Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 955: Tướng ra trận



Đối mặt thử thách ác liệt này, trong lòng mỗi người đều không yên, cho dù là nhân vật số một số hai như Lý Thiên Trụ hay Thẩm Hoành Quốc, cũng đứng lên ngay tiền phương để chỉ huy kháng chiến. Đích thân đến hiện trường để chỉ huy công tác chống lại dịch Sars.

Căng thẳng, hoang mang, tình trạng của toàn xã hội vô cùng áp lực, khắp nơi đâu đâu cũng thấy biểu ngữ cùng nhau chống lại dịch Sars.

Trên đường cái, khắp nơi đều là người đi bộ đeo khầu trang, các khu vực đông người như nhà ga, sân bay, bến tàu đều có quân đội và cảnh sát vũ trang đứng gác, những người đi bộ từ nam chí bắc đều tiến hành đo nhiệt độ cơ thể, phát hiện một người thì cách li một người, chỉ cần là từng tiếp xúc với người mang bệnh toàn bộ đều cách ly hết, cho dù là thận phận hay địa vị nào.

Chỉ trong lúc này thì mới thật sự thể hiện ra, trước mặt bệnh tật, người nào cũng bình đẳng.

Trong đám người cách ly này, có quân nhân, cán bộ, có học sinh, cũng có luôn loại người trong toàn xã hội.

Không khi cả xã hội đã căng thẳng đến mức chỉ cần một người trở về từ bên ngoài, đều phải trải qua kiểm tra, đăng kí, giám sát tất cả các hướng. Rất nhiều trường học đồng loạt nghỉ học, nhà máy nghỉ việc, cố gắng giảm bớt hết việc tập trung các nhân viên để phòng chống hiện tượng truyền nhiễm của dịch bệnh.

Lý Thiên Trụ đợi các vị lãnh đạo phát biểu trên truyền hình, trong thời gian dịch Sars, yêu cầu toàn dân, quần chúng cố gắng hạn chế ra ngoài, khi phát hiện người bệnh có dấu hiệu nhiễm bệnh phải lập tức thông báo, không được che giấu, trốn tránh, chủ động phối hợp tích cực với bệnh viện trong công tác trị liệu.

Hiện tại, trong toàn tỉnh có nhiều địa phương đã thành lập khu vực cách ly Sars, khi phát hiện người bệnh có dâu hiệu, liền lập tức cách ly, trong thời gian dịch Sars, bất cứ người nào đều không có đặc quyền, phải phối hợp một cách vô điều kiện với công tác cứu trợ và cách ly của bệnh viện.

Do Sars là một loại bệnh có tính truyền nhiễm rất cao, hơn nữa trên toàn quốc đã xuất hiện nhiều trường hợp tử vong, vì vậy, trên cả nước đã tràn ngập một tâm trạng hoảng sợ. Rất nhiều người khi nhắc đến dịch bệnh đều biến sắc.

Lý Thiên Trụ nhấn mạnh, mỗi cán bộ, mỗi Đảng viên đều phải đứng lên chống lại dịch Sars, quản lý tốt khu vực của mình. Phối hợp một cách vô điều kiện với công tác trị liệu của bệnh viện, đảm bảo tốt tinh thần của Trung ương Đảng và nội các Chính phủ.

Đây là một loại bệnh đột phá, hơn nữa còn tử vong rất nhanh, thời gian phát bệnh ngắn, rất nhiều bệnh nhân trong thời kì phát bệnh mới tiến hành cứu chữa thì đã quá muộn. Mội người trong bệnh viện đều mang một không khi rất căng thẳng.

Các nhân viên y tế tham gia vào việc cứu trợ không được gặp mặt người thân, không được ra ngoài, phải ở cùng với người bệnh trong khu vực cách ly.

Lý Thiên Trụ nói:

- Chúng ta không thể ngồi đây mà lí luận suông, bây giờ chúng ta chi ra từng khu vực để phụ trách. Căn cứ vào ý kiến của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân, tất cả các cán bộ cấp Phó đều được phân đến mười mấy khu vực trong toàn tỉnh, mỗi người phụ trách một khu vực, Trương Nhất Phàm bị điều đến khu vực Đông Lâm và Phú Dương, hắn là người chịu trách nhiệm hai khu vực đó.

Để công việc được chu đáo đúng thời gian đã định, mỗi người một trách nhiệm, Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc đã nghĩ ra cách này, mà hai người họ thì đích thân chịu trách nhiệm toàn bộ tình hình, quản lý tỉnh thành tỉnh Tương nơi đám đông chặt chẽ nhất, Lý Hồng vì trước đây đã chịu trách nhiệm ở Song Giang, cô liền bị cử đến Song Giang để quản lý tình hình.

Tất cả đều đã bố trí xong, Trương Nhất Phàm lập tức đi đến khu vực Đông Lâm và Phú Dương, Đông Lâm và Phú Dương đều thuộc khu vực khá giàu có, đặc biệt là Phú Dương, trước kia trước khi thành phố Song Giang chưa phát triển, chỉ số kinh tế nơi đây trên cơ bản đều đã xếp thứ hai.

Bây giờ Song Giang dưới tay của hai cán bộ như Trương Nhất Phàm và Lý Hồng đã phát tiển đi lên, Phú Dương liền lùi xuống một bậc, xếp thứ ba. Nơi nào càng giàu có thì dân cư càng lớn, tỉ lệ bùng phát bệnh cũng cao lên.

Thành phố Đông Lâm cũng là một thành phố mới phát triển, là một trong những khu vực đứng đầu trong toàn tỉnh, chẳng qua so với Phú Dương, Song Giang chỉ kém có một chút.

Trương Nhất Phàm đến Phú Dương, lập tức thành lập trung tâm chỉ huy diệt trừ dịch Sars, khi hắn đến Phú Dương, tình hình bên đó khá tốt, các công tác đều đã triển khai, rất nhiều khâu trong công tác phòng chống đều tiến hành khẩn trương có trình tự.

Bí thư Thành ủy bây giờ của Phú Dương vẫn là Bí thư Phùng Dụ Tài, năm đó, khi Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy còn dưới tay vị Bí thư già, từ sau khi được điều đến Phú Dương, đến khu vực giàu có này, Phùng Dụ Tài cũng như an hưởng vui vẻ ở đây.

Y cảm thấy Phú Dương không có gì là không tốt, ngược lại còn rất yên tĩnh, vì vậy, y ở đây liền bốn năm, bây giờ đã là năm thứ năm rồi, phía trên cũng không có ý điều y đi, dự định để y ở đây làm hai nhiệm kì, sau đó rồi nghỉ hưu.

Khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Bí thư Phùng rất bất ngờ, y không ngờ rằng, năm đó một người trẻ tuổi, không một chút gây chú ý, không ngờ trong mấy năm ngắn ngủi, có địa vị cao, hơn nữa còn không ngừng tiến lên, có gì đó giống như chưa lên Thiên đình thì chưa ngừng lại.

Chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, y cho rằng trên con đường làm quan của mình vẫn có thể tiến thêm một bước, vì trước kia là nhân vật số một của Phú Dương, trên cơ bản thì đều là đã vào tỉnh, chỉ có y vẫn còn ở nơi nay bất động.

Đến tuổi này rồi, hơn năm mươi tuổi rồi, còn làm mấy năm nữa cũng chỉ có đợi nghỉ hưu. Có câu nói người đến tuổi trung niên thì mọi việc đều nghỉ, Bí thư Phùng sớm đã không còn kiều bốc đồng của năm đó, ở Đông Lâm và Phú Dương mười mấy năm nay, cơ bản thì nhuệ khí cũng đã bị mai một rồi.

Còn lại chỉ có sự than thở, than thở chuyện ngày xưa, đây chính là tâm trạng của người sắp bước tuổi già, tâm trạng của một người quyết định luôn hành động của một người, hành động của một người lại quyết định vận mệnh của một người.

Mỗi một hoàn cảnh đều có tính nhân quả, sau khi Bí thư Phùng mất đi động lực, y cũng giống như đại đa số những cán bộ lớn tuổi vậy, chỉ cầu cho ổn định. Ổn định áp đảo hết tất cả, đây là chiêu mà rất nhiêu nhân vật lớn đã quen dùng, cũng là nguyên tắc làm công chức của họ.

Đây cũng là sự khác biệt giữa người trung niên và người trẻ tuổi, người thanh niên phần lớn đều thích mạo hiểm, mà người trung niên đều thích duy trì sự ổn định.

Khi Bí thư Phùng là cán bộ Giám đốc sở, Lâm Đông Hải vẫn còn làm Chủ tịch huyện ở Thông Thành, chỉ là cấp cục mà thôi, Trương Nhất Phàm thì càng là một cán bộ cấp phòng. Trong vài năm ngắn ngủi, Trương Nhất Phàm như ngồi lên hỏa tiễn vậy, trong lòng Bí thư Phùng có chút khó coi.

Nhưng y nắm bắt vô cùng tốt, với thái độ rất cấp dưới ngênh đón Phó chủ tịch tỉnh đến.

Trương Nhất Phàm không có ấn tượng xấu với con người Bí thư Phùng, đương nhiên ông ta vẫn ở cùng với Lâm Đông Hải, còn biếu quà cho ông ta, đó là khi sinh nhật của mẹ Bí thư Phùng.

Khi hịp hai người lại gặp mặt nhau lần nữa, cũng ăn cơm cùng ba người Lâm Đông Hải, Bí thư Phùng luôn khen sự cố gắng có quyết đoán của Trương Nhất Phàm.

Vì vậy trước mặt lãnh đạo, Trương Nhất Phàm tuyệt đối không có một chút kiêu ngạo.

Điều này càng khiến cho Bí thư Phùng càng thêm có ấn tượng tốt, một người trẻ tuổi có thể làm được điều này, đã là khiến người khác khâm phục rồi. Rất nhiều người chưa vươn lên được vị trí này của Trương Nhất Phàm đã thích khuê khoang, tự cao tự đại, thể hiện mình là ông đây là số một, thường khoa chân mua tay trước mặt người khác, Bí thư phùng rất không ưa loại người này.

Khi ông ta muốn đề bạt cán bộ, luôn lây điểm này rat tham khảo, từ các phương diện mà tìm hiểu tác phong cuộc sống hằng ngày của người đó, nếu như phát hiện đối tượng khảo sát là người loại bệnh này thì năng lực có tốt đến đâu, ông ta cũng lựa chọn bỏ đi.

Đến Phú Dương, tự nhiên càng đến gần, Trương Nhất Phàm cũng không hô hiệu đội hình gì, chỉ có một chiếc xe cảnh sát đi theo, phía sau còn có vài phóng viên, vài chiếc xe đi tới.

Do thời gian này phóng viên cũng rất bận rộn, trong lần ra ngoài này, là các cán bộ cấp Phó trở lên của tỉnh Tương, họ chia đi về từng khu vực trực thuộc của mình.

Khi ăn cơm trưa, Trương Nhất Phàm chủ trương đơn giản, hơn nữa còn yêu cầu mỗi cán bộ phải làm được trong thời kì dịch Sars không được uống rượu, không rời khỏi vị trí, nghiêm chình hoàn thành công việc.

Đem số tiền dư thừa của mình ra trợ giúp cho công tác đầy lùi dịch Sars.

Sau khi ăn xong, Trương Nhất Phàm chủ trì một cuộc họp ngắn, đây là một cuộc hôp hoàn toàn mới, rất nhiều nhân viên công tác đều đeo khẩu trang, Trương Nhất Phàm thì không được.

Hắn phải nói chuyện, hắn phải phát biểu ý kiến.

Đương nhiên, sau khi đi vào phòng họp, rất nhiều cán bộ nhìn thấy Trương Nhất Phàm không đeo khẩu trang, đồng loạt cởi ra. Trương Nhất Phàm nói:

- Không sao, mọi người nên đeo thì vẫn cứ đeo, đây không thuộc về vấn đề tôn trọng hay không tôn trọng, quan trọng là chúng ta phải đẩy lùi, loại bỏ hoàn toàn dịch bệnh,

Nghe Trương Nhất Phàm nói như vậy, có vài người vẫn muốn đeo, nhưng nhìn mọi người không ai nhúc nhích cũng ngại không đeo.

Trương Nhất Phàm nói:

- Với tình hình dịch bệnh trước mắt, chúng ta phải kiên quyết phòng chống, kiên quyết cách ly, kiên quyết chữa trị, việc cách ly rất quan trọng, rất nhiều người đều sợ cách ly, vì vậy giấu giếm không báo cáo, mọi người phải làm tốt công tác tư tưởng, quán triệt việc chấp hành, làm cho mọi người đều ý thức được rằng, đây là một cuộc chiến của tất cả chúng ta. Trước mắt, Tổ chức y tế thế giới đã liệt khu vực chúng ta vào vùng nguy hiểm, vì vậy nếu một mình chiến đấu thì chỉ có chúng ta tự cứu mình mà thôi.

- Bộ y tế đã làm tốt hết thảy các công tác đáp ứng các nhu cầu cần thiết, Bộ tuyên truyền phải tăng cường tuyên truyền, khiến cho một số nhân dân không rõ sự tình hiểu được tính nguy hiểm của bệnh dịch này, làm tốt việc phát hiện kịp thời, kịp thời cách ly, kịp thời chữa trị. Dịch Sars có thể chiến thắng, nó không ghê gớm như vậy, chỉ cần chúng ta toàn dân một lòng, cùng nhau góp sức thì dịch Sars tất sẹ bị chúng ta đánh bại. Tiếp theo chúng ta phân chia công việc cụ thể, xin mời Bí thư Phùng lên phát biểu.

Trương Nhất Phàm vỗ tay đầu tiên, tiếp đó, Bí thư Phùng lại nhắm vào việc phân công của các vị lãnh đạo, ra các chỉ thị rõ ràng. Họ cũng làm theo cách thức của Tỉnh ủy, để công tác của mỗi cán bộ đều đi vào các địa phương cụ thể. Cũng như vậy, lấy việc phân chia nhiệm vụ ở các khu vực để hoàn thiện phương án chấp hành của mỗi người.

Phú Dương lớn như vậy, mỗi cán bộ, mỗi vị lãnh đạo đều được phân quản lý một nơi, mỗi ngày đều báo cáo về tình hình của khu trực thuộc mình thông qua các phương tiện như internet và điện thoại.

Trương Nhất Phàm phụ trách hai khu vực, hắn còn phải làm tốt công việc này ở khu vực Đông Lâm, hắn quyết định thành lập một phòng làm việc chỉ huy việc phòng chống dịch ở Phú Dương. Sau khi đến Đông Lâm một chuyến, lại trở về Phú Dương để chủ trì mọi việc.

Trong thời gian này, vẫn chưa phát hiện bất cứ một dấu vết nào của dịch bệnh ở Phú Dương, điều này khiến cho tâm trạng căng thẳng của mọi người có phần dịu lại. Trương Nhất Phàm nói:

- Chúng ta càng an toàn thì càng cần phải cẩn thận, chú ý chặt chẽ về sự thay đổi dân cư.

Khu cách ly của Phú Dương đã sắp xế chuẩn bị xong, bệnh viện đều nhắm vào một vài bệnh nhân có nhiệt độ cơ thể khá cao mà tiến hành cách ly, mặc dù vài ngày sau đều phát hiện họ không phải là bệnh nhân mang mầm bệnh, cả khu vực Phú Dương vẫn giữ được một trạng thái cảnh giác cao độ.