Quan Gia

Chương 532: Bí Thư Mộ bị ốm



Khi mà danh tiếng của Huyện Lâm Khánh đang nổi thì Huyện Lâm Khánh xảy ra một "chuyện nhỏ", Mộ Tân Dân bị ốm phải vào nằm ở phòng điều trị đặc biệt Bệnh viện Nhân Dân Huyện Lâm Khánh.

Ở bất cứ huyện nào, Bí thư Huyện ủy mà bị ốm, cho dù chỉ là cảm nhẹ cũng sẽ là chuyện lớn, chứ đừng nói đến việc trực tiếp nằm viện, không cần đến nửa ngày thì hoa quả, thực phẩm bồi dưỡng đã có thể chất đống thành ngọn núi nhỏ rồi.

Nhưng ở Huyện Lâm Khánh đây lại chỉ là chuyện nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ là chuyện không to mà cũng không nhỏ.

Bởi vì thời gian gần đây, công việc ở Huyện Lâm Khánh thực ra đã không phải do Mộ Tân Dân nắm giữ, Mộ Tân Dân chỉ là duy trì tất cả những sự việc liên quan đến xây dựng kinh tế, tất cả đều do Ủy ban Nhân Dân Huyện nắm giữ, Mộ Tân Dân hoàn toàn không động tay vào. Cái đó thực ra là phải do người có chủ kiến nắm giữ, kinh nghiệm công tác địa phương là dựa vào kinh nghiệm trên phương diện xây dựng kinh tế, chứ tuyệt nhiên Mộ Tân Dân không thể nắm giữ. Trước đây Chu Kiến Quốc cũng không thể tùy ý nhúng tay vào, bây giờ Mộ Tân Dân "yếu thế" như vậy thì càng không thể tham gia.

Mà ở Huyện ủy này những việc liên quan đến xây dựng Đảng về cơ bản thì Mộ Tân Dân cũng toàn quyền ủy thác cho Lưu Vĩ Hồng làm chủ. Dù không có công văn chính thức nhưng trên thực tế thì lại làm như vậy. Hể là những quyết định do Lưu Vĩ Hồng và Ban tổ chức đưa ra, Mộ Tân Dân đều ủng hộ không điều kiện và không hề phản bác lại, còn những việc khác lại có Phó bí thư phân công, quản lý, Mộ Tân Dân ít khi can thiệp vào.

Mộ Tân Dân ở Huyện Lâm Khánh càng ngày càng giống như một "bài vị", trên cái bảng tên mạ vàng có ghi dòng chữ gồm bốn chữ "Bí thư Huyện ủy", trên thực tế không quan tâm đến công việc, chỉ là khi triệu tập hội họp thì giữ vị trí là Chủ tịch cuộc họp mà thôi.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng và Ban tổ chức không phải là "qua mặt", cái gì cần phải xin chỉ thị thì xin chỉ thị, cần phải báo cáo thì báo cáo, những việc quan trọng nhất định phải báo cáo lên, có chữ ký của Mộ Tân Dân và Từ Văn Hạo mới quán triệt thực thi.

Bí thư Mộ không quan tâm, đó là việc của ông, trưởng ban Lưu không phải không biết quy tắc, nếu như lan truyền ra ngoài thì cũng không thể nói Lưu Vĩ Hồng liên kết với Chủ tịch Huyện và mấy vị lãnh đạo Huyện ủy hợp sức làm mất quyền lực của Bí thư Huyện ủy được.

Cái tội danh này đảm nhiệm không nổi.

Đồng chí Lưu Vĩ Hồng là người biết quy tắc, là một đồng chí tốt, thành thật.

Bí thư Huyện ủy trở thành bài vị, nhưng các hạng mục công tác ở Huyện Lâm Khánh lại do cấp dưới làm, chỉ giống như kiểu được tiếng, được danh thôi.

Dưới tình hình như thế này, việc Bí thư Mộ bị ốm cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Đúng vào sau hôm Bí thư Mộ nằm viện thì Huyện Lâm Khánh lại xảy ra một việc lớn, Phó chủ tịch cao cấp của Cơ quan tài chính Nhật Bản – ông Takeda Koki đến Huyện Lâm Khánh khảo sát.

Takeda Koki là tới đưa tiền. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Khảo sát thực địa huyện Lâm Khánh, là chứng minh cho việc cho vay ba tỷ yên Nhật không lãi suất, đó mới là điều quan trọng cuối cùng.

Việc lớn như thế thì chẳng những Huyện Lâm Khánh "trận địa sẵn sàng tiếp đón" mà ngay cả Địa Khu Hạo Dương và Tỉnh Sở Nam cũng hết sức coi trọng, Phòng chuyên môn ngoại sự Uỷ ban Nhân Dân tỉnh cũng cử một vị Phó chủ nhiệm đến hiệp trợ các đồng chí Huyện Lâm Khánh tiếp đón khách Nhật Bản. Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng cũng tự mình ra sân bay Đại Ninh đón tiếp ông Takeda, Phó chủ tịch thường trực Địa khu Hạo Dương cũng tới thể hiện việc Địa Khu coi trọng sự kiện này.

Khoản tiền 3 tỷ yên Nhật vay không lãi tương đương là 25 triệu Đô La Mỹ - một con số rất lớn. Đặc biệt là thời điểm mà các nước Phương Tây đang hợp sức ra tay trợ giúp nước ta nên việc này càng trở nên vô cùng quan trọng. Nói trên một phương diện nào đó, ông Takeda Koki lần này đến Huyện Lâm Khánh cũng có thể coi là một lần "du lịch phá băng". Nói một cách chính xác thì nó mang ý nghĩa chính trị thậm chí còn hơn cả ý nghĩa kinh tế.

Khách và chủ cùng nhau thể hiện nghi lễ chào hỏi ở sân bay, Đặng Trọng Hòa thay mặt cho Ủy ban Nhân dân Huyện ủy Lâm Khánh mở tiệc chiêu đãi ông Takeda Koki và tùy tùng ở Khách sạn Thiên Hoa là khách sạn xa hoa nhất thành phố Đại Ninh. Ngay ngày hôm đó không vội vàng về ngay Huyện Lâm Khánh mà nghỉ lại Đại Ninh một đêm.

Đã đến Đại Ninh rồi, Đặng Trọng Hòa khẳng định cần phải cùng với Lưu Vĩ Hồng cùng đến thăm lãnh đạo cũ là Chu Kiến Quốc, lại ở nhà Chu Kiến Quốc uống mấy chén rượu xuông, uống hết mình mới thôi.

Trưởng ban Lưu không ở lại khách sạn Thiên Hoa mà đến biên giới Sở - Giang, đến khu biệt thự của Câu lạc bộ giải trí Duy Đức. Trưởng ban Lưu đi tới đó làm gì thì cũng không ai biết, cũng không ai theo dõi hành tung của Lưu Vĩ Hồng làm gì.

Ngày tiếp theo mọi người về Huyện Lâm Khánh, ông Takeda Koki chính thức bắt đầu khảo sát Huyện Lâm Khánh, ông Takeda Koki cũng nói rõ ràng rằng chỉ cần

Lần này khảo sát đủ tư cách thì lập tức sẽ ký hợp đồng chính thức, 25 triệu USD đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể chuyển đến.

Nước ta có truyền thống hiếu khách, khi có khách đến rồi thì sẽ được tiếp đón, ăn uống đàng hoàng. Huống chi là khách đến từ nước ngoài.

Ngay lập tức ở nhà khách Lâm Khánh cũng tổ chức buổi tiệc đón tiếp long trọng. Bí thư Địa Khu và Chủ tịch Địa khu Tào Chấn Khởi đều đích thân đến đây để biểu thị nhã ý tôn trọng đối với khách Nhật Bản.

Trong trường hợp như thế này thì Bí thư Huyện ủy là không thế vắng mặt được, Mộ Tân Dân mang bệnh đến tham gia bữa tiệc tiếp đón long trọng này. Trong bữa tiệc rượu sắc mặt của Bí thư Mộ nhợt nhạt, tinh thần uể oải, chỉ cần nhìn bên ngoài cũng thấy bệnh không phải là nhẹ. Mộ Tân Dân cố gắng lấy lại tinh thần, thay mặt cho Uỷ ban Nhân Dân Huyện ủy Lâm Khánh phát biểu lời tiếp đón nhiệt tình, hoan nghênh Takeda Koki đến Huyện Lâm Khánh khảo sát.

Những lời hoan nghênh ngắn ngủi nhưng Mộ Tân Dân cũng phải đọc rất vất vả, phải ngắt nghỉ nhiều lần lấy lại hơi mới có thể đọc tiếp.

Thấy tình hình như thế, Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi đều nhíu mày.

Sau đó khai tiệc, biểu hiện của Mộ Tân Dân càng không thể chịu nổi. Theo lý thì nói, khi Bí thư Địa khu và Chủ tịch Địa khu đều đến cả thì đối với cán bộ cấp dưới đây là cơ hội tốt để thể hiện, cố gắng chúc hai vị lãnh đạo một chén rượu hoặc nói một câu, cũng là tốt rồi, như thế sẽ khiến cho lãnh đạo có ấn tượng tốt về anh đúng không? Đại đa số cán bộ Huyện Lâm Khánh bao gồm cả Đặng Trọng Hòa cũng đều làm như thế.

Nhưng duy chỉ có Mộ Tân Dân không hề uống một giọt rượu, ăn đồ ăn cũng rất ít. Tiệc diễn ra được không lâu nhưng không thể trụ lại được nữa, nhờ có Tiểu Chu đỡ liền cáo lỗi với Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi, và cũng nói lời xin lỗi ông Takeda Koki không ở lại buổi tiệc được nữa, sau đó được chuyển đến bệnh viện trên một chiếc xe con. Xem ra đó chỉ là một khúc nhạc ngắn nhưng cũng không thể gợn sóng quá nhiều.

Ông Takeda Koki khảo sát thực địa Huyện Lâm Khánh lần này vô cùng thuận lợi. Người Nhật Bản dù khiến cho người ta chán ghét nhưng mà thái độ làm việc thì vô cùng nghiêm chỉnh. Ông Takeda Koki chân đi giày da nhưng vào tận những khu mỏ than tiến hành khảo sát thực địa. Ông Takeda Koki thật sự rất hài lòng, nói rõ với Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng là ngày mai sẽ chính thức ký hợp đồng.

Ngày hôm nay từ mỏ than Hồng Gia trở về đến huyện, cùng ăn cơm tối với ông Takeda Koki rồi đưa khách quý vào nhà khách, Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng ở lại cùng ông Takeda Koki chuyện trò một lúc, sau đó mới cáo biệt ra ngoài.

- Trưởng ban Lưu, buổi tối không có kế hoạch gì khác à?

Đi ra khỏi phòng khách quý, Đặng Trọng Hòa mỉm cười hỏi.

Lưu Vĩ Hồng cười cười:

- Thế Chủ tịch Huyện có kế hoạch gì không?

Đặng Trọng Hòa trong lòng sảng khoái, cười lớn nói:

- Ha ha, ngày mai ký kết hợp đồng chính thức rồi, cậu xem có nên đến Bệnh viện Nhân Dân một chuyến để báo cáo với Bí thư Mộ không?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:

- Cái này đương nhiên nên làm rồi.

Mộ Tân Dân bây giờ còn là Bí thư huyện ủy Lâm Khánh, việc lớn như thế đương nhiên là phải báo cáo với ông ta, nếu không thì Chủ tịch Huyện cũng quả là không được, lại bị người mượn cớ.

Ngay sau đó hai người đi ra, lên xe của Đặng Trọng Hòa, đi thẳng đến phòng nội trú Bệnh viện Nhân Dân Huyện.

Bệnh viện Nhân Dân Huyện chỉ có mấy phòng điều trị đặc biệt, nhân viên nội bộ thường gọi đó là "Phòng điều trị cán bộ cấp cao", lãnh đạo trong Huyện mà bị ốm nằm việc đều ở mấy phòng điều trị đặc biệt này, điều kiện tất nhiên là rất tốt, không thể so với mấy phòng bệnh tầm thường được.

Mộ Tân Dân nằm ở phòng bệnh số 1 trong đó.

Từ khi Bí thư Mộ bắt đầu bị ốm nằm viện, Đặng Trọng Hòa, Lưu Vĩ Hồng và các lãnh đạo khác trong Huyện đều đã đến thăm, đây chính là phép lịch sự cơ bản nhất không thể quên được. Vì thế lần này quen đường đi lối lại, lên thẳng tầng 3 vào phòng bệnh của Mộ Tân Dân.

Phòng bệnh đặc biệt là hình thức phòng đơn khoảng 20 m2 có nhà vệ sinh và một gian bếp nhỏ, thường thì không nấu ăn ở đây chỉ là hâm nóng lại cơm hoặc sữa, rất tiện.

Mộ Tân Dân nằm trên giường, sắc mặt vàng nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền, phía trên treo bình truyền dịch. Vợ của Mộ Tân Dân cô Kim ở bên chăm sóc. Cô Kim năm nay cũng phải trên dưới 50 tuổi, là một người diện mạo đoan chính. Nhìn thấy Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng dắt nhau vào cửa, cô Kim vội vàng đứng dậy nhỏ giọng chào hai người, vừa nói chuyện vừa để mắt đến Mộ Tân Dân nằm trên giường bệnh, chỉ sợ nói to quá sẽ làm ồn đến ông ta.

Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng nhìn nhau, nói rõ mục đích đến đây.

Cô Kim cũng rất khó xử, nói Mộ Tân Dân cả buổi chiều khó chịu, vừa mới chợp mắt được một lúc, hỏi Đặng Trọng Hòa xem ngày mai hãy nói đến công việc có được không? Cô Kim nói xong liền lau nước mắt.

Thấy tình hình như thế Đặng Trọng Hòa cũng bất đắc dĩ, không thể miễn cưỡng, chỉ nói mấy câu khách khí rồi cùng với Lưu Vĩ Hồng cáo từ ra ngoài.

Ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, Đặng Trọng Hòa không vội quay về tòa nhà Huyện ủy, cùng với Lưu Vĩ Hồng về văn phòng, gọi điện thoại cho Viện trưởng Mao bệnh viện Nhân Dân huyện đến, để hỏi bệnh tình của Bí thư Mộ.

Bệnh tình của người khác thì Viện trưởng Mao không rõ, nhưng bệnh tình của Bí thư Huyện ủy thì không thể không rõ.

Viện trưởng Mao ấp úng, dường như có cái gì khó nói.

Đặng Trọng Hòa liền trừng mắt nghiêm nghị, trầm giọng nói với ông ta:

- Viện trưởng Mao, Bí thư Mộ là lãnh đạo cao nhất của Huyện chúng ta, sức khỏe của ông ấy liên quan đến đại cục xây dựng của Huyện Lâm Khánh, mong ông hãy báo cáo theo sự thật.

Viện trưởng Mao nhìn bằng ánh mắt của người bác sĩ điều trị, lúc này mới hạ giọng tiến hành báo cáo. Kết quả báo cáo nằm ngoài dự đoán của Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng.

- Tất cả mọi kiểm tra đều làm cả rồi, tất cả các thiết bị y tế tiên tiến nhất đều dùng rồi, nhưng…

Viện trưởng Mao lộ rõ thần sắc khó xử.

Đặng Trọng Hòa nhìn Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cười thầm.

Chủ tịch Đặng rất nghiêm túc nói:

- Viện trưởng Mao, quyết không được xem nhẹ. Bệnh viện Nhân Dân của các ông có các thiết bị gì tiên tiến nhất? Có bệnh gì mà các ông không có khả năng phát hiện ra chứ?

Viện trưởng Mao vội vàng nói:

- Đúng vậy, Chủ tịch Đặng, người nhà của Bí thư Mộ cũng yêu cầu phải chuyển tới Bệnh viện Nhân Dân tỉnh để kiểm tra toàn bộ.

- Vậy thì tốt rồi, nên làm theo ý kiến của người nhà Bí thư Mộ, nhanh chóng chuyển tới Bệnh viện Nhân Dân tỉnh kiểm tra toàn diện.