Quan Gia

Chương 1047: Hàn thất gia và Cục trưởng Cục Công an thành phố An Bắc



Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1047: Hàn thất gia và Cục trưởng Cục Công an thành phố An Bắc

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Ăn cơm trưa ở khu công nghiệp Bắc Lộ xong, mọi người quay lại khách sạn Xuân Thành nghỉ ngơi.

Đám người Lưu Vĩ Hồng nghỉ tại khách sạn Xuân Thành trong phòng bình thường. Vốn Chủ tịch tỉnh Cao Thụ Sơn đã dặn dò Lý Bảo Lương nhất định phải mời các đồng chí của Cục Giám sát phải ở phòng sang trọng nhất nhưng Lưu Vĩ Hồng không đồng ý. Hắn cảm thấy điều kiện ở nhà khách Hồng Nghi lúc trước cũng không tồi. Đối với nơi nghỉ lại, yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng cũng không cao lắm, chỉ cần vệ sinh sạch sẽ là được. Đồng ý đến nghỉ ở khách sạn Xuân Thành cũng đã là nể mặt Lý Bảo Lương, tránh cho ông ta khó xử. Còn chuyện ở phòng sang trọng, Lưu Vĩ Hồng thấy không cần thiết.

Buổi chiều, theo lịch trình đã sắp xếp từ trước, có cuộc họp tại khách sạn Xuân Thành, là tọa đàm giữa các đồng chí đến từ Cục Giám sát của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và các công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ khí hạng nặng số hai thành phố An Bắc.

Trịnh Hiểu Yến không tham gia cuộc tọa đàm này, cô đi thẳng đến Sở Văn hóa tìm mẹ cô là Quách Lan nói chuyện phiếm.

Trịnh Hiểu Yến cho rằng, chỉ thuần túy tham gia tọa đàm như vậy chỉ làm lãng phí thời gian. Các công nhân viên chức đã bị trải qua “quá trình sàng lọc” của Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Tỉnh, có thể nói được chuyện gì chứ? Có mới là lạ! Ai rảnh rỗi ngồi trong phòng họp luyện công phu mài mông, nghe đám công nhân viên chức thất nghiệp này đã được rèn luyện “nói thoải mái”, chẳng bằng Trịnh đại tiểu thư đi tỏ lòng hiếu thảo.

Sự thật đúng như Trịnh Hiểu Yến đoán. Mười lăm mười sáu người công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ khí hạng nặng số hai của An Bắc, có cả nam cả nữ, có người lớn tuổi, cũng có người mới ba mươi mấy, đủ cả, vừa có nhân viên công tác văn phòng, lại vừa có các cán bộ kỹ thuật và công nhân trong phân xưởng, tính đại diện rất đầy đủ. Như thế cũng đủ biết, để đối phó với Cục Giám sát, đám người Lý Bảo Lương chuẩn bị thật đầy đủ. đọc truyện mới nhất tại .

Cuộc họp này, dựa theo tiêu chuẩn phía chính phủ mà nói, có thể nói là vô cùng trọn vẹn. Tất cả công nhân thất nghiệp đồng thanh muốn đình công và hiểu được việc giải thể phá sản nhà máy cơ khí hạng nặng số hai, nói nào là đây là tính tất yếu của thời đại phát triển, nào là kết quả của cạnh tranh thị trường. Họ lại khen chính phủ An Bắc không ngớt lời. Nói Ủy ban nhân dân thành phố vô cùng quan tâm đến cán bộ công nhân viên chức thất nghiệp, chẳng những bảo đảm một cuộc sống sung túc cho những công nhân viên chức thất nghiệp, hiện tại còn tổ chức lớp huấn luyện kỹ năng và học nghề miễn phí ọi người. Đại bộ phận công nhân viên chức thất nghiệp đã tìm được công việc khác. Mười mấy vị đại biểu cho công nhân viên chức thất nghiệp này đều báo cáo với các đồng chí lãnh đạo ở Quốc vụ viện công việc mới của mình, có vẻ là thu nhập còn cao hơn cả lúc đi làm ở nhà máy cơ khí hạng nặng số hai . Có hai người trong đó, dưới sự giúp đỡ của chính phủ, ra làm kinh doanh, dù việc buôn bán không lớn lắm nhưng cũng chính thức thành ông chủ.

Tóm lại, nhà máy phá sản được thì tốt, công nhân viên chức thất nghiệp cũng tốt. Bằng không, họ cứ phải lây lất trong “nồi nước sôi” nhà máy cơ khí hạng nặng số hai kia, làm sao có được cuộc sống thoải mái, gia đình ổn định như hôm nay, đừng nói đến chuyện tự mình gây dựng sự nghiệp, làm ông chủ.

Trưởng ban điều tra Long Vũ Hiên và phó Cục trưởng Liễu Tề đều có nhiều câu hỏi với các công nhân viên chức ấy. Long Vũ Hiên trước đây là chuyên gia kinh tế, Liễu Tề là giám đốc nhà máy, ánh mắt vô cùng nhạy bén. Các đồng chí trong Cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh Liêu Trung và thành phố An Bắc bày ra trò hay này, muốn qua mặt họ cũng đâu phải chuyện dễ.

Những câu hỏi từ lúc đầu, đám công nhân viên chức thất nghiệp đều đối đáp rất trôi chảy, nhưng càng đi sâu vào vấn đề, thì rất nhiều công nhân viên chức bắt đầu “co vòi” hoặc không thể trả lời được, chỉ có thể đưa mắt cầu viện các lãnh đạo trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh và thành phố.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng không khiến mọi người khó xử, mỉm cười ngăn không cho Long Vũ Hiên và Liễu Tề hỏi nữa, cho bọn người Lý Bảo Lương thư giãn một chút.

Sau cuộc tọa đàm, Lưu Vĩ Hồng lấy danh nghĩa Cục Giám sát, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Quốc vụ viện, mở tiệc chiêu đãi các đồng chí trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh thành và đại diện các công nhân viên chức thất nghiệp ngay tại khách sạn Xuân Thành. Mọi người cười nói, từ phòng họp đi ra, tới nhà ăn của khách sạn Xuân Thành.

Khách sạn Xuân Thành mới xây dựng lại nhà ăn Trung Quốc và Phương Tây, chính là một tòa lầu riêng biệt khỏi khách sạn. Trong lầu chính của khách sạn Xuân Thành cũng có nhà ăn nhưng quy mô không lớn lắm, ngày càng khó có thể thỏa mãn nhu cầu tăng cao của khách. Khách sạn liền xây một tòa nhà bốn tầng lầu cách đó không xa để làm nhà ăn, có thể tổ chức được các bữa tiệc lớn.

Vừa mới ra khỏi lầu chính không lâu, đột nhiên có bảy tám chiếc xe con sang trọng đủ loại phóng tới, bấm còi làm rung động cả một góc.

Mọi người theo tiếng xe nhìn lại, Lý Bảo Lương và rất nhiều các đồng chí ở tỉnh và thành phố hơi biến sắc.

Trong đội xe sang trọng này, chiếc xe đi đầu uy phong lẫm lẫm là một chiếc Mercedes-Benz 600, thân xe đen bóng. Để biểu hiện khí phách của chủ nhân, biển số xe cũng vô cùng chói mắt, là năm con 6.

- Là Hàn thất gia…

Một công nhân viên chức thất nghiệp không nén nổi kêu lên, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.

Lý Bảo Lương liền hung hăng trừng mắt nhìn gã công nhân viên chức thất nghiệp kia, dường như trách y lắm mồm.

Thật ra chẳng cần vị công nhân viên chức thất nghiệp kia “nhắc nhở”, Lưu Vĩ Hồng cũng biết chiếc xe này là của Hàn Vĩnh Quang. Trước khi đến Liêu Trung, Lưu Vĩ Hồng cũng đã đọc qua các báo cáo tình hình. Có công nhân viên chức thất nghiệp tố cáo, Hàn Vĩnh Quang là đạo diễn sau màn trong việc đóng cửa của nhiều doanh nghiệp nhà nước. Rất nhiều công nhân viên chức thất nghiệp muốn phản ứng đều bị Hàn Vĩnh Quang và những tên lưu manh dưới trướng gã ra đòn uy hiếp và sát hại.

Các công nhân viên chức thất nghiệp tố cáo rằng, Hàn Vĩnh Quang được anh em trong giang hồ gọi là Hàn thất gia, được gọi là “Trấn Quan Đông”. Chiếc xe ngày thường gã đi là một chiếc Mercedes-Benz 600 biển số là năm con số 6 (66666).

Gặp phải đoàn xe của Hàn Vĩnh Quang ở đây, Lưu Vĩ Hồng cũng chẳng bất ngờ gì. Hàn thất gia là “nhất ca” giang hồ, khách sạn Xuân Thành lại là khách sạn sang trọng bậc nhất ở thành phố An Bắc. Hàn Vĩnh Quang đến khách sạn Xuân Thành dùng bữa cũng là chuyện bình thường.

Cái khiến cho Lưu Vĩ Hồng chú ý không phải là chiếc Mercedes-Benz 600 kiêu ngạo cực điểm kia, mà là chiếc Toyota Crown theo sát sau nó. Nếu chỉ nói đến cấp bậc xe, Toyota Crown không cùng đẳng cấp với chiếc Mercedes-Benz 600. Nhưng biển số xe của chiếc Toyota Crown này cũng vô cùng chói mắt. Có lẽ trong mắt người dân bình thường, biển số của chiếc xe này chẳng là gì cả, hoàn toàn lép vế hẳn so với năm con số 6 uy phong khí phách kia. Nhưng đám người làm trong thể chế như Lưu Vĩ Hồng chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra đây là chiếc xe số một của Cục Công an thành phố An Bắc.

Cục trưởng Cục Công an thành phố An Bắc và trùm lưu manh xã hội đen của thành phố An Bắc đi cùng nhau, hơn nữa còn nhường nhịn theo lễ. Chiếc xe Mercedes-Benz 600 của Hàn Vĩnh Quang đi trước, đường đường là Cục trưởng Cục Công an lại theo sau.

Đồng chí Cục trưởng này thật là có nghĩa khí.

Lưu Vĩ Hồng nhớ mang máng, trong một báo cáo, cũng từng nhắc tới tình huống này. Trong thư nói quan hệ giữa phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công An La Trường An và Hàn Vĩnh Quanh vô cùng chặt chẽ. Bình thường thường hay uống rượu tiêu khiển với nhau, xưng huynh gọi đệ.

Hiện tại xem ra, tình hình mà bản báo cáo ấy nêu ra là thật.

Đương nhiên cũng có khả năng người ngồi trong xe số một ấy không phải là La Trường An mà chỉ là lái xe của y. Nhưng tính khả thi của khả năng này gần như bằng không. Một lái xe không thể dám lớn gan sử dụng xe số một để cùng Hàn Vĩnh Quanh đến khách sạn Xuân Thành ăn cơm như vậy.

Những chiếc xe đi sau chiếc Toyota Crown đều là Limousine. Có hai chiếc trong đó cũng đeo biển số xe của Ủy ban nhân dân quận Xuân Thành, có thể thấy được chủ nhân chiếc xe cũng là cán bộ chủ chốt trong chính phủ quận Xuân Thành. Không cần biết quan hệ giữa họ và Hàn Vĩnh Quang rất tốt hay chỉ đơn thuần là đến nịnh bợ La Trường An, nhưng phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an lăn lộn một chỗ với trùm lưu manh, lại có cán bộ Ủy ban nhân dân quận theo phụ họa, đối với Lưu Vĩ Hồng chuyện này thật sự rất quen mắt.

Trước đó không lâu, phó Cục trưởng Lưu còn dọn dẹp một đống lớn khốn khiếp như thế!

Có thể thấy được, cục diện rối loạn như Cửu An không phải là số ít. Rất nhiều nơi trong cả nước đều có tình hình như thế. Chỉ có điều là Cửu An khác người, hơn nữa Lưu Vĩ Hồng ở ngay Hạo Dương, sát vách với Cửu An, không nghĩ được rằng cha con Bành Tông Minh ở Cửu An chọc đến đầu Lưu Vĩ Hồng, lúc này mới đặc biệt xui xẻo, cha con trong nhà đều ăn đạn. Hơn nữa, chỗ chống lưng của cha con Bành Tông Minh và Bành Anh An cũng không phải bình thường.

Đoàn xe sang trọng xuất hiện, vẫn chưa gây ra động tĩnh gì quá lớn, ít nhất mặt ngoài là như vậy.

Đoàn xe nhanh chóng ngừng lại trước cửa nhà ăn món Trung Quốc và phương Tây của khách sạn Xuân Thành. Từ chiếc Mercedes-Benz 600 có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước xuống, vóc dáng cũng không cao lắm, còn có thể nói là hơi nho nhã nữa. Tuy không thấy rõ diện mạo nhưng có thể khẳng định người này là Hàn Vĩnh Quang. Lại có một người đàn ông trung niên không mặc chế phục, dáng người khôi ngôi, từ xe Toyota Crown bước xuống. Lưu Vĩ Hồng chưa từng gặp La Trường An, không biết người này có phải là Cục trưởng Cục Công an thành phố An Bắc không.

Nhưng nhìn qua khóe mắt, Lưu Vĩ Hồng chú ý đến Lý Bảo Lương đang đứng cạnh, sắc mặt hơi khác thường.

Trong đoàn xe sang trọng tổng cộng có mười mấy người, mọi người vây quanh Hàn Vĩnh Quang và La Trường An bước vào. Thứ tự vẫn như cũ: Hàn Vĩnh Quang đi trước, La Trường An theo sau. Xem ra vị Cục trưởng La này là người biết quy củ, đem quy tắc dùng trong quan trường sử dụng với tên trùm lưu manh. Không biết Bí thư Thành ủy An Bắc đồng chí Ngụy Căn Long và Chủ tịch thành phố An Bắc Triệu Kiến Huy nhìn thấy cảnh tượng này thì trong đầu sẽ có cảm tưởng thế nào?

Lưu Vĩ Hồng có thể cảm giác được, Lý Bảo Lương đang đi cạnh hắn cố ý chậm bước, cho đến khi đám người Hàn Vĩnh Quang và nhà ăn xong rồi thì mọi người mới tới trước nhà ăn. Rõ ràng, Lý Bảo Lương không muốn Lưu Vĩ Hồng đụng tới Hàn Vĩnh Quang và La Trường An. Nếu chẳng may La Trường An không hiểu ý, cao giọng ồn ào, Lý Bảo Lương không thể không giới thiệu mọi người với nhau. Để cho cán bộ từ Quốc vụ viện xuống nhìn thấy Cục trưởng Cục Công an thành phố An Bắc và trùm xã hội đen đàn đúm với nhau, có lợi lộc gì?

Cũng may, lúc Lý Bảo Lương đi vào nhà ăn, đám người Hàn Vĩnh Quang và La Trường An đều đã sớm vào phòng riêng.

Nhân viên Cục Giám sát và Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh thành, thêm đại diện công nhân viên chức thất nghiệp có tất cả ba mươi mấy người, ngồi ba bàn trong một phòng lớn. Trong buổi tiệc, Lưu Vĩ Hồng đích thân kính rượu các công nhân viên chức thất nghiệp, không khí trong buổi tiệc rất vui vẻ.

Sau khi kết thúc buổi tiệc, tiễn bước các đại diện công nhân viên chức thất nghiệp xong, Lưu Vĩ Hồng nói với Lý Bảo Lương là hôm nay hắn khá mệt mỏi, buổi tối ông ta hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Điều này có nghĩa là Lý Bảo Lương buổi tối không cần đến giúp bọn họ giải trí.

Lý Bảo Lương mỉm cười gật đầu.