Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 523: Câu nói đùa của Đổng Tiểu Phàm!



Ngày Hồ Lôi xuất viện, Trương Nhất Phàm đang họp.

Hội nghị lần này chủ yếu nhắm vào việc điều chỉnh đối với mấy công nhân viên chức. Quan Bảo Hoa gia nhập vào Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đảm nhận chức Trưởng ban, tiếp nhận công việc của Đới Lập Công. Diệp Á Bình kiêm chức Bí thư Đảng ủy Công an và Cục trưởng cục Công an, miễn chức Phó Chủ tịch thành phố.

Đoạn Chấn Lâm tiếp quản công việc trước đây của Diệp Á Bình, điều chỉnh lại từ đầu một số công việc, bây giờ y chủ yếu phụ trách công tác văn hóa giáo dục y tế. Phân ra cục Giáo dục, cục Văn hóa (cục xuất bản tin tức), cục Y tế (phòng tránh và trị bệnh, giáo dục sức khỏe), cục Thể thao, ủy ban dân số và kế hoạch hóa gia đình, trung tâm truyển hình (cục truyền hình), dân ủy (cục Tôn giáo), hội Chữ Thập Đỏ, phụ trách các công việc về phụ nữ và trẻ em; phụ trách liên hệ các hiệp hội khoa học, liên hệ khoa học xã hội, liên hệ khoa văn hóa.

Ngoài ra, Phó Chủ tịch thành phố mới đến, tiếp quản các công việc trước đây của Quan Bảo Hoa. Sau khi điều chỉnh công tác của các nhân vật chức cao vọng trọng xong, Phương Nghĩa Kiệt rất vừa lòng với việc này.

Sự điều chỉnh công việc này, Trương Nhất Phàm cũng đã dễ dàng triển khai trong công tác của Thành ủy, mà phía bên chính quyền của Phương Nghĩa Kiệt, anh ta cũng rất yên tâm. Bây giờ đảm nhận chức Phó chủ tịch thường trực thành phố cũng là người của anh ta, làm việc sẽ không sợ đầu sợ đuôi nữa.

Mà về mặt Tỉnh ủy, Tạ Kiến Quốc cũng đã suy xét tất cả, bây giờ người của nhà họ Trương và họ Phương, mỗi bên đều nắm trong tay một lượng lớn công việc, có thể tạo nên sự cân bằng giữa hai bên. Ngoài những điều này ra, còn có thể khiến giữa họ hình thành nên ý thức về cạnh tranh.

Hiện tại Diệp Á Bình đã lên chức Bí thư Đảng ủy Công an, nắm trong tay toàn quyền về hệ thống chính trị, đều này đối với cô mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa đó là một bước tiến lớn. Bây giờ ở thành phố Song Giang, cô đã trở thành nữ cán bộ hiếm có, có thể leo lên được vị trí ngày hôm nay, trở thành một nhân vật có tiếng tăm trong thành phố Song Giang, đương nhiên Trương Nhất Phàm không thể không có công.

Nếu không có sự khởi động to gan của Trương Nhất Phàm, Diệp Á Bình cô vẫn còn lặn lộn trong nhiều vị Phó Chủ tịch thành phố kia, làm dáng như một bình hoa di động vậy. Cho nên, sự kính trọng của Diệp Á Bình đối với Trương Nhất Phàm ngày một càng lớn hơn.

Chỉ cần là chuyện Trương Nhất Phàm dặn dò, cô tưởng chừng như có máu chảy đầu rơi cũng không hề hối tiếc.

Không nghi ngờ gì về sự thành công của Trương Nhất Phàm đã cảm hóa một người khác, đó chính là Từ Yến, số lần Từ Yến báo cáo công việc với Bí thư Trương càng ngày càng nhiều hơn.

Cho dù cô ta có một ông cậu là Phó Tỉnh ủy, nhưng cô vẫn cảm thấy đến gần Trương Nhất Phàm có chút bình thường hơn. Lần này sau khi Đới Lập Công xảy ra chuyện, cô ta mơ hồ cảm thấy được cậu mình hình như có chút lo lắng.

Nếu Chủ tịch tỉnh Ân lại có vấn đề gì, khó tránh khỏi sẽ liên quan đến Từ Yến, bởi vậy cách làm của Từ Yến có chút ý muốn tìm kiếm một cây dù để che thân. Trương Nhất Phàm hiểu rõ chuyện này như gương sáng, từ tận đáy lòng mà nói, hắn không hề thấy phản cảm với con người Từ Yến.

Vừa họp xong, hắn liền nhận được điện thoại của thư ký Giải, nói ông ta đến thành phố Song Giang rồi, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm. Về lời mời của Bí thư Giải, Trương Nhất Phàm tự nhiên không thể từ chối, hơn nữa hắn rất hiểu mục đích làm chuyện này của Bí thư Giải.

Hai người nói chuyện vài câu, Trương Nhất Phàm cố ý hỏi:
- Tôi lập tức cử người đến đón anh.

Bí thư Giải nói:
- Không cần đâu, tôi còn có chút việc khác, sau khi đến Song Giang sẽ gọi điện cho anh.
Thật ra tối hôm qua ông ta đã đến thành phố Song Giang.

Hai người ngoài miệng khác lòng nói với nhau vài câu, sau đó liền gác máy.

Đến lúc này Trương Nhất Phàm mới nhớ ra chuyện hôm nay Hồ Lôi xuất viện, Đổng Tiểu Phàm liền gọi điện thoại đến:
- Trưa hôm nay về ăn cơm nhé, Liễu Hồng đã làm cơm ở nhà rồi! Hồ Lôi xuất viện rồi, chúc mừng một chút vì tên tiểu tử này tìm được đường sống trong chỗ chết.

Từ khi Hồ Lôi bị thương, Liễu Hồng ở đây đã được hơn một tháng, ngoài việc hầu hạ tên Hồ Lôi này, còn phải giúp anh ta giấu Băng Băng.

Nhưng mà bây giờ cô không phải về nữa.

Vì chuyện hợp tác giữa tập đoàn Hoa Long với Hà Tiêu Tiêu đã để Liễu Hồng đảm nhiệm chức giám đốc ban Quan hệ xã hội của tập đoàn Hoa Long. Hiện tại tập đoàn Hoa Long không quay về được nữa, có sự đầu tư vào của công ty Âu Phil, trong mấy tháng ngắn ngủi này, đã trở thành xí nghiệp nổi tiếng trong ánh mắt huy hoàng của toàn Tỉnh.

Cho nên, sau này Liễu Hồng sẽ nhậm chức ở đây.

Mười hai giờ trưa, Trương Nhất Phàm tan sở đúng giờ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm xộc thẳng vào mũi.

Mẹ ôm đứa bé đi ra:
- Thằng ba, về rồi à?

Trương Nhất Phàm thay giầy, chạy đến sờ mặt đứa bé một cái, đứa bé càng ngày càng dễ thương. Mỗi lần Trương Nhất Phàm nhìn thấy nó đều có một cảm giác gia đình. Chỉ có trước mặt đứa bé, hắm mới cảm nhận được thì ra mình đã làm bố rồi.

Vừa đón lấy đứa bé từ tay mẹ, Đổng Tiểu Phàm liền trở về, mẹ nói:
- Mẹ đi giúp Liễu Hồng.

- Con ngoan, lại đây, mẹ bế cái nào!
Đổng Tiểu Phàm đặt túi xuống, ôm lấy đứa bé hôn mấy cái thiệt kêu, lại đưa cho Trương Nhất Phàm:
- Em đi rửa mặt, thay đồ cái đã.

Trong nhà bếp, Liễu Hồng đang bận rộn làm đâu vào đấy, nhìn thấy mẹ Trương Nhất Phàm đi vào, cô liền hô lên:
- Cô à, không cần đâu, cũng sắp xong ngay đây, chỉ còn lại món cuối cùng thôi.

Tô Tú Khanh rửa tay xong:
- Vậy cô đi bày bát đũa.
Bà nhìn tài nghệ tháo vát của Liễu Hồng, liên tục khen:
- Liễu Hồng, nếu ai lấy được cháu thì cả đời này phúc hưởng không hết.

Liễu Hồng cười mỉm, khi quay đầu lại, phát hiện Trương Nhất Phàm đang nhìn mình, không kìm được nụ cười trên mặt. Cái Trương Nhất Phàm chú ý chính là cặp mông của Liễu Hồng càng tròn hơn, rất gợi cảm, lại thêm cách trang điểm ngày càng thời thượng của cô, thật thu hút người khác.

Tin rằng rất nhiều người đàn ông nhìn thấy cặp mông này của cô, đều một phen kích động muốn sờ một cái.

Đàn ông và phụ nữ là loài động vật nhạy cảm nhất trên thế giới này, đàn ông dựa vào chinh phục thế giới để chinh phục phụ nữ, phụ nữ dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Trương Nhất Phàm đang nghĩ, với vẻ đẹp của Liễu Hồng nếu trong thời cổ đại sẽ có thể được đánh giá là một mỹ nữ với cặp mông đẹp.

Nhưng hắn chắc chắn rằng, nếu như chọn Liễu Hồng tham gia cuộc thi sắc đẹp, tuyệt đối có thể phô bày hết tài năng. Bởi vì tỉ lệ vóc dáng của một phụ nữ thì mông cũng là một bộ phận rất quan trọng.

Đang nghĩ thì Hồ Lôi đến, cái tên này vừa ra ngoài đã đến tiệm cắt tóc để tút tát lại cho mình một phen, mái tóc được vuốt keo láng bóng, còn chiếc cà vạt của bộ vest mới mua, vừa nhìn là biết cái kiểu cợt nhả đó.

Trương Nhất Phàm nhìn đồ vật anh ta cầm trong tay, liền cười mắng một câu:
- Cậu đang làm gì vậy? Nợ nần gì hả?

Hồ Lôi cười cười, nhìn xung quanh căn phòng:
- Anh Phàm, tôi nói chỗ này cũng không tồi mà, chỉ là có nhỏ một chút.

Đổng Tiểu Phàm thay đồ xong, đón lấy đứa bé, Trương Nhất Phàm liền ngồi xuống cùng Hồ Lôi, ném điếu thuốc qua:
- Buổi chiều nếu có rảnh đem dự án của cậu đi một chút, nằm trong bệnh viện hơn một tháng, họ đã báo cáo gì với cậu chưa?

- Chuyện dự án cứ để đó đã, đợi Băng Băng kết thúc việc phía bên Đông Lâm thì sẽ giao cho cô ấy quản lý, tôi cứ thả lỏng chút đã. Thời gian này quá buồn rồi, trời! Người phụ nữ xấu xa này!

Lời nói này Hồ Lôi thốt ra, Trương Nhất Phàm lập tức liền nghe ra anh ta đang mắng Tống Vũ Hà, chỉ có điều hắn cũng không hỏi, nếu Hồ Lôi và cô ta đã có gian tình, Tống Vũ Hà chính là con ba ba đang nằm trong lòng bàn tay.

Lúc ăn cơm, dường như Tô Tú Khanh rất có hứng thú với Liễu Hồng, liên tục nói chuyện với Liễu Hồng:
- Nghe nói con gái cháu đã năm tuổi rồi phải không? Đi học chưa vậy?

Liễu Hồng nhẹ nhàng đáp:
- Ở nhà trẻ trong nhà ạ.

- Trong nhà sao được? Dẫn qua đây là tốt rồi, đến Song Giang rồi, nếu không đến Tỉnh thành, nhà cháu sao có thể giáo dục đứa bé tốt chứ? Chất lượng giáo dục thì ở thành phố vẫn tốt hơn, ta lấy tư cách là cô giáo, cháu nghe ta không sai đâu.

Đổng Tiểu Phàm ở bên cạnh lên tiếng phụ họa thêm:
- Mẹ nói đúng đó, chị Liễu Hồng, không phải chị muốn làm việc ở tập đoàn Hoa Long sao? Đón Miêu Miêu đến đây đi! Hay là chúng ta cùng sống chung, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Ngôi nhà này của Trương Nhất Phàm chỉ có ba phòng ngủ hai phòng khách, bây giờ ở vừa đủ, thêm hai mẹ con Liễu Hồng, hiển nhiên không đủ chỗ. Mà nha đầu Đổng Tiểu Phàm này chỉ cần hợp với khẩu vị của cô thì cô liền rất thích, vì vậy cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Mặt Liễu Hồng không biết sao đỏ bừng:
- Đợi chị thuê nhà rồi nói sau nhé!

- Đừng do dự nữa, nhất định phải đưa Miêu Miêu đến đây. Trẻ con phải bồi dưỡng từ sớm mới tốt, chị không thể chỉ lo kiến tiền mà coi nhẹ việc giáo dục đứa bé.

Trương Nhất Phàm nói:
- Liễu Hồng, vậy cô cứ nghe họ đi, nếu không họ sẽ vội chết mất. Thật ra tôi cũng biết ý của một số người là thích khẩu vị của các món ăn mà Liễu Hồng làm.

Đổng Tiểu Phàm bực rồi, rõ ràng Trương Nhất Phàm đang nói cô mà, cô trừng mắt nhìn một cái:
- Anh quá đáng thật!

Hồ Lôi tiếp lời:
- Hay là tôi chạy về một chuyến, đón Miêu Miêu qua đây.

Lúc này Liễu Hồng mới gật đầu:
- Vậy ngày mai chúng ta cùng về Tỉnh thành.

Đổng Tiểu Phàm liền cười:
- Chị Liễu Hồng, em giúp chị đi hỏi thăm chuyện nhà cửa.
Nhìn vẻ ân cần của cô, Trương Nhất Phàm buồn bực. Nha đầu này thật không hiểu ý mà, tinh khiết quá!

Buổi tối có tiệc thân mật, buổi trưa không uống rượu, nhưng bữa cơm này ăn rất thoải mái, rốt cuộc vẫn là tài nghệ của Liễu Hồng, ngay cả mẹ cũng khen không ngớt.

Hồ Lôi liền pha trò cười:
- Bác gái, hay là bác nhận thêm một đứa con nuôi cưới Liễu Hồng về làm vợ đi, ngày ngày bác đều có thể được ăn cơm do con dâu nấu.

Hôm nay Đổng Tiểu Phàm rất hứng chí, người ăn cơm là một mình mình, cô cười hi hi trêu đùa:
- Nhận con nuôi làm gì, làm vợ hai cho Phàm Phàm là được rồi.

Mặt Liễu Hồng lập tức đỏ lên, có cảm giác xấu hổ vô cùng, cô luôn cảm thấy có phải Đổng Tiểu Phàm đã biết gì rồi không, nếu không thì sao lại vô duyên vô cớ nói ra câu này?

Tô Tú Khanh trừng mắt nhìn Tiểu Phàm một cái:
- Con đó, sao lại đùa như vậy, cũng không biết người vợ như con sao mà làm đây.

Đổng Tiểu Phàm thè lưỡi, kì quái nhìn Trương Nhất Phàm, một cánh tay lặng lẽ dưới bàn kéo lấy tay của hắn. Ném qua một ánh mắt, nhìn thấy rồi chứ! Em đồng ý, nhưng mẹ không đồng ý đâu.

Hồ Lôi ăn cơm xong, vội vàng cáo từ, dưới lầu anh ta vừa đi vừa gọi điện thoại:
- Tiểu nha đầu, ở đâu vậy? Đã nói buổi chiều đi chơi mà, ra ngoài đi, anh lái xe đến đón em.

Trong điện thoại vang lên giọng ngượng nghịu của cô gái:
- Anh thật muốn đưa em đi chơi?

- Lừa em làm gì? Nói đi, muốn đi đâu? Khó khăn lắm mới được nghỉ, ra ngoài thư giãn một chút. Ở nhà miết sắp biến thành nha đầu ngốc rồi. Như vậy đi, buổi chiều chúng ta đi đánh bóng ở khu nghỉ mát, buổi tối đi kinh đô hấp dẫn hát, khiêu vũ, sau đó mười giờ anh đưa em về nhà, được chưa?

- Ừ…

- Đừng do dự nữa, xe của anh đến dưới lầu nhà em rồi, mau xuống đi! Chú đây dẫn em đi đổi gió! Em ở bệnh viện chăm sóc anh lâu như vậy, anh dẫn em đi chơi một lần cũng là việc nên làm mà!

- Vậy được thôi! Anh đợi em một chút, em thay quần áo.
Đối phương dưới lưới tình của anh ta cuối cùng chịu không nổi đồng ý rồi.

Không lâu sau, một cô gái mắc bộ quần áo màu trắng từ trên lầu chạy như bay xuống. Hồ Lôi ngồi trên chiếc BMW vẫy tay với cô:
- Lên xe! Chú dẫn em đi đổi gió!

Khi nhìn hai vật căng lên trước ngực của cô gái khi thắt dây an toàn, trên mặt Hồ Lôi hiện lên nụ cười đầy vẻ đắc ý, tiểu nha đầu cuối cùng cũng mắc câu rồi!