như nào, chẳng lẽ anh phải để tôi dạy sao?

Tống Minh Triều tức giận cắn chặt rang, cầm đĩa CD trên bàn, sắc mặt bình tĩnh đến xấu xa bỏ đi.

Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng anh ta, nặng nề hừ một tiếng, chờ Tống Minh Triều đi xa, hắn mới lớn tiếng nói:

- Diễn xong rồi, ra đây đi!

Lý Hồng từ phòng nghỉ đi ra, bất đắc dĩ thở dài, rồi lại không thể không bội phục Trương Nhất Phàm,

- Tài thật! Nói cho em biết, làm sao anh biết mọi chuyện?

Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:

- Em thật sự cho rằng, anh đi Mỹ để nghỉ phép sao?