Quản Gia Ác Ma Hôm Nay Vẫn Tiếp Tục Nỗ Lực

Chương 3: Thích chết đi được!!



Á Tiêu là một ác ma có năng lực thích ứng rất mạnh.

Khi còn nhỏ cho dù có tùy tiện tìm một bãi cát, cậu vẫn có thể ngủ đến quên trời đất.

Chàng ác ma không có yêu cầu quá lớn về nơi mình ở, dù ngày xưa vì phải sống mà trốn chui trốn lủi. Nhưng điều này không có nghĩa là cậu không muốn có một căn phòng, vừa đẹp lại vừa an toàn cho bản thân.

Nhưng kiến trúc của thế giới này đều rất bình thường, Á Tiêu chưa từng ôm ấp hy vọng với nơi ở mới cho đến khi cậu nhìn thấy căn biệt thự âm trầm trước mặt này.

Xinh đẹp, an toàn. So với bất kỳ lâu đài ác ma nào cậu từng gặp đều đẹp hơn!!

Đây chính là căn nhà trong mộng của cậu!!

Á Tiêu bị chọc trúng trái tim, giống như mèo con trợn mắt hưng phấn khi thấy được trò chơi mới. Mang theo sự tò mò và kỳ vọng, cậu xách theo hành lý bước xuống xe bay.

Không ngờ thẩm mỹ của phản diện lại tốt đến vậy!

Nhìn Á Tiêu kích động đến mức không thể che dấu, suy nghĩ của Meister có chút phức tạp. Vậy mà trên đời này thật sự tồn tại một người có thẩm mỹ như nguyên soái.

Nhưng nguyên soái là do trải qua thời thơ ấu mà hình thành nên sở thích kỳ quái, còn cậu Á Tiêu này... nhìn qua thì như mặt trời nhỏ tỏa nắng mà lại có sở thích như thế, có lẽ là trời sinh?

Suy cho cùng, nếu đối phương không sợ hãi nơi này thì đây cũng tính là một chuyện tốt.

Nghĩ xong, Meister đưa mật mã biệt thự cho Á Tiêu, dẫn cậu đi vào: "Trước mắt nguyên soái còn đang ở tiền tuyến, khoảnh chừng mấy ngày nữa mới có thể trở về."

Nghe anh nhắc tới phản diện, sự chú ý của cậu về biệt thự lập tức giảm bớt.

Phản diện tên là Tần Thích, là nguyên soái của đế quốc đồng thời cũng là người đứng đầu căn cứ số sáu.

Cứ cách một đoạn thời gian, người đàn ông đó phải dẫn binh ra tiền tuyến chém giết Trùng tộc. Lúc này không ở căn cứ cũng là hiển nhiên.

Á Tiêu một bên suy nghĩ về phản diện một bên nghe Meister giới thiệu tình huống của biệt thự.

"Vào lúc 7 giờ sáng mỗi ngày sẽ có một đợt vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, lệnh điều khiển bảo mẫu người máy cùng mật mã biệt thự tôi đã đưa cho cậu, nếu có vấn đề gì có thể thông qua quang não liên hệ tôi."

"Trong vài ngày tới tôi sẽ cố gắng đưa lịch trình của của nguyên soái giao cho cậu". Meister đem văn kiện luôn cầm trên tay giao cho Á Tiêu, "Trước mắt đây là một số điều có khả năng là cấm kỵ của nguyên soái, cậu có thể tự mình phân tích một chút."

Nhìn thiếu niên có vài phần ngây ngô, Meister tạm dừng một chút sau đó do dự nói: "Các đời quản gia trước chết phần lớn là do họ tự ý rời căn cứ. Căn cứ số sáu cùng thành Trung Tâm và các căn cứ tuyến hai không giống nhau, nơi này gần tiền tuyến nhất, số lượng Trùng tộc bên ngoài cũng rất nhiều."

Meister như nhớ lại sự việc gì đó, ánh mắt ẩn dưới chiếc kính lộ ra vài phần lạnh lẽo. Nhưng ánh mắt ấy biến mất rất nhanh, anh nhẹ giọng dặn dò.

"Á Tiêu, nếu ngày nào đó cậu muốn trở lại thành Trung Tâm, nhất định phải nói cho tôi biết."

Trước mắt Meister khá có thiện cảm với Á Tiêu, bất luận như thế nào anh đều không muốn đối phương xảy ra chuyện.

"Được." Cậu tiếp nhận văn kiện, ngoan ngoãn gật đầu.

Á Tiêu và những quản gia đời trước không giống nhau, cậu không phải là người gốc ở thành Trung Tâm, càng không phải là người bên phe thành Trung Tâm, vì thế cậu không hề thấy khó tiếp nhận nơi này.

Meister đối với sự phối hợp của người quản gia mới này hết sức hài lòng, anh cười nói: "Hai ngày tiếp theo tuy nguyên soái không ở đây, nhưng bữa tiệc ngày mai không thể chậm lại, làm phiền cậu thay thế nguyên soái tham gia bữa tiệc này."

"Bữa tiệc ngày mai?"

Động tác của Á Tiêu dừng lại một chút, cậu nhớ lại quyển sách trước kia cùng chú Tứ cướp được. Theo quyển sách, bữa tiệc này chỉ được nhắc đến hai ba câu chứ không hề miêu tả kỹ càng.

"Đúng vậy. Quản gia phải thay thế nguyên soái xuất hiện, lễ vật tôi đã chuẩn bị rồi, cậu chỉ việc tham dự đúng giờ. Thời gian tương đối gấp gáp nhưng cậu không cần khẩn trương, cũng chỉ là tiệc cưới mà thôi."

Meister cảm thấy rằng với kinh nghiệm của Á Tiêu, cậu sẽ không mắc phải sai lầm lớn gì.

Cậu gật nhẹ đầu.

Sau khi tiễn Meister đi, thiếu niên nhanh chóng hồi tưởng lại cốt truyện.

Bhutto không phải là một nhân vật quan trọng gì, trong sách cũng chỉ ghi đôi câu là anh ta đã bị trọng thương khi tham gia bữa tiệc lúc mới tới đây.

Nếu không có sai sót gì thì bữa tiệc đó chính là buổi hôn lễ này.

Còn về nguyên nhân, không lầm thì chính là do cấm kỵ giả mất không chế gây ra bạo động.

Cấm kỵ giả sao...

Á Tiêu hơi rũ lông mi, cân nhắc một chút sau đó liền đem chuyện này vứt sau đầu. Cậu nhìn căn biệt thự, ánh mắt lộ thêm vài phần tán thưởng.

Sau khi tiến vào biệt thự chàng trai mới phát hiện, trang trí bên trong so với bên ngoài còn kinh diễm hơn.

Phòng khách ngoại trừ treo vài bức tranh còn treo thêm vài tiêu bản thằn lằn. Tuy ánh đèn của biệt thự không u ám, nhưng xung quang vẫn nổi lên từng cỗ khí lạnh chiếm cứ cầu thang ở phía trước. Khiến nó như kéo dài vô tận, làm người ta có cảm giác hít thở không thông.

Á Tiêu: Thích chết đi được!!

Cậu xách theo cái vali mà nhảy nhót đi lên lầu hai, Meister đã từng nói, lầu hai ngoại trừ phòng của nguyên soái, cậu ở đâu cũng được.

Ác ma chưa bao giờ ủy khuất chính mình.

Á Tiêu lượn một vòng, từ trong đó chọn ra một phòng cậu thích nhất, vừa vặn căn phòng ấy ngay bên cạnh phản diện, tiện thể hấp thu giá trị ác ma.

Tuy đã bật điện nhưng không khí vẫn rất nặng nề. Thảm, màn cửa sổ cùng giường đều là màu xám đen giống nhau, hoa văn trong bức tranh treo trên đầu giường thì vặn vẹo, Á Tiêu càng nhìn càng thích, cái đuôi ở phía sau lắc lư vài cái trên không trung.

Chàng thiếu niên ngồi trên chiếc thảm bắt đầu mở vali ra, bên trong là một ít thứ vụn vặt mà khi cậu tới thế giới này sưu tầm được.

Đầu lâu đồ chơi khi đặt tay lên sẽ phát ra tiếng kêu tà ác, đồng hồ báo thức màu đen khi kêu sẽ lè ra một chiếc lưỡi dài màu đỏ, mô hình con chó canh ngục 3 đầu Kerberos,... Á Tiêu phải mất gần nửa tháng mới sưu tập được.

Và đương nhiên, còn nhiều đồ hay ho khác cậu đang để trong kho hàng của hệ thống.

Á Tiêu vung vẩy cái đuôi, đem những đồ vật đáng yêu mình thu thập được bài trí trong phòng mới.

Căn phòng vốn dĩ âm trầm bởi vì sự gia nhập của đồ chơi mà trông có vẻ ấm áp. Sau khi hài lòng về việc sắp xếp đồ chơi, cậu mới lấy ra từ vali chiếc mặt nạ yêu thích nhất của mình. Trên mặt nạ là một nụ cười khoa trương đến mức dị dạng.

Một nụ cười trắng bóc kéo dài tới mang tai nổi bật trên chiếc mặt nạ đen tuyền, càng khiến nó trông có vẻ kinh dị làm người nhìn nổi hết da gà.

"Nụ cười trông thân thiện biết bao!" Á Tiêu không nhịn được mà tán thưởng nụ cười này.

Ngày hôm qua cậu mang mặt nạ cũng là vì lý do này. Một nu cười chân thành sẽ khiến giao dịch thuận lợi hơn, đây chính là nhận thức chung của ác ma khi làm đồng giá giao dịch.

Lần đầu tiên giao dịch thành công càng khiến Á Tiêu thích chiếc mặt nạ này. Cậu nghĩ một hồi rồi quyết định không mang mặt nạ bày ra, trân trọng mà để lại trong vali một lần nữa.

Vali xách tay là một sản phẩm trong cửa hàng hệ thống. Trừ khi cậu muốn mở, còn không thì bất kỳ ai cũng không thể mở nó ra.

Tuy bây giờ căn phòng này là của cậu, nhưng trước đây có một ác ma đã nói rằng cẩn thận là một kỹ năng cần thiết, cho dù có là nơi an toàn Á Tiêu cũng sẽ không bày ra thứ cậu thích nhất.

Đem các bảo bối sắp xếp một lần nữa, ánh mắt Á Tiêu mới dừng lại tệp văn kiện đang đặt trên giường. Đây là tư liệu mà Meister đã đưa cho cậu, nghe nói trong đó là thông tin về cấm kỵ của phản diện.

Tuy rằng đã biết được phần lớn tin tức liên quan đến phản diện, nhưng vì quyền hạn có vấn đề cộng thêm truyện viết theo góc nhìn của vai chính nên thông tin cấm kỵ khá ít, muốn làm tốt vai trò của quản gia, cậu phải thu thập thêm nữa.

Theo sách, cấm kỵ của phản diện rất nhiều, thậm chí còn có một số chưa bị phát hiện, điều này khiến cho hầu như không một ai có thể đảm nhiệm được vai trò quản gia của phản diện.

Á Tiêu mở văn kiện ra nhìn, sau đó liền phát hiện chỗ này còn không đầy đủ bằng trong sách, cậu liền để nó qua một bên.

"Chú Tứ."

【Chú đây.】

Thời gian ngủ đông đã hết, tinh thần của 401 đã tốt hơn nhiều, khi vừa nghe Á Tiêu gọi, hệ thống lập tức chạy máy.

Á Tiêu cong cong đôi mắt "Chú đọc lại cốt truyện cho cháu đi ạ, cháu xem lại một chút."

【Được.】Thế giới này trước kia từng bị trọng thương, số liệu có chút thiếu hụt, tuy nhiên bọn họ đã có hiểu biết sơ bộ được cung cấp bởi cốt truyện, nên sự thiếu hụt một số thông tin không gây trở ngại lớn.

Tuy 401 không biết tại sao ký chủ lại muốn coi cốt truyện một lần nữa, nhưng ông luôn tin tưởng Á Tiêu, càng không nghi ngờ phán đoán của cậu.

Ngón tay ác ma lướt liên tục trên màn sáng đang chiếu cốt truyện, sau đó dừng lại ở một đoạn nào đó.

【Sau khi Tần Thích chết, Tần Sâm đã sửa lại di vật của anh ta. Buồn cười chính là, những đồ vật thuộc về Tần Thích trong biệt thự chẳng có bao nhiêu, so với đống đồ của mấy quản gia ngoại lai để lại còn ít hơn.】

Tần Sâm, em trai của Tần Thích, đồng thời cũng là phụ tá của vai chính.

Phản diện trước khi chết đã thuê bốn người quản gia. Bhutto là quản gia cuối cùng, trong cốt truyện nhắc tới ba quản gia còn lại là vì đồ của những quản gia đó vẫn tồn tại trong căn biệt thự này.

Theo lý thì sau khi họ chết, đồ vật của bọn họ hẳn là đều được xử lý, nhưng cũng có khả năng là mấy đồ vật linh tinh còn sót lại.

Á Tiêu suy nghĩ một chút sau đó liền nhờ hệ thống:【Chú Tứ, chú giúp con tìm hiểu một chút, trong biệt thự này có một căn phòng chứa đồ linh tinh gì không?】

【Được.】

NàyHệ thống dò xét một vòng biệt thự, cuối cùng nói,【Dưới lầu một có một phòng. Ký chủ, cậu muốn đi tìm đồ vật của những quản gia trước để lại sao?】

Đồ được đặt ở phòng kho, hầu như đều không quan trọng.

Á Tiêu cũng biết điều này, tuy nhiên cậu vẫn nhớ rõ, khi vai chính sửa sang lại di vật của phản diện đã tìm thấy sổ nhật ký của quản gia đầu tiên. Cậu vừa giải thích với hệ thống vừa đi tới phòng kho dưới lầu tìm đồ.

Đồ trong phòng kho rất nhiều, nhưng Á Tiêu cậu không phải người lại có thêm một hệ thống, ngay khi bước vào chưa lâu đã tìm được nhật ký.

Thổi những bụi bặm dính trên quyển sổ xong cậu trực tiếp mở ra, trên giấy đều là chữ viết. Tuy bây giờ Á Tiêu vẫn chưa nắm được hết văn tự ở thế giới này, nhưng vẫn hiểu đại khái nội dung của nó.

【Ngày thứ 3: Tần nguyên soái ở trong thư phòng đọc sách một mình, giá trị cấm kỵ tăng đột biến, suýt nữa mất khống chế, không tìm được nguyên nhân dẫn tới mất khống chế.】

【Ngày thứ 4: Tần nguyên soái lại làm những việc hôm qua đã làm, có cả việc đọc sách trong thư phòng nhưng lần này lại không mất khống chế.】

【Ngày thứ 5: Nguyên soái cũng làm việc giống hai ngày trước, nhưng hôm nay lại mất khống chế, vì sao?】

【Ngày thứ 6: Tần nguyên soái lại làm việc giống ngày hôm qua, hôm nay lại không mất khống chế, rốt cuộc mình đã bỏ lỡ điểm quan trọng nào??】

......

Cái này...

Hệ thống nhìn nhật ký rồi nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại, không hổ là phản diện, mất khống chế cũng không giống người thường.

Theo như tư liệu tìm được, cấm kỵ giả luôn nắm rõ【cấm kỵ】của mình. Tỷ như Sauron, anh ta là cấm kỵ giả được gắn số hiệu BFN10, khi ngửi phải những mùi gay mũi sẽ mất khống chế, để không bị mất khống chế nên mới đeo một cái mặt nạ phòng độc.

Nhưng trường hợp của phản diện, trong tư liệu cũng không đề cập đến.

Hệ thống bắt đầu đắn đo, lúc trước ông bảo ký chủ trở thành quản gia của nguyên soái, quyết định này liệu có đúng đắn hay không?

Phải biết rằng, ở thế giới này trách nhiệm của quản gia là phụ trợ cấm kỵ giả, tránh cho đối phương bị mất khống chế. Nếu ký chủ không thể giúp phản diện giảm bớt mất khống chế, không bao lâu chắc chắn sẽ bị sa thải.

So với nội tâm như một mớ bòng bong của cha già hệ thống, sau khi xác định được đây là nhật ký của quản gia, tâm tình Á Tiêu rất tốt.

Cảm nhận được cảm xúc của hệ thống, Á Tiêu lạc quan giải thích.

"Chú Tứ, nhiều người như vậy nhưng không một ai biết được cấm kỵ của nguyên soái, cháu không biết cũng là bình thường, chỉ cần tránh được những điều có khả năng là cấm kỵ được ghi trong tư liệu, bọn họ cũng sẽ không sa thải cháu."

Cái đuôi của chàng ác ma vung vẩy, mười phần chờ mong đối với phản diện, trong đầu tràn ngập những tưởng tượng mình mọc ra cánh dơi.

Cùng lúc đó, Meister từ biệt thự bước vào tổng bộ của căn cứ quân sự, Sauron cũng đang ở trong phòng xử lý văn kiện.

Nghe được tiếng mở cửa, Sauron ngẩng đầu, từ trong mặt nạ vang ra một âm thanh trầm thấp.

"Thế nào?"

Meister nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trầm mặc một chút, giọng nói pha chút phức tạp: "Tốt lắm, cậu ta cực kỳ thích phong cách trang trí biệt thự của nguyên soái."

Sauron:......

Cậu ta thích cái gì cơ?