Quan Gia

Chương 501: Câu lạc bộ phú hào



Nhà ga thành phố Nam Phương, Đặng Trọng Hòa, Đinh Dương, Hướng Vân và Dương Ngọc Trân xách hành lí đơn giản, đi ra sân ga.

Bọn họ đi công tác Giang Khẩu, Công ty Hoành Du làm trung gian để Công ty quản lý nguồn năng lượng của Huyện Lâm Khánh mới thành lập tìm được cơ quan cho vay vốn, Đặng Trọng Hòa thân là Chủ tịch Huyện kiêm Tổng giám đốc đầu tiên của Công ty quản lý nguồn năng lượng, đương nhiên phải đích thân đi tới Giang Khẩu chủ trì đàm phán.

Lưu Vĩ Hồng là người trung gian, cũng coi như là một trong những thành viên của "đoàn đàm phán".

Về phần Đinh Dương ngược lại là nghỉ phép đi Giang Khẩu du lịch, nhân tiện chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Chủ tịch Huyện Đặng. Hướng Vân theo Lưu Vĩ Hồng đến "mở rộng tầm mắt". Thời gian này, Lưu Vĩ Hồng đối với Hướng Vân rất hài lòng, cũng có ý muốn bồi đắp y để y nhận thức rộng hơn. Dương Ngọc Trân là Phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Huyện, vốn dĩ có cũng như không, trên danh nghĩa là người ghi chép của đoàn đàm phán. Trên thực tế, Lưu Vĩ Hồng mời cô đi để làm bạn với Đinh Dương.

Vài đàm phán chính thức, Đinh Dương chắc chắn không thể tham dự, một mình buồn chán, để Dương Ngọc Trân đến làm bạn với cô ở thành phố Giang Khẩu luôn chuyển động, có người cùng nói chuyện cũng tốt. Công việc ghi chép, giao cho Hướng Vân hoàn thành rồi.

Huyện Lâm Khánh không có xe lửa đến thẳng Giang Khẩu, theo thường lệ là đến Thành phố Nam Phương trước, sau đó chuyển xe đi Giang Khẩu.

Ra sân ga, Lưu Vĩ Hồng vóc dáng cao, mắt sắc, hắn sớm đã trông thấy Vân Vũ Thường rồi. Vân Vũ Thường vẫn xinh đẹp như vậy, trang phục công sở màu trắng thướt tha đang đứng ở bên một con đường phong cảnh rất đẹp. Bên cạnh cô là người đàn ông trẻ 30 tuổi, trong tay giơ một tấm bảng, đón Đặng Trọng Hòa tiên sinh, Lưu Vĩ Hồng tiên sinh. Vân Vũ Thường làm việc nói chung vô cùng cẩn thận, tự mình đến rồi còn làm tấm bảng như vậy. Thực sự người ở nhà ga Nam Phương rất đông, Lưu Vĩ Hồng đợi người lại không có máy cầm tay, không làm tấm bảng giơ lên cao, chỉ sợ đi qua mất thì cũng có chút phiền phức.

- Tốt quá!

Lưu Vĩ Hồng vừa thấy Vân Vũ Thường lập tức chen qua, kéo tay Vân Vũ Thường lại.

Vân Vũ Thường vẻ mặt yêu thương, thấy Lưu Vĩ Hồng đầy đầu mồ hôi, liền từ trong cái ví nhỏ lấy ra một tờ giấy ăn, đưa cho hắn lau mồ hôi trên trán, giọng trách móc:

- Làm gì mà vội như vậy, coi này đầy một đầu mồ hôi.

Nhân viên trẻ tuổi giơ tấm bảng có chút há hốc miệng.

Chủ tịch Vân trong mắt bọn họ bất kể lúc nào cũng vô cùng cao quý, tuy rất ít giận dữ đối với nhân viên, nhưng tự có uy nghiêm không thể mạo phạm, chưa bao giờ thấy Vân Vũ Thường lại dịu dàng như thế với đàn ông?

Điều này thật cũng có chút phá vỡ quy tắc.

- Xin chào, Chủ tịch Vân!

Mấy người Đặng Trọng Hòa cũng chen lại, cũng giống nhau đổ mồ hôi đầy đầu. Đây là lần đầu tiên Đặng Trọng Hòa đến Thành phố Nam Phương, trước đây chỉ nghe danh. Dường như Hiện nay Giang Khẩu, Nam Phương, trong con mắt người đại lục chính là đại danh từ của Hoàng Kim Thành, ngang với các thành phố lớn của nước ngoài, vô cùng phồn hoa. Chỉ là lần đầu đặt chân đến mảnh đất của thành phố Nam Phương, Chủ tịch Huyện Đặng suýt bị dòng người đông đúc ở nhà ga cuốn đi mất.

Đây là đánh giặc hay là chạy nạn?

E rằng các lễ quốc khánh của các nước phương Tây cũng không tụ tập được đông người như thế!

Xen lẫn trong đám người đang cầm hành lí giản đơn, cảnh tượng vội vàng ở giữa "Tộc làm công", cảm giác của Chủ tịch Huyện rất kì diệu.

- Xin chào, Chủ tịch Huyện Đặng!

Vân Vũ Thường mỉm cười duỗi tay hướng vào Đặng Trọng Hòa.

- Vũ Thường, giới thiệu một chút cho em biết, đây là Đinh Dương, là phu nhân của Chủ tịch Huyện Đặng.

Lưu Vĩ Hồng rất tự nhiên đổi cách xưng hô.

- Xin chào, chị dâu!

Vân Vũ Thường tươi cười càng thêm thân thiết. Theo tiêu chuẩn lễ nghi xã giao cô cần gọi Đinh Dương là "Bà Đặng", nhưng lại theo Lưu Vĩ Hồng kêu Đinh Dương một tiếng "Chị dâu". Nguồn tại http://Truyện FULL

Trước khi đi, Đặng Trọng Hòa đã cẩn thận nói rõ thân phận của Vân Vũ Thường cho Đinh Dương. Vân Vũ Thường đã ở Lâm Khánh ba ngày, Đặng Trọng Hòa đã gặp mặt. Đinh Dương rất ít thấy Đặng Trọng Hòa dùng ngữ khí khen ngợi người khác giới thiệu với cô, trong lòng cũng có chút tò mò đối với Vân Vũ Thường. Hiện giờ sau khi gặp, quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy nhiên Vân Vũ Thường một lời khách khí "chị dâu", trong nháy mắt đã thu ngắn khoảng cách giữa hai người. Đinh Dương kéo tay Vân Vũ Thường, tấm tắc khen ngợi, sống rất biết điều.

Sau đó Lưu Vĩ Hồng lại giới thiệu Dương Ngọc Trân và Hướng Vân, mọi người chào nhau.

Biết rõ đám Lưu Vĩ Hồng đến năm người, Vân Vũ Thường đặc biệt đã lái một chiếc xe thương vụ bẩy chỗ tới, rất vừa vặn. Lập tức đoàn người lên xe thương vụ, tiến về Giang Khẩu.

Trừ Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa bốn người bọn họ lần đầu tiên đến thành phố Nam Phương, nhìn thấy các nhà cao tầng trùng trùng điệp điệp mọc từ dưới đất lên, Đinh Dương chậc chậc hiếu kì. Trọng Hòa thở dài nói:

- Lâm Khánh chúng ta không biết khi nào mới có thể theo kịp Nam Phương.

Lưu Vĩ Hồng không nhịn được cười nói:

- Chủ tịch Huyện, hùng tâm tráng chí này rất khá. Hiện nay nghìn quân vạn mã xuống Nam Phương. Nhân lực, tài lực vật lực của cả nước đều dồn về Lĩnh Nam, điều kiện này, Lâm Khánh chúng ta sợ là rất khó có đầy đủ.

Đặng Trọng Hòa gật gật đầu, cảm khái nói:

- Đúng vậy, kiến thiết của thành thị, phát triển của kinh tế, thiên thời địa lợi nhân hòa, không thể thiếu thứ nào.

Vân Vũ Thường mỉm cười nói:

- Vậy, Chủ tịch Huyện không cần phải gấp, từ từ sẽ đến, chỉ cần kiên trì đến cùng, nội địa cũng có con đường phát triển của nội địa.

- Nói đúng lắm, lần này vất vả Chủ tịch Vân rồi.

- Chủ tịch Huyện Đặng đã khách khí rồi, tôi là người buôn bán, chỉ biết lợi nhuận mà thôi. Có việc kinh doanh làm, nhất định muốn làm.

Chủ tịch Huyện Đặng nhìn Vân Vũ Thường với cặp mắt càng khác xưa. Nói thực ra, Đặng Trọng Hòa hoàn toàn hiểu, nếu như không phải do quan hệ của Lưu Vĩ Hồng, e rằng mắt của Vân Vũ Thường chẳng thèm nhìn đến Huyện Lâm Khánh, Việc kinh doanh đáng làm nhiều, Vân Vũ Thường làm sao có được nhiều tinh lực như vậy? Trong miệng Vân Vũ Thường nói rất bình thản, tự nhiên là bởi vì chiếu cố thể diện của Đặng Trọng Hòa.

Người bạn gái này của Lưu Vĩ Hồng quả nhiên không đơn giản.

Con đường cao tốc đầu tiên từ Nam Phương đến Giang Khẩu, mấy năm trước đã chính thức khởi công xây dựng, lúc này chưa hoàn thành thông xe. Nhưng tình hình giao thông cũng tốt lắm, xe đi rất nhanh, ước chừng khoảng một tiếng xe thương vụ có thể lái vào khu vực thành phố Giang Khẩu. Kiến thiết thành thị của thành phố của Giang Khẩu với thành phố Nam Phương lại khác nhau, các tuyến giao thông chính của thành phố càng rộng hơn, quy hoạch thành cũng càng quy củ. Dù sao Giang Khẩu là thành phố mới hoàn toàn, từ khi thành lập đặc khu Giang Khẩu đến hôm nay chưa quá 10 năm, khởi điểm là một làng nghèo nhỏ mà phát triển lên, quy hoạch rất tốt. Nam Phương ngược lại là thành cổ nghìn năm, trên phương diện phát triển quy hoạch thành thị, không thể tránh khỏi nhận được kết cấu vốn có của thành cổ.

Xe thương vụ đang dọc theo đường quốc lộ sạch sẽ rộng rãi, xuyên qua toàn bộ khu nội thành, đã chuyển đến trên con đường quốc lộ ven biển, dõi mắt trông theo bãi cát, hàng dừa, vịnh liền thành một mảnh, phong cảnh rất đẹp. Bọn người Đặng Trọng Hòa chưa từng thấy biển thật lớn, đều bị cảnh sắc đẹp đẽ này hấp dẫn, trong miệng tấm tắc thành tiếng, rất hưng phấn.

Lưu Vĩ Hồng liền hỏi:

- Vũ Thường, đến câu lạc bộ phải không?

Câu lạc bộ này năm ngoái lúc Lưu Vĩ Hồng đến Giang Khẩu đã trao đổi với Vân Vũ Thường. Từ lúc đó Vân Vũ Thường bắt đầu chuẩn bị, lúc này đã có quy mô sơ bộ. Trên cơ bản làm theo ý của Lưu Vĩ Hồng, chế độ cổ phần, chế độ hội viên. Vân Vũ Thường trong điện thoại đã nói qua với Lưu Vĩ Hồng. Lúc này tổng cộng có mười lăm nhà cổ đông, Công ty Hoành Du chiếm 31% cổ phần, là cổ đông lớn nhất. Các cổ đông khác cũng rất nổi danh trong thương trường Giang Khẩu. Ở thành phố Giang Khẩu thậm chí toàn Tỉnh Lĩnh Nam đều là những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, hầu hết trước đây thường xuyên làm ăn với Công ty Hoành Du của Vân Vũ Thường, rất có hứng thú với thiết kế "Câu lạc bộ phú hào" này của Vân Vũ Thường. Đối với họ mà nói khoản tiền đầu tư câu lạc bộ không tính là gì, mấu chốt là do Vân Vũ Thường đề xuất, quan niệm cùng chỉnh hợp tài nguyên và cùng nhau hưởng tài nguyên vô cùng thu hút người.

Những người này hoàn toàn là nhân vật tinh anh, đề nghị này của Vân Vũ Thường ẩn chứa triển vọng cực lớn, ai cũng tưởng tượng được.

Có được sự nhất trí ủng hộ của đông người như vậy, tốc độ xây dựng câu lạc bộ khiến người khác phải kinh ngạc, từ khi trù bị đến kinh doanh thử, cũng trong thời gian vài tháng mà thôi, là "tốc độ Giang Khẩu" điển hình nhất.

- Ừ, đã thử kinh doanh hơn hai tháng rồi. Hiện nay phản ứng trên các mặt rất tốt. Ngoài mười lăm hội viên cổ đông, đã có mười bảy hội viên phi cổ đông. Mọi người rất có hứng thú với mô hình này, tiếp khách bàn bạc kinh doanh đều đến câu lạc bộ. Các vị nếu thông báo tôi muộn một, hai ngày, e rằng không chắc chắn có chỗ trống.

Vân Vũ Thường mỉm cười đáp lại, liếc Lưu Vĩ Hồng một cái, tràn đầy tình cảm yêu thương.

Người này thật không biết đầu óc hắn như thế nào, chỉ cần việc hắn nói có thể làm thì nhất định hoàn thành. Còn mỗi lần đều có thể tạo ra động tĩnh lớn. Hiển nhiên giá dầu thế giới dần dần đã đi vào quỹ đạo bình thường. Vân Vũ Thường từ Trung Đông bứt ra, tổng tài sản đã nhiều hơn mấy chục triệu. Trong mắt Lưu Vĩ Hồng, kiếm tiền giống như đùa, đều không cần lo lắng, tiền tự động tự giác chuyển vào trong ví.

Trên mặt Lưu Vĩ Hồng không có vẻ vui mừng nhiều, ngược lại lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Vân Vũ Thường có chút cảm giác kì quái hỏi:

- Sao thế?

Lưu Vĩ Hồng nhíu mày nói:

- Mười lăm hội viên cổ đông không tồi, nhưng kinh doanh thử mới có hơn hai tháng đã có mười bảy hội viên phi cổ đông, biên độ tăng trưởng này quá nhanh, không tốt.

Vân Vũ Thường cười nói:

- Thật kì quái, tăng trưởng quá nhanh cũng phát sinh vấn đề à?

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Có thể chứ. Lúc đầu anh đề nghị với em thành lập câu lạc bộ này, không phải muốn dựa vào câu lạc bộ này kiếm bao nhiêu tiền, mỗi năm trong sổ sách có 30-50 triệu không cần quá để ý. Cái này chủ yếu là tạo ra võ đài, tiến hành chỉnh hợp tài nguyên. Vì vậy mấu chốt là ở chỗ tài nguyên chất lượng tốt. Trong thời gian ngắn như vậy đã tăng mười bảy hội viên phi cổ đông. Trong kiểm tra tư cách, anh thấy có chút thấp thỏm.

- Yên tâm đi, kiểm tra tư cách hội viên rất chặt chẽ, hoàn toàn thực hiện theo ý của anh lúc đầu, phải có được sự nhất trí đồng ý của tất cả các hội viên cổ đông mới có thể thông qua. Thiếu một phiếu đồng ý đều không được, bỏ phiếu trắng cũng không được. Đạo lý một con sâu làm rầu nồi canh, chúng em đều hiểu.

Vân Vũ Thường liền nói rất nghiêm túc.

Phàm là lúc nói chuyện nghiêm chỉnh, Vân Vũ Thường đều rất coi trọng ý kiến của Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, mày giãn ra một chút nói:

- Ừ, chế độ này phải kiên trì. Tài nguyên của câu lạc bộ chất lượng càng tốt, sự phát triển từ nay về sau mới càng lớn mạnh.