Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

Chương 22: " Đồ Đâu"



Viên đạn xuyên qua ngực của Victoria.

Sau đó viên đạn kim loại mang theo máu đỏ đâm thẳng xuống đất.

Vị trưởng quan lớn tuổi ngã xuống ngay trong chính tiệc mừng tuổi của mình, hai mắt của ông trợn lên, cho tới lúc chết ông vẫn không biết xảy ra chuyện gì.

Thịnh Thành nấp ở trong đám đông nhìn về phía thi thể của Victoria cảm xúc có chút vui mừng, kế hoạch thành công...

Nam nhân nhìn chằm chằm vào thi thể trên sàn nha, một cái đuôi phủ vảy bạc đột nhiên xuất hiện, uy lực lan tỏa ra toàn bộ không gian sự sợ hãi bao trùm lên toàn bộ những người đang có mặt ở đây.

" Nguyên soái xuất hiện trạng thái dị hóa!!"

" Lập tức phun sương ZYZ5!!"

Tuyệt đối không để cho nguyên soái tiếp tục dị hóa.

Một tiếng hét chói tai khiến cho nam nhân đang dị hóa tỉnh lại.

Nhưng xu thế dị hóa đã vượt mức rồi!

Giây tiếp theo, cái đuôi sắc nhọn xuyên thủng qua bụng hắn, thân thể của hắn bị đánh văng đến bức tường rồi bị khảm chặt trong đó, màu máu đỏ tươi theo những chiếc vảy bạc mà chảy xuống mặt đất.

Những phiến vảy kim loại dao động một cách chậm chạp, không ngừng giãy giụa trong bụng nam nhân, cả người như bị dẫm nát, nhưng hắn lại trông như không có cảm giác gì, hắn nhìn xuống đám người đang hoảng loạn phía dưới, ra lệnh: " Ngăn ta lại."

Đôi mắt dần dần mất đi sự lý trí cuối cùng.

Hắn đoán đúng rồi!!

Quả nhiên Tần Thích vì cái chết của Victoria mà mất khống chế!

Hắn nhìn Tần Thích đang bị treo trên tường, cảm giác báo thù ập tơi khiến hắn trở nên sung sướng.

Hắn đã thành công!!

Cả người của hăn sôi sùng sục, đột nhiên hắn choáng váng cảnh quan thay đổi, hắn hoảng hốt mà nhìn lại xung quanh.

Trong căn phòng đen nhán, chỉ có màn sánh phía trên là thứ phát sáng duy nhất, trên màn hình chứ một đống tư liệu rác, lúc này hắn đang sửa tư liệu.

Thịnh Thành cuối cùng cũng tỉnh lại, hắn vừa nằm mơ?

Không thể nào, hắn không tin, cái cảm giác vừa rồi chân thực tới mức nào cơ chứ, làm sao chỉ có thể là do hắn tưởng tượng?!

" Trương Bình đã giết được Victoria."

" Tần Thích tiến vào trạng thái dị hóa, mất khống chế."

" Vì bảo hộ những người có mặt ở đó, Tần Thích khi còn chút lý trí đã tự dùng đuôi của mình đâm thẳng vào người, toàn thân bị trọng thương."

Chính ra là phải thế...

Chính ra phải như vậy mới đúng, nhưng vì cái gì? Thịnh Thành nhìn lên màn hình vẫn chưa xong công việc, nổi điên mà đập đò đạc xung quanh, lửa giận không chỗ nào phát tiết tràn ngập cơ thể.

"Tại sao lại thất bại? Bước nào xảy ra vấn đề?!"

"Bên Trương Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??".

Trong căn phòng im lặng không một tiếng động.

Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.

*****

Là một quản gia có trách nhiệm nên mỗi ngày Á Tiêu đều có việc phải làm. Cậu mặc một chiếc quần yếm màu đen dễ hoạt động, sau khi xác nhận không có vấn đề gì liền mở cửa đi ra đình viện* của biệt thự để trồng hoa.

*là sân nhưng mà ở trong lòng biệt thự luôn chứ không phải sân trước hay sân sau. Mọi ng có thể tưởng tượng giống mấy căn tứ hợp viện cổ trang có cái sân trong nhà ý.

Biệt thự xinh đẹp như vậy mà lại không có bất cứ bông hoa tươi nào... Á Tiêu gắng lắm mới lấy được quyền trang trí từ tay Tần Thích vì vậy cậu nhất định sẽ trang trí cái biệt thự này trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Bây giờ là bốn giờ sáng.

Nhóc ác ma tràn đầy năng lượng mang theo những bông hoa được chọn kỹ càng trong cửa hàng hệ thống bước tới đình viện.

【Ký chủ, tí nữa phản diện sẽ đến gặp Victotia.】

Hệ thống uyển chuyển nhắc nhở Á Tiêu, vấn đề quan trọng hiện tại là gì.

【Con biết mà】Á Tiêu vui vẻ ngồi xổm xuống cầm xẻng nhỏ trong tay đào lỗ trồng hoa, 【 chú cứ yên tâm, bây giờ Tần Thích còn chưa rời giường nữa, mấy bông hoa này chỉ cần một ít thời gian thôi, sẽ không có ảnh hưởng gì đâu ạ.】

Bữa tiệc đã qua rồi, không cần lo phản diện sẽ bị thương nữa.

Á Tiêu cũng quay trở lại trạng thái người già nghỉ hưu, vừa trồng hoa vừa ngân nga đồng dao của Ma giới.Tất nhiên là, vì lo lắng phản diện mất ngủ nên những hành động của Á Tiêu rất nhẹ nhàng.

Nhưng cậu không biết rằng cho dù cậu cậu nói lớn cũng không ảnh hưởng đến Tần Thích bởi vì cả đêm qua Tần Thích không hề ngủ.

Ánh sáng không thể vượt qua được chiếc màn cửa dày đặc, sống lưng của nam nhân dựa vào gối dựa, đồng tử của hắn còn tối hơn cả độ sáng trong phòng, việc cả đem không ngủ đối với hắn có vẻ rất là bình thường.

Tần Thích giữ nguyên một động tác trong khoảng thời gian rất dài.

Sau đó hắn đứng dậy, ném tròng mắt vẫn luôn nắm chặt trong tay lên giường, kéo màn cửa ra.

Một thanh niên bé nhỏ mạc quần yếm đang ngồi xổm trong đình viện, vòng eo mảnh khảnh hơi hơi lộ ra một vòng cong tuyệt vời, làn da trắng trẻo, thanh niên trông có vẻ rất vui vẻ, cho dù là đang làm việc thì cũng như đang chơi, cả người đều toát ra sự vui vẻ hưng phấn trong đó.

Cách một lớp pha lê, Tần Thích nhìn bóng dáng đó rất lâu, cho tới thanh niên bỏ chiếc xẻng nhỏ vô trong xô nước rồi xách đi thì Tần Thích mới buông màn cửa xuống.

Tần Thích cũng không hiểu tại sao bản thân lại muốn xem đối phương làm việc, cũng không nghĩ tới việc bản thân sẽ không bị đối phương phát hiện. Đây cũng chỉ như nốt nhạc đệm thôi, hắn cũng không để trong lòng.

Mà ở bên kia Á Tiêu vừa xách xô nước vừa kể lể với hệ thống 【Hên là vừa nãy con nghĩ thông, không quay lại chào hỏi phản diện, không thôi là bây giờ là con mất việc rồi á!】

Á Tiêu cảm thấy phản diện nhìn mình chằm chằm là do Tần Thích cảm thấy trồng hoa rất vui và anh cũng muốn trồng hoa, chỉ là ngại nên không dám mở miệng thôi.

Trồng hoa tất nhiên là rất vui rồi.

Nên Á Tiêu còn lâu mới nhường việc này cho Tần Thích.

Hệ thống:......??

Ừ thì.. chú nghĩ hẳn là phản diện không nghĩ vậy đâu con...

Á Tiêu tự nhiên chấp nhận giả thuyết của mình, một khi chấp nhận thì sẽ không đổi, hệ thống giải thích cũng không đổi.

Cậu vừa lắc đuôi vừa đi vô phòng bếp làm bữa sáng cho mình và Tần Thích, chờ khi hai người dùng xong thì sẽ rời khỏi biệt thự.

Thời gian hẹn gặp mặt là 9 giờ sáng. Á Tiêu đi theo Tần Thích tới chỗ ở của Victoria.

Tuổi của trưởng quan* Victoria giờ có khi chắt nó lấy vợ luôn rồi nhưng tới bây giờ ông vẫn chưa kết hôn, vẫn độc thân ở trong khu vực ký túc xá của quân đội, sau này khi lớn thì tổng bộ đưa ông tới biệt lân cận dưỡng lão.

(*Từ chap này tác giả sửa trưởng quan thành trung tướng rồi nha mọi ng nhưng mình kiểu dịch tới đâu đọc tới đấy nên mình cũng không biết đằng sau ra sao nên mình quyết định giữ nguyên trưởng quan.)

Lúc này Collender đã đứng sẵn ở ngoài cửa.

Á Tiêu cười chào hỏi với Collender một tiếng sau đó đi theo sau Tần Thích tiến vào biệt thự. Tần Thích có vẻ rất quen thuộc với nơi này, không cần Collender chỉ vẫn tìm được thư phòng.

Lúc hắn đi vào thì Victoria đang ngồi trên sô pha, ánh mắt đảo qua nhóm người Tần Thích một lần, khuôn mặt nghiêm túc " Tới rồi à."

Tần Thích ừ một tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện.

Bọn họ đều có chuyện muốn nói.

Á Tiêu và Collender rất hiểu chuyện mà rời khỏi phòng.

" Collender giữ cửa rồi nói với Á Tiêu: " Có lẽ lão gia có rất nhiều điều muốn nói với nguyên soái."

Sáng nay khi Victoria mới tỉnh liền cầm ra hai chiếc rương, biểu cảm rất nghiêm trọng, có lẽ đây là một chuyện rất quan trọng với hai người họ. Có lẽ không thể nào nói xong trong 5 -10p được.

Trên mặt Á Tiêu trông như không hề để ý đến việc này, " Ừm, chúng ta có rất nhiều thời gian để cùng nhau nói chuyện phiếm."

Trong lòng thì lại điên cuồng cue tên hệ thống 【 Chú Tứ, chú Tứ, bên kia như thế nào rồi ạ?】

【Bọn họ chưa nói một câu nào hết.】

【Vâng ạ, chú vất vả rồi!】

Á Tiêu liền cắt đứt liên lạc với hệ thống, trong lòng cổ vũ chú Tứ cố lên.

Theo nhưng gì Trương Bình nói, có lẽ khi Victoria chết thí sẽ trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn tới việc phản diện bị thương.

Á Tiêu cũng không rõ chân tướng là như thế nào, nhưng theo suy đoán của cậu, cậu nghĩ rằng cái chết của Victoria đã đụng đến cấm kỵ của Tần Thích, mà khi bị mất khống chế thì mặc kệ là sự dụng thuốc ức chế hay biện pháp gì khác, đều sẽ khiến cho thân thể của Tần Thích chịu tổn thương, gây hại cho thân thể,

Và đây trùng hợp cũng là kết quả mà Thịnh Thành muốn nhìn thấy.

Nhưng mặc kệ như thế nào đây cũng là một cơ hội để cậu tìm hiểu về cấm kỵ của phản diện, đề phòng sau này.

Hôm nay cũng là ngày cuối cùng ZYZ5 có tác dụng, phản diện cũng đã trở về trạng thái có thể mất khống chế bất cứ lúc nào. Nếu vì bị mất khống chế mà Tần Thích bị thương thì điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tiến độ thu thập giá trị ác ma.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh tiến độ bị giảm xuống là Á Tiêu đã muốn khóc rồi.

Hệ thống cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này đối với Á Tiêu, vì vậy ông cố ý mang lên chiếc kính viễn thị giá 4 hào*, núp ở một góc nhìn chằm chằm vào hai loài người phía đối diện.

(* 1 tệ = 10 hào)

Thật sự mà nói thì cuộc nói chuyện của hai người này nó kỳ lắm.

" Đồ đâu."

Victoria không trả lời vấn đề này, nếp nhăn trên khóe mắt của ông rất nhiều nhưng không cản được sự sắc bén trong ánh mắt của ông: " Tần Thích, anh phải trả lời tôi trước đã, bao nhiêu năm qua anh đã giấu giếm điều gì?"

" Trong báo cáo xét nghiệm thi thể của Clay và Trương Bình chắc chắn anh đã hiểu được điều gì đó."

Victoria không rõ là Tần Thích đã giấu điều gì nhưng ông hiểu được, tên nhóc này chắc chắn lại muốn một mình giải quyết hết tất cả, âm thanh của ông khàn khàn:

"Anh đã quên những gì ông nội anh đã dạy anh sao?"

" Một người cho dù mạnh tới đâu thì vẫn rất có nhiều hạn chế."

Sống lưng của Tần Thích vẫn thẳng như trước, vẫn không nói gì như thể là đoán được ông sẽ nói những điều này.

Victoria bị tức đến nỗi đầu ông giật giật vài cái, ông đem hai cái rương ở dưới chân ném lên mặt bàn.

Đây chính là biện pháp cuối cùng của ông, nếu Tần Thích nhìn vào những thứ này mà vẫn không muốn nói cho ông biết sự thật, thì ông cũng không còn cách nào nữa.

" Đồ ông nội anh cho ta đều ở chỗ này."

Chiếc rương được mở ra, bên trong có hai thanh kiếm sắc bén và một bộ quân phục cũ nát.

Niên đại của những món đồ này chắc chắn là đã rất lâu rồi.

Victoria nói nhiều, hy vọng những ký ức đẹp này có thể chạm tới cõi lòng của Tần Thích " Ông nội của anh từ nhỏ đã thích..."

Nhưng Tần Thích còn chưa thèm nhìn kỹ đã lấy thêm cái rương ở phía sau Victoria rồi nói: " Trong bữa tiệc ngày hôm qua trưởng quan đã rất vất vả rồi, bây giờ thì nên nghỉ ngơi cho tốt, ta không quấy rầy nữa."

Nói xong, hắn liền nhắc đôi chân dài đi ra khỏi thư phòng.

Victoria:......

Hệ thống:......

Thấy Tần Thích đi ra ngoài Á Tiêu liền có chút kinh ngạc, không ngờ chuyện này lại nhanh như vậy, còn chưa được năm phút nữa nè? Nhanh như vậy là xong rồi?

" Chúng ta đi thôi."

Âm thanh ngắn gọn, bước chân không hề dừng lại.

Mà bên trong cánh của Victoria tức ói máu, tay trống trượng đi nhanh. Á Tiêu hình như cũng hiểu được gì đó, đôi mắt liền cong lên, " Vâng."

Cậu hơi nghiêng người, khom lưng xuống nói chuyện với Victoria, " Trưởng quan Victoria, tôi và nguyên soái xin phép rời đi trước, chúc ngài có một ngày mới tốt đẹp."

Bởi vì cố kỵ hình tượng của mình trong mắt thanh niên, ông cố gắng nuốt lại đống ngôn từ " hoa lệ" trong miệng mình lại, cuối cùng chỉ cười đáp: " Đi đường nhớ cẩn thận."

Sau khi ngồi trên xa bay thì nhờ hệ thống cậu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Cậu nghĩ nghĩ, vậy là Tần Thích cầm rương rồi chạy ra luôn? Bảo sao Victoria tức giận như vậy.

Á Tiêu nói với hệ thống, nếu dựa vào tính cách của phản diện thì không có khả năng anh ta sẽ có hành động như vậy.

Hệ thống đồng ý:

【Victoria dành rất nhiều tình cảm cho Tần Thích, và Tần Thích cũng vậy. 】

Trong rương là đồ của ông nội Tần Thích, Á Tiêu nhớ rằng đồ của ông nội trong cốt truyện không xuất hiện nhiều lắm.

Cha mẹ của Tần Thích từ nhỏ đã chết, em trai thì mất tích, chính là một tay ông nội của Tần Thích nuôi dạy anh ta lớn lên, khi ông nội chết ở tiền tuyến cũng là lúc phản diện bước lên chiến trường.

Tần Thích chắc chắn rất quý trọng đồ của ông nội mình để lại.

Giống với suy nghĩ của Á Tiêu, Tần Thích rất quý trọng những món đồ của ông nội để lại. Sau khi trở lại biệt thự, hắn liền cầm theo mấy cái rương trầm mặc bước vào phòng ngủ.

Xem ra là hôm nay Tần Thích không muốn đi tới tổng bộ.

Á Tiêu thấy liền cầm xẻng nhỏ lên, phản diện về phòng rồi cậu cũng chẳng thu được giá trị ác ma nữa, thôi thì bây giờ đi trồng hoa, khiến cho biệt thự này trở nên xinh đẹp hơn.

Nhưng mà vừa mới bước ra khỏi cửa vài bước, âm thanh cảnh báo của biệt thự đột nhiên vang lên.

Á Tiêu sửng sốt 1 giây sau đó liền bỏ chiếc xẻng nhỏ xuống, chạy về phía phòng của Tần Thích.

Trong căn phòng tăm tối, mội thứ khá hỗn độn, trên mặt đất là hai chiếc rương đã mở mà chủ nhân của căn phòng thì xuất hiện thêm một cái đuôi bạc, nam nhân đứng ở giữa căn phòng, đôi mắt nhìn chăm chú vào trần nhà cái gì cũng không làm nhưng uy áp tỏ ra vô cùng lớn.

Thấy tiếng động từ cánh cửa, môi nam nhân mấp máy vài cái. Giây tiếp theo thân ảnh của Tần Thích liền xuất hiện trước mặt Á Tiêu.

Tiếng xé gió cũng đồng thời vang lên.

Cái đuôi màu bạc có xu hướng phóng lại chỗ ác ma.

【 ký chủ chạy mau! 】

Hệ thống sợ hãi mà hét lên.

Còn Á Tiêu thì đứng đấy nức nở với hệ thống 【 Chú Tứ, vì cái gì mà anh ta lại mất khống chế, có phải là sẽ tiếp tục sử dụng thuốc ức chế không chú, vậy tiến độ của chúng ta phải làm sao..】

Hệ thống:......

Ừ thì cũng quan trọng đấy nhưng vấn đề không nằm ở đấy tổ tông của con ơi!!