Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 251: Của cải bạt ngàn



Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị gọi điện cho Hà Tiêu Tiêu, chưa kịp bấm số thì điện thoại đã đổ chuông.

Thật trùng hợp, là Hà Tiêu Tiêu gọi tới. Số điện thoại của cô ấy, Trương Nhất Phàm suốt đời cũng không thể quên được. Nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hà Tiêu Tiêu, tâm trạng của Trương Nhất Phàm liền tốt lên rất nhiều.

- Anh Nhất Phàm, anh còn chưa ngủ à?

- Anh vừa về đến nhà, còn sớm mà, mới mười một giờ rưỡi.

Trương Nhất Phàm nằm trên ghế sô pha trả lời:

- Gần đây em thế nào? Anh đang định gọi điện thoại cho em, thì em đã gọi đến rồi.

- Ha ha… Không ngờ rằng chúng ta còn rất tầm đầu ý hợp.

Hà Tiêu Tiêu cười, dường như rất vui vẻ, Trương Nhất Phàm liền hỏi:

- Có phải là có tin tốt gì muốn nói với anh không? Xem em vui vẻ như vậy kìa.

- Ừ! Anh đoán xem?

Hà Tiêu Tiêu cười gian trá..

- Sao mà đoán ra được chứ? Thôi, em nói đi.

Trương Nhất Phàm thực tình nghĩ không ra, chẳng lẽ cô bé này phát tài rồi? Mặc dù đã nghĩ đến chuyện này, nhưng hắn vẫn có thói quen để Hà Tiêu Tiêu thẳng thắn nói ra.

Nhưng Hà Tiêu Tiêu lúc này lại không nghe lời, càng muốn hắn đoán:

- Thì anh cứ thử đoán đi xem nào, ư…

Xem kìa, cô ấy còn làm nũng nữa chứ, Trương Nhất Phàm hết cách, đành giả bộ suy tư một lát rồi nói:

- Hay là em có bạn trai mới rồi?

- Anh…

Hà Tiêu Tiêu liền mất hứng, sau đó liền trả lời một câu:

- Anh có phải là không cần Tiêu Tiêu nữa không? Đáng ghét, anh thừa biết trong lòng Tiêu Tiêu chỉ có mình anh mà, không ngờ anh lại nói người ta như vậy, thật tức chết.

Trương Nhất Phàm liền dỗ dành một câu:

- Được rồi, được rồi, vậy để anh đoán một lần vậy.

Hà Tiêu Tiêu liền nức nở một tiếng. Trương Nhất Phàm đành phải nói:

- Có phải là em lại thắng lớn rồi phải không?

Hà Tiêu Tiêu lúc này mới nín khóc mỉm cười:

- Anh đoán đúng rồi, hừ!

Xỉu, chuyện này lại còn phải đoán nữa à? Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là chuyện gì. Nhưng hắn vẫn cần phải giả vờ nghiêm túc hỏi:

- Đúng thật là thắng lớn rồi hả? Tiêu Tiêu.

- Dạ!

Hà Tiêu Tiêu đáp một tiếng:

- Anh đoán xem, lần này kiếm được bao nhiêu?

Thật khổ não! Lại nữa rồi. Sao cứ bắt người ta đoán tới đoán lui mãi vậy chứ? Trương Nhất Phàm lần này thì đúng là đoán không ra rồi, hắn nói bừa một con số:

- Một trăm triệu?

- Thật thông minh!

Hà Tiêu Tiêu liền khen ngợi hắn.

- Không phải chứ, có thật là kiếm được một trăm triệu không?

Trương Nhất Phàm nhảy dựng lên, có chút không tin vào tai mình.

Nghe thấy Trương Nhất Phàm phản ứng hứng khởi như vậy, Hà Tiêu Tiêu liền cười ngất ngưởng, sau đó chậm rãi nói:

- Xin lỗi, câu trả lời không chính xác.

Trương Nhất Phàm liền tiu ngỉu như bong bong xì hơi, lập tức ngồi xuống:

- Dám chơi anh hả? Chờ đó rồi xem anh xử lý em như thế nào. Nói nhanh, rút ruộc là đã kiếm được bao nhiêu?

- Tám mươi triệu!

Hà Tiêu Tiêu nghiêm túc trả lời.

- Em không lừa anh đấy chứ?

Trương Nhất Phàm không còn phấn khích như lúc nãy nữa, chỉ hoài nghi hỏi.

Bởi vì khi Hà Tiêu Tiêu từ Hải Nam đến Thâm Quyến chỉ có hơn bảy triệu, cộng thêm một ít tiền hồi trước, tổng cộng cũng không quá chín triệu. Sao có thể kiếm được đến tám mươi triệu chứ?

Hà Tiêu Tiêu thấy Trương Nhất Phàm không tin, liền nói nhỏ:

- Là chú Hai cung cấp tin tức nội bộ, trong hai tháng thì đã kiếm được gấp ba.

Trương Nhất Phàm liền há hốc mồm, hai tháng kiếm được gấp ba, vậy thì cũng không đủ thời gian để Tiêu Tiêu kiếm được tám mươi triệu. Tính từ lúc cô ấy đi đến bây giờ cũng chỉ mới gần một năm. Thảo nào có người nói đầu cơ cổ phiếu, mười đường dây ngắn không bằng một trung tuyến, mười trung tuyến không bằng một nội tuyến.

Chú Hai cũng thật có ý tứ, trước đây không bao giờ làm những chuyện như thế này, lần sày không hiểu vì sao lại để lộ thông tin cho Tiêu Tiêu? Xem ra Tiêu Tiêu rất được lòng chú Hai. Thật không ngờ rằng mình một chốc đã thành tỷ phú.

Mặc dù trước giờ hắn không thiếu tiền, nhưng vẫn không dấu được tâm trạng hưng phấn, hôn vào điện thoại hai cái:

- Tiêu Tiêu, em nói xem phải thưởng cho em thế nào đây?

Hà Tiêu Tiêu nói một cách nhỏ nhẹ:

- Thật vậy không?

Lúc trước, Hà Tiêu Tiêu không bao giờ đòi hỏi phần thưởng từ Trương Nhất Phàm, lần này không ngờ lại nghiêm túc như vậy. Trương Nhất Phàm cũng gật gật đầu, vui vẻ nói:

- Em nói đi! Anh sẽ đáp ứng.

- Là anh nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời đâu.

Hà Tiêu Tiêu không ngờ lại cắn chặt không tha, khiến Trương Nhất Phàm thấy thật mới lạ.

Hắn liền vui vẻ nói;

- Chỉ cần Tiêu Tiêu nhà mình thích, thì cái gì anh cũng mua cho em.

Ai ngờ Hà Tiêu Tiêu ừ một tiếng:

- Em không cần mua gì cả, nhưng, em có một yêu cầu nhỏ. Anh đã đồng ý rồi thì không đươc phép hối hận.

Thấy Tiêu Tiêu nói như vậy, Trương Nhất Phàm đoán không ra tâm ý của cô, chắc là không cần quà tặng gì. Vậy thì cô ấy muốn gì chứ? Trương Nhất Phàm rất sảng khoái nói:

- Nói đi, nam tử Hán ngất ngôn cửu đỉnh.

- Vậy thì được, năm nay em và chị Liễu Hồng không định trở về ăn Tết, trước Tết anh nhất định phải đến thăm bọn em một lần.

Trương Nhất Phàm thực sự không nghĩ ra cô ấy lại đề xuất yêu cầu này. Nói thật ra, yêu cầu này không có gì là quá đáng, nhưng lại khiến Trương Nhất Phàm khó xử. Trong khoảng thời gian đón Tết, trước mắt phải chuẩn bị đi Bắc Kinh. Hơn nữa thời gian cuối năm bận rộn hơn bao giờ hết. Thời gian đối với Trương Nhất Phàm mà nói thật sự là một thứ xa xỉ.

Nhưng đã đồng ý với cô ấy rồi, đương nhiên không thể nuốt lời. Trương Nhất Phàm ngay lập tức đồng ý:

- Được! Để xem cuối tuần này có thời gian không, anh sẽ tranh thủ đến đó.

- Ừ! Cảm ơn anh! Anh Nhất Phàm.

Hà Tiêu Tiêu vui vẻ nói.

Cô gái này cũng thật dễ hài lòng, bản thân có phải nên quan tâm đến cô ấy nhiều hơn không? Xem ra cũng là việc mình phải làm, Hà Tiêu Tiêu vui mừng như vậy, khiến Trương Nhất Phàm có chút cảm động.

Hôm nay là thứ 4, xem ra hắn phải nhanh chóng sắp xếp mọi việc. Ngồi máy bay đi Thâm Quyến cũng rất thuận tiện, thời gian đi đường tính ra khoảng bốn tiếng đồng hồ thì có thể đến nơi rồi. Hai người gác máy, Trương Nhất Phàm mang theo chút hưng phần nho nhỏ, chuẩn bị đi ngủ.

Không ngờ điện thoại lại đổ chuông, đã một giờ rồi, cũng không để người ta được nghỉ ngơi? Trương Nhất Phàm thấy số điện thoại, thì ra là Thẩm Uyển Vân.

Vừa nhận điện thoại liền nghe thấy tiếng Thẩm Uyển Vân trách móc:

- Lại cùng cô tình nhân nào tâm sự rồi? Làm em gọi mãi không được.

Sau khi Trương Nhất Phàm đính hôn, đã hai tháng rồi không gặp Thẩm Uyển Vân, hai người cũng không hề gọi điện thoại cho nhau.

Đột nhiên nhận được điện thoại của cô, hắn có chút bất ngờ, Trương Nhất Phàm nói:

- Đó là vì em gọi không đúng lúc, gặp phải lúc anh có việc.

Thẩm Uyển Vân cũng không giằng co chuyện này nữa, nói thẳng:

- Đúng là đồ vô lương tâm, em đến thành phố Đông Lâm rồi, đang ở khách sạn Kim Phong, tối anh có đến được không?

Trương Nhất Phàm nghĩ bụng, cô ấy đã đến Đông Lâm rồi, mình có thể không đến chắc? Hắn liền hỏi:

- phòng nào?

- 2514

Thẩm Uyển Vân đọc số phòng, Trương Nhất Phàm liền ngẩn người, sao vẫn là số phòng này chứ? Hắn nhanh chóng cúp máy, khoác áo khoác rồi đi ngay.

Vừa ấn chuông cửa thì Thẩm Uyển Vân quấn khăn tắm ra mở cửa. Trương Nhất Phàm bước vào liền hỏi:

- Em tắm xong rồi à?

- Chưa, vẫn đang chờ anh mà.

Khăn tắm vẫn chưa quấn xong, Thẩm Uyển Vân phải dùng tay giữ.

Trương Nhất Phàm đưa tay kéo một cái, khăn tắm liền bị hắn kéo tuột:

- Nếu vẫn chưa tắm, thì em quấn làm gì chứ?

Thẩm Uyển Vân hét lên một tiếng:

- Anh định giở trò lưu manh hả.

Nhìn thấy cơ thể trần truồng của Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm liền có chút xôn xao. Lập tức một tay bế cô đi thẳng vào phòng tắm, đã lâu không tắm uyên ương rồi, tối nay lại được hưởng thụ rồi.

Thẩm Uyển Vân không hay thẹn thùng như Đổng Tiểu Phàm, vẫn mở to hai mắt chằm chằm nhìn hắn, còn nói đùa:

- Có phải là kìm nén quá rồi không? Lâu nay chính cung nương nương không đến tìm anh sao?

- Cuối năm rồi, thời gian này cô ấy bận muốn chết, làm gì còn thời gian quản anh nữa.

Đổng Tiểu Phàm làm ở sở Tài chính của Tỉnh, quyết toán cuối năm, công việc rất nhiều, cơ bản không có thời gian đến Đông Lâm thăm chồng. Thẩm Uyển Vân cười ha ha nhìn hắn:

- Xem ra em đến rất đúng lúc.

- Tối nay sẽ cho em chết!

Trong phòng tắm vang lên tiếng cười vui vẻ của hai người.

Hai người không dám dùng bồn tắm của khách sạn, không sạch sẽ gì cả, cũng không có đồ bảo hộ, hai người chỉ tắm bằng vòi sen. Thẩm Uyển Vân vừa giúp Trương Nhất Phàm thoa sữa tắm vừa hỏi:

- Tình hình ở Thành phố Đông Lâm này, anh nắm chắc được mấy phần?

- Sao thế?

Trương Nhất Phàm xoay người lại, ôm lấy Thẩm Uyển Vân, hai người giúp nhau kỳ cọ. Khi ánh mắt dừng lại ở ngực của Thẩm Uyển Vân, hắn không kìm được véo vài cái.

Thầm Uyển Vân nhìu mày nói:

- Em đang nói chuyện nghiêm chỉnh đây, đừng quậy nữa.

- Có phải em lại nghe phong phanh gì không?

Trương Nhất Phàm dừng lại, chăm chăm nhìn cô.

Thẩm Uyển Vân liền quay lưng lại, mở vòi nước:

- Chẳng lẽ anh không muốn làm Chủ tịch thành phố? Bí thư? Làm một Phó Chủ tịch thường trực thành phố bé nhỏ chẳng lẽ đã có thể thỏa mãn được tham vọng của anh rồi sao?

Trương Nhất Phàm cười nói:

- Em có ý gì chứ? Anh cũng chưa từng nói như vậy mà.

- Không cần phải nói, anh là chồng em mà, em chẳng lẽ lại không hiểu anh sao?

Khuôn mặt quyến rũ, động lòng người kia của Thẩm Uyển Vân khiến Trương Nhất Phàm không kìm chế nổi, có chút bị kích động. Hai tay giữ chặt lấy lưng của cô, không rào trước đón sau, đột nhiên dùng lực một cái.

-Ồ…

Thẩm Uyển Vân lập tức liền phát ra một tiếng rên rỉ, trừng mắt liếc Trương Nhất Phàm một cái:

- Anh thích đánh lén như vậy à? Thật là, người ta còn chưa chuẩn bị gì cả…A….Ồ, đừng quậy nữa.

Trương Nhất Phàm lúc đó giống như nắng hạn gặp mưa rào, sao còn để ý đến sự giãy dụa của cô nữa chứ, chỉ ra sức lên, làm cho Thẩm Uyển Vân không kìm nổi liên tục kêu lên.

Mặc dù bản thân có ba người bạn gái, nhưng mỗi cô đều ở cách rất xa, thời gian ở bên cạnh hắn rất ít, hai tháng rồi không làm chuyện đó, Trương Nhất Phàm có chút không kiềm chế được.

Hai người liền làm chuyện đó ngay trong phòng tắm, Thẩm Uyển Vân nhoài người trên bồn rửa mặt, đôi gò bồng đào trước ngực không ngừng lắc lư, một chút một chút, càng lắc càng làm cho người ra phát cuồng. Hai tay Trương Nhất Phàm đi xuống, hung hăng bóp lấy chúng, dùng lực chà xát vân vê.

Chờ hắn làm xong, Thẩm Uyển Vân liền ngồi thẳng trên sàn nhà, khắp mặt ửng đỏ, đến cổ cũng đỏ lên rồi, trên người một trận nóng ran. Cô ngồi ở đó thở gấp nói:

- Em không được rồi, bị anh làm cho mệt chết rồi.

Trương Nhất Phàm bế cô lên, lấy một chiếc khăn rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Sau khi lau khô hết thân mình, đặt cơ thể trắng nõn nà của Thẩm Uyển Vân lên giường, sau đó hắn cũng nhảy lên, ngồi ở đầu giường châm thuốc hút. Thẩm Uyển Vân vén chăn ra, rúc vào bên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực rắn chắc của Trương Nhất Phàm.

- Em kể cho anh một câu chuyện cười nhé?

Thẩm Uyển Vân ngẩng đầu lên, nhìn người yêu một cách đầy hài lòng.

- Ừ!

Trương Nhất Phàm hít một hơi thuốc, rồi nhìn Thẩm Uyển Vân nói.

Thẩm Uyển Vân liền kể cho hắn nghe chuyện cười về tân binh mới nhập ngũ: Có một lần quân đội tiến hành kiểm duyệt theo hàng, sư trưởng từ hàng đầu hàng tiên đi lại, vỗ ngực một binh sĩ khen ngợi:

- Xem ra các cậu luyện tập rất tốt, cơ ngực luyện được không tồi!

Ông ta ra sức vỗ vỗ binh sĩ đó.

Binh sĩ đó sau khi hành lễ theo quân đội xong thì liền dõng dạc trả lời:

- Báo cáo thủ trưởng, tôi là nữ binh!

Câu chuyện này Trương Nhất Phàm đã từng nghe qua, nhưng hắn vẫn cười cười:

- Ý em muốn nói là ngực của em được luyện không tồi, đúng không?

Thẩm Uyển Vân cũng không e thẹn gì, mỉm cười quyến rũ nói:

- Chẳng lẽ anh không thấy bây giờ to hơn trước kia sao?

Nói rồi, cô còn cố ý ưỡn ngực lên, kiêu ngạo nói.

Trương Nhất Phàm nhìn một cái, lúc nãy làm chuyện đó, đã phát hiện ra điều này rồi, đang muốn hỏi cô, thì không ngờ cô lại tự mình nói ra. Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ hay là nói cho Đổng Tiểu Phàm cách luyện tập của Thẩm Uyển Vân, để cô ấy cũng tập luyện cho ngực to lên một chút.

Không ngờ Thẩm Uyển Vân nhếch môi nói:

- Không nói cho anh biết!