Quan Gia

Chương 546: Cậu thật sự là Chủ tịch thị xã?



Mọi người đứng ở ngọn núi nhỏ quan sát đến hơn hai mươi phút mới xuống núi để đến nơi khác. Không ngờ khi ra đến đường cái thì xuất hiện một sự việc. Bảy tám người đang vây quanh chiếc xe của hắn, chỉ trỏ.

Dương Á Kiệt tính cảnh giác rất cao, lập tức tiến nhanh lên, chặn trước Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chủ tịch thị xã, để tôi đi trước hỏi thăm.

Ngụ ý là bảo Lưu Vĩ Hồng phải chờ một chút, chờ khi tình huống được rõ ràng thì mới cho ra quyết định. Lái xe vốn cũng kiêm luôn chức vệ sĩ mà.

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu nói:

- Đừng lo, bọn họ nhìn qua cũng không giống như là người xấu.

Một số người vây quanh chiếc xe, già trẻ đều có, cách ăn mặc khác nhau nhưng có hai điểm tương đồng. Thứ nhất, cách ăn mặc tuy khác nhau nhưng lại chung ở cái nét quê mùa, rõ ràng là từ nông thôn đến. Thời đại lúc này, giới hạn giữa nông thôn và thành phố có sự khác nhau rõ ràng. Khí độ của người thành phố khác với dân quê. Đặc điểm thứ hai, những người này trông rất nhã nhặn, nhìn qua giống như là người còn đang đi học hoặc là đã dạy học. Một vài vị còn mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, túi cắm bút máy.

Những người này vì sao lại vây quanh chiếc xe của hắn thì tạm thời chưa thể biết được. Nhưng Lưu Vĩ Hồng có sự lịch duyệt của mười năm, nên người tốt hay kẻ xấu, hắn liếc mắt một cái có thể nhìn ra ngay.

Lưu Vĩ Hồng cũng không cho rằng, giữa ban ngày ban mặt, lại có người muốn gây bất lợi cho Chủ tịch thị xã.

Mặc dù vậy nhưng Dương Á Kiệt vẫn bước đằng trước Lưu Vĩ Hồng. Y ngăn không cho Lưu Vĩ Hồng trở lại chỉ là muốn điều tra thực hư thôi. Nếu chẳng may có chuyện không hay xảy ra thì ít nhiều cũng có thể vì Chủ tịch Lưu tranh thủ một chút thời gian ứng đối.

- Này, các người làm gì vậy?

Dương Á Kiệt đi qua, quát hỏi một tiếng, cảnh giác nhìn mấy người kia.

Những người kia nhìn thấy Dương Á Kiệt đi đến, không khỏi thối lui hai bước, cùng đánh giá Dương Á Kiệt. Một gã khoảng bốn mươi tuổi trong đó lên tiếng:

- Đồng chí, đây là xe của Chủ tịch thị xã phải không? Chúng tôi chỉ muốn tìm Chủ tịch thị xã để phản ánh vài vấn đề.

Chủ tịch thị xã tiền nhiệm đi tỉnh nhậm chức còn chưa đến mười ngày. Tuyệt đại bộ phận quần chúng còn chưa biết thị xã Hạo Dương thay đổi chủ tịch xã. Tuy nhiên, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra đây xe của Chủ tịch thị xã, có thể thấy được những người này cũng có chút kiến thức. Bình thường thì quần chúng sẽ không từ biển số xe thị ủy số 2 mà đoán ra được chủ nhân là ai.

Dương Á Kiệt tính cảnh giác rất cao, lập tức hỏi:

- Các người là ai? Phản ánh vấn đề gì? Nếu muốn phản ánh thì có thể đến các cơ quan có liên quan. Chủ tịch thị xã không có ở trong này.

Không thể thăm dò được lai lịch của những người này thì Dương Á Kiệt tự nhiên sẽ không dễ dàng tiết lộ thân phận của Chủ tịch thị xã. Mơ hồ đoán được bọn họ có thể là quần chúng tri thức. Những năm gần đây, số lượng quần chúng tri thức gia tăng đáng kể. Dương Á Kiệt lái xe ở Ủy ban nhân dân thị xã cũng được hai, ba năm nên rất có kinh nghiệm ứng đối những chuyện xảy ra.

Người đàn ông trung niên không vội đáp lời, liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng và Hướng Vân ở đằng sau thì liền tin lời nói của Dương Á Kiệt. Ba vị này tuổi còn rất trẻ, rõ ràng là không có khả năng là Chủ tịch thị xã. Tuy nhiên, ông ta cũng nói:

- Chúng tôi là thầy giáo khu Hoàng Sa, muốn đến tìm Chủ tịch xã Lưu để phản ảnh vấn đề. Chúng tôi bốn tháng rồi đã không có tiền lương.

Dương Á Kiệt nói:

- Các người là thầy giáo? Vậy thì các người hãy đến Ủy ban giáo dục để phản ánh vấn đề, không thể trực tiếp tìm Chủ tịch thị xã. Chủ tịch thị xã còn rất nhiều công việc phải làm.

Nghe xong lời nói của vị thầy giáo trung niên, Lưu Vĩ Hồng cũng hơi hiểu ra. Khu Hoàng Sa là một khu xa xôi nhất thị xã Hạo Dương, tương đương với khu Giáp Sơn của huyện Lâm Khánh, vị trí địa lý cũng tiếp giáp với khu Giáp Sơn, núi cao, sườn núi dốc. Bởi vì có Lưu Vĩ Hồng nên khu Giáp Sơn đã bắt đầu thay đổi lớn. Khu Hoàng Sa thì lại không có may mắn như vậy. Bí thư khu ủy là một người không có năng lực.

Từ khu Hoàng Sa đến Ủy ban nhân dân thị xã phải đi qua con đường này. Chắc là khi đi ngang qua đây, thấy xe của bọn họ đang đậu bên ngoài mang biển số thị ủy số 2, thì cho rằng Chủ tịch thị xã đang ở đây, nên ai cũng ở lại chờ đợi.

Đến Ủy ban nhân dân thị xã chính là muốn tìm Chủ tịch thị xã. Hiện giờ, trên đường bắt gặp xe của Chủ tịch thị xã không phải là quá thuận tiện sao? Đỡ phải đến Ủy ban nhân dân thị xã để rồi lỡ hẹn.

- Đồng chí, thế anh là ai? Là Thư ký của Chủ tịch thị xã sao? Vấn đề của chúng tôi, căn bản Ủy ban giáo dục giải quyết không được. Ủy ban giáo dục cũng không có tiền phát cho chúng tôi. Bốn tháng rồi không có lương, chúng tôi sống bằng cái gì? Thầy giáo thì không phải là người à?

Vị thầy giáo trung niên nhìn thấy Dương Á Kiệt ăn nói cứng rắn, trong lòng cũng cảm thấy bực tức, giọng nói cao, khuôn mặt đỏ bừng lên.

- Đã nói với anh rồi, Chủ tịch xã không có ở đây. Chúng tôi đến đây để làm việc.

Dương Á Kiệt lạnh lùng nói. Không phải y không thông cảm với tình huống của các vị thầy giáo nhưng mấu chốt là chuyện này y cũng không làm chủ được. Y là lái xe của Chủ tịch thị xã, nhất định phải đảm bảo an toàn cho Chủ tịch.

Vị thầy giáo trung niên nghe vậy, không nói thêm câu nào với Dương Á Kiệt, quay đầu lại nói với những vị thầy giáo khác:

- Xem ra thì Chủ tịch thị xã thật không ở đây rồi. Chúng ta đến Ủy ban nhân dân thị xã đi.

Những vị thầy giáo khác đều gật đầu, rồi xoay người tính bỏ đi. Bọn họ muốn đến Ủy ban nhân dân thị xã thì phải đi bộ, còn bốn năm dặm nữa.

- Chờ một chút!

Lưu Vĩ Hồng lên tiếng!

- Chủ tịch thị xã!

Dương Á Kiệt hạ giọng kêu lên, ý bảo Lưu Vĩ Hồng ngàn vạn lần không được hiện thân. Nếu bại lộ thân phận của mình thì xem như là không thể đi được nữa. Hắn rất nhiều phong cách của người tri thức. Nếu ở đây mà gặp được người muốn gặp, nếu như không có câu trả lời thuyết phục thì khẳng định là không thể đi. Ngay cả đường lui còn không có thì lấy đâu mà mời viện binh?

- Chủ tịch thị xã? Ai là Chủ tịch thị xã?

Không ngờ lỗ tai người thầy giáo trung niên kia thính vô cùng. Dương Á Kiệt tuy rằng đã hạ thấp giọng, nhưng ông ta đã nghe thấy, lập tức quay đầu lại, ánh mắt nhấp nháy, đảo qua mặt của Lưu Vĩ Hồng và Hướng Vân, sau đó dừng lại trên người Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng và Hướng Vân đều còn rất trẻ nhưng sự khác nhau cũng rất rõ ràng. Chỉ nhìn khí độ thôi thì cũng biết Lưu Vĩ Hồng là lãnh đạo.

- Tôi chính là Chủ tịch thị xã. Tôi họ Lưu, gọi là Lưu Vĩ Hồng. Chủ tịch thị xã trước đây đã được điều chuyển đi rồi. Tôi hiện tại là quyền Chủ tịch thị xã Hạo Dương.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, bước về phía trước hai bước.

Dương Á Kiệt âm thầm kêu khổ trong bụng.

Chủ tịch thị xã Lưu tuổi còn trẻ nên rất kích động. Những người kia họ không tốt như vậy đâu. Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng đã thừa nhận thân phận của mình, có muốn ngăn cũng đã muộn. Dương Á Kiệt đành phải thối lui một bên. Nếu Lưu Vĩ Hồng đã bộc lộ thân phận, y cứ đứng chắn phía trên Chủ tịch thị xã là không hợp quy củ.

- Cậu là Chủ tịch thị xã?

Các thầy giáo khác cũng mở to hai mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, lộ ra vẻ khó tin.

Nếu muốn nói là thư ký cho Chủ tịch thị xã thì cũng còn rất trẻ.

- Đúng, tôi là Chủ tịch thị xã!

Lưu Vĩ Hồng gật đầu khẳng định:

- Các người có vấn đề gì thì cứ phản ánh với tôi.

Trong khoảnh khắc, người thầy giáo trung niên lắc đầu nói:

- Không giống, cậu đừng có dụ dỗ chúng tôi. Tôi nghĩ cậu chỉ là một nhân viên làm việc trong Ủy ban nhân dân thị xã? Muốn giả mạo Chủ tịch thị xã, lừa bọn tôi chắc?

Lưu Vĩ Hồng không khỏi mỉm cười.

Khả năng tưởng tượng của vị thầy giáo này thật đúng là phong phú. Tuy nhiên, bọn họ có thể nhận ra được xe của Chủ tịch thị xã thì có thể chứng minh bọn họ không phải là lính mới. Qua đó thấy được, nhân viên công tác thường xuyên lừa gạt bọn họ nên bây giờ bọn họ mới có lối suy nghĩ biến dị như thế. Nhìn thấy ai cũng đều cảm thấy đối phương lòng dạ khó lường.

Dương Á Kiệt trước kia không tán thành Lưu Vĩ Hồng bộc lộ thân phận, nhưng hiện tại thấy vị thầy giáo trung niên kia lại nghi ngờ Lưu Vĩ Hồng thì lập tức sa sầm nét mặt:

- Tôi nói đồng chí không biết phân biệt tốt xấu gì cả. Vị này quả thật là Chủ tịch thị xã mới của chúng ta, trước kia làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ ở huyện Lâm Khánh.

- Cậu thật sự là Chủ tịch thị xã?

Vị thầy giáo trung niên nửa tin nửa ngờ nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Tôi thật sự là Chủ tịch thị xã. Các vị có khúc mắc gì thì cứ trình bày đi. Nếu tôi có câu trả lời thuyết phục thì tôi sẽ trả lời liền cho các vị.

- Tốt lắm, Chủ tịch thị xã Lưu. Chúng tôi chính là muốn phản ánh với cậu về vấn đề đãi ngộ tiền lương. Tôi tên là Vương Tuệ Văn, là giáo viên xã Lương Thủy, khu Hoàng Sa. Những người kia cũng là thầy giáo của xã Lương Thủy. Chủ tịch thị xã Lưu, chúng tôi đã bốn tháng không có tiền lương. Ở quê từng tháng chỉ cấp cho chúng tôi năm mươi đồng để sinh hoạt. Như vậy thì không thể được. Nhà chúng tôi toàn bộ dựa vào đồng lương đó để sống. Bốn tháng chỉ phát có hai trăm đồng tiền, làm sao mà sống đây.

Vương Tuệ Văn dường như khá kích động nhưng trước mặt Chủ tịch thị xã, lại cố hết sức khống chế cảm xúc của mình. Khi nói năng cũng khá là uyển chuyển.

Lưu Vĩ Hồng nghe xong liền nhíu mày lại, hỏi:

- Chỉ có vài vị là bị nợ mấy tháng tiền lương à?

- Không phải, tất cả thầy giáo ở xã Lương Thủy đều như nhau. Giáo viên nhà nước thì hình huống tốt hơn một chút. Tuy tiền lương phát không đủ nhưng vẫn nhiều hơn so với chúng tôi. Chúng tôi là đại diện, mọi người đề cử chúng tôi đến Ủy ban nhân dân thị xã để phản ánh tình huống. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Vương Tuệ Văn ăn nói rõ ràng, ngôn ngữ tổ chức không sai, không hổ là một thầy giáo, vài ba câu đã có thể giải thích rõ tình huống.

- Loại tình huống này mới phát sinh gần đây à?

Lưu Vĩ Hồng lại hỏi.

- Không phải, đã phát sinh mấy năm gần đây rồi. Mỗi lần đều phải đến Ủy ban nhân dân thị xã phản ánh, có đôi khi thậm chí còn muốn lên đến địa khu. Mỗi lần đi tới đi lui đều rất tốn kém. Nửa năm trước, Chủ tịch thị xã Ủy đã phê duyệt giải quyết mấy tháng tiền lương cho chúng tôi. Nhưng sáu tháng cuối năm lại tiếp tục trở lại như cũ. Chủ tịch thị xã Lưu, không phải là chúng tôi không thông hiểu đối nhân xử thế, luôn muốn mang lại phiền toái cho lãnh đạo chính quyền. Nhưng thật sự là tiền lương bị nợ quá dài, tất cả mọi người đều không cầm cự nổi. Như vậy thì làm sao mà sống được. Nhóm thầy giáo chúng tôi, từ xã Lương Thủy đến đây phải mất bảy tám mươi cây số, qua lại cũng mất một ngày. Cứ thế mãi thì nhiệm vụ dạy học sẽ không được hoàn thành.

Vương Tuệ Văn nói rất nghiêm túc, tuy nhiên trong ánh mắt của ông ta không che giấu được nét hoài nghi. Thật sự Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ tuổi, ông ta cảm thấy khó tin Lưu Vĩ Hồng thật sự là Chủ tịch thị xã.

Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm, xoay người nói với Dương Á Kiệt:

- Tiểu Dương, anh gọi điện thoại về, bảo Vương Trác Lập lái một chiếc xe lại đây, sắp xếp cho các thầy giáo nghỉ ngơi tại nhà khách, để tôi có thể tìm hiểu tình huống một cách rõ ràng hơn.