Quan Gia

Chương 548: Đây là cái gì vậy?



Dương Á Kiệt ở ban lái xe Thị ủy cũng được hai ba năm, phần lớn xã, thị trấn ở thị xã, y đều đi qua. Nhưng thôn Sa Sơn xã Lương Thủy khu Hoàng Sa, y thật sự là không biết nên đi như thế nào. Xe vừa qua chính phủ xã Lương Thủy, liền không thể không dựa vào sự chỉ đường của Bí thư Đảng ủy xã Lương Thủy La Chí Bình ngồi ở lái phụ

Nói thật lòng, La Chí Bình đến hiện tại đầu cũng còn có chút choáng váng. Vừa rồi, ngay tại vừa rồi, xe số 2 Thị ủy bỗng nhiên liền lái vào chính phủ xã Lương Thủy, trước đó một cuộc điện thoại cũng không có, Chủ tịch thị xã Lưu liền đứng ở trước mặt y

La Chí Bình phản ứng đầu tiên chính là: hỏng rồi, xảy ra chuyện lớn, không biết mỏ than nào lại xảy ra tai nạn chết người!

La Chí Bình tuyệt không tin Chủ tịch thị xã Lưu là rảnh rỗi không có chuyện gì đến xã Lương Thủy chơi đùa. Xã Lương Thủy là một xã hẻo lánh nhất của toàn thị xã Hạo Dương, lãnh thổ ngoại trừ mấy mỏ than nhỏ, thì không còn chỗ nào đáng để lãnh đạo thị xã chú ý. La Chí Bình đảm nhiệm Bí thư Đảng ủy xã Lương Thủy đã ba năm, tiếp đãi lãnh đạo lớn nhất, chính là Phó Chủ tịch thị xã Vương Thụ Quốc phân công quản lý công nghiệp và giao thông vận tải nguồn năng lượng, giám sát an toàn mỏ than. Đó là trước đó không lâu khi toàn thị xã làm kiểm tra an toàn sản xuất, Phó Chủ tịch thị xã Vương tới khu Hoàng Sa, thuận tiện ghé qua xã Lương Thủy, trước sau không đầy 30 phút, liền cuốn bụi mà đi

Mỏ than bên kia, nhìn không thèm nhìn một cai

La Chí Bình rất hiểu "nổi khổ" của lãnh đạo. Bước chân vàng ngọc của Phó Chủ tịch thị xã Vương, có thể đặt chân đến tòa nhà chính phủ xã Lương Thủy, đã là chuyện lớn rất khó lường. Trước đó, còn chưa hề có vị lãnh đạo thị xã nào tới xã Lương Thủy. Cho dù là mỏ than xảy ra sự cố an toàn, có người chết, lãnh đạo thị xã cũng không hế tới, đều là mấy sếp bên cục thuộc thị ủy tiến đến xử lý. Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc này, Chủ tịch thị xã nhậm chức không đến nửa tháng, không ngờ liền xuất hiện tại xã Lương Thủy, sao bảo La Chí Bình không kinh hồn bạt vía chứ? Nghĩ tới nghĩ lui, mỏ than xảy ra sự cố an toàn, đây là giải thích duy nhất. Tuy rằng La Chí Bình cảm thấy, mỏ than xã Lương Thủy xảy ra sự cố an toàn, theo lý y đây là Bí thư Đảng ủy xã hẳn là biết được sớm nhất, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ. Mỏ than bên kia gọi điện thoại cho thị xã trước, cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Nếu cần cầu viện đặc biệt, thị xã có tác dụng hơn xã

Không ngờ Chủ tịch thị xã Lưu vừa mở miệng, cũng không phải là chuyện như vậy, mỏ than không có gặp sự cố, Chủ tịch thị xã Lưu muốn đi thôn Sa Sơn thăm hỏi một giáo viên tạm thời, mời y làm người dẫn đường.

Nghe xong lời nói này, La Chí Bình càng thêm trợn mắt há hốc mồm.

Thị xã Hạo Dương cách xã Lương Thủy ước chừng 40 km a! Hơn nữa phần lớn đều là đường đất đá, rất ít mặt đường xi măng nhựa đường, tuyến xe phải chạy một hai tiếng đồng hồ. Chủ tịch của một thị xã nghiêng ngã mấy chục km, đặc biệt chạy đến thôn Sa Sơn thăm hỏi một giáo viên tạm thời sao?

Rất đảo điên, quả thực là truyện nghìn lẻ một đêm!

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, La Chí Bình cũng là không dám chậm trễ, liên thanh mời Chủ tịch thị xã Lưu ở chính quyền xã nghỉ chân một chút, sau khi ăn qua cơm trưa hãy đi thôn Sa Sơn. Khi nói lời này, La Chí Bình là khá kích động hưng phấn

Tiếp xúc với Chủ tịch thị xã ở cực ly gần như thế, La Chí Bình làm nhiều năm cán bộ như vậy, vẫn là lần đầu tiên đụng phải cơ hội như vậy. La Chí Bình trong lòng liền bắt đầu hoạt động. Có thể tiến thêm một bước hay không, phải xem lần này có thể lấy được thiện cảm của Chủ tịch Lưu hay không. Không phải bất cứ Bí thư Đảng ủy xã nào đều có thể gặp được cơ hội tốt ngàn năm một thuở như thế

Lưu Vĩ Hồng khoát tay áo, ngăn La Chí Bình lại, không nói thêm gì, xoay người leo lên Santana. La Chí Bình thấy thế, cũng thật là bất đắc dĩ, đành phải đi theo, làm người dẫn đường. Trong đầu luôn luôn trong sự kinh ngạc, Chủ tịch thị xã Lưu đây là sợi dây nào chạm mạch đây?

Kỳ thật chẳng những La Chí Bình đầu đầy mớ bồng bong, cả Hướng Vân và Dương Á Kiệt cũng vô cùng kinh ngạc.

Là thư ký của Lưu Vĩ Hồng, chân tướng việc này, Hướng Vân cũng rất rõ. Ngày hôm qua Lưu Vĩ Hồng ở nhà khách cùng Vương Tuệ Văn và mấy giáo sư nói chuyện rất lâu, đối với tình hình bọn họ tiến hành đi sâu vào tìm hiểu, Ủy ban Giáo dục và Hướng Vân theo suốt cuộc hành trình. Lưu Vĩ Hồng tại chỗ hướng đám người Vương Tuệ Văn hứa hẹn, trong vòng một tuần, nhất định bổ sung cấp phát lại tiền lương đã khất nợ cho bọn họ. Và nói với bọn họ, tiền lương sau này của giáo sư sẽ đúng hạn cấp phát, sẽ không tái hiện tình hình khất nợ. Đám người Vương Tuệ Văn không ngờ tới vị "Chủ tịch thị xã bé con" này lại sảng khoái như thế. Ai nấy đều mừng rỡ.

Tình hình của tiểu học thôn Sa Sơn, chỉ là Vương Tuệ Văn trong lúc vô tình nói ra với Lưu Vĩ Hồng

Theo Vương Tuệ Văn nói, thôn Sa Sơn có một trường tiểu học vùng núi, hai ba mươi học sinh năm lớp học, xài chung một gian nhà gạch đất nung rách nát cũ kỹ, về giáo viên, tổng cộng chỉ có một giáo viên dạy thay. Giáo viên dạy thay này họ La, là bạn học của Vương Tuệ Văn, bản thân cũng là người thôn Sa Sơn, cho nên mới có thể ở điều kiện gian khổ như vậy kiên trì dạy học. Tuy nhiên Vương Tuệ Văn nói cho Chủ tịch thị xã Lưu là, bởi vì hàng năm vất vả, giáo sư La sức khỏe không được tốt. Giáo viên tạm thời không phải giáo viên chính thức, đến thân phận dân làm giáo viên cũng không có, nói trắng ra chính là một nông dân, một bên dạy học một bên phải làm việc nhà nông, mỗi tháng phía trên cấp phát mấy chục tệ gọi là phí dạy thay. Đến khoản tiền này, vẫn không nhất định có thể được lãnh đúng hạn

Thật sự điều kiện thôn Sa Sơn quá mức gian khổ, đến dân làm giáo viên cũng không giữ được, trong thôn không có biện pháp, đành phải mời một "Phần tử trí thức" duy nhất trong thôn là giáo sư La đây dạy thay. Loại tình hình này, đã kéo dài rất nhiều năm.

Vương Tuệ Văn nói về tình cảnh này, ngày hôm qua Hướng Vân cũng đã ghi chép trong hồ sơ, chỉ không nghĩ tới sáng sớm hôm nay, Chủ tịch thị xã Lưu liền muốn đích thân chạy tới thôn Sa Sơn. Lấy việc xâm nhập cơ sở, xâm nhập tuyến đầu tìm hiểu tình hình, đã dần dần trở thành thói quen chấp chính của Lưu Vĩ Hồng.

Lãnh tụ vĩ đại có dạy: không có điều tra sẽ không có quyền lên tiếng.

Lưu Vĩ Hồng thông qua chính mình tự thể nghiệm, để tạo nên chuyển biến trong tác phong công tác của cán bộ cơ quan

Rời khỏi chính phủ xã Lương Thủy không lâu, Santana bắt đầu lắc lư uốn éo trên đường đất gập ghềnh. Nghiêm khắc mà nói, đây đã không thể xưng là quốc lộ, chỉ là con đường nông thôn nhỏ được mở rộng một chút, miễn cưỡng có thể thông xe mà thôi. Dọc theo đường đi, nơi nơi đều là đất vàng bụi bặm, thảm thực vật lõa lồ và đất đá bị trôi, khe suối trên núi lao ra từng dòng khe. Gọi nơi này xã nghèo hẻo lánh xa thị xã dường như vẫn chưa đủ, phải là vùng khỉ ho cò gáy thì gần với thực tế chút

Theo La Chí Bình nói, thôn Sa Sơn cách chính phủ xã Lương Thủy mười mấy km. Mười mấy km này, Santana chạy mất hơn ba mươi phút. Dương Á Kiệt một bên nắm chặt tay lái một bên ở trong lòng hối hận, sớm biết như vậy, thì không lái xe số 2 tới rồi, nên lái một chiếc xe jeep mới đúng. Sàn xe cao, động lực mạnh mẽ, có lẽ tình cảnh sẽ đỡ một chút.

Dọc đường xóc nảy, cuối cùng cũng đã tới thôn Sa Sơn. Nghiêm khắc mà nói, chỗ bọn họ tới cách thôn Sa Sơn thật sự còn tới 2 km, nhưng xe đã không thể vào được. Dương Á Kiệt thật cẩn thận ở ven đường tìm một chỗ trống trải, dừng xe lại

Mấy người trong xe đi xuống, La Chí Bình rất áy náy nói:

- Chủ tịch thị xã Lưu, kế tiếp chỉ có thể đi bộ.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Không sao, đi nhiều một chút, đối với sức khỏe rất có lợi

Phía đông xã Lương Thủy và xã Cửu Kiều khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh khá giống nhau, là một xã có địa thế cao nhất của thị xã Hạo Dương, tình hình địa lý cùng xã Cửu Kiều không có gì khác biệt. Lưu Vĩ Hồng khi đảm nhiệm bí thư ở khu Giáp Sơn, đường núi như vậy là đi đến quen thuộc, không phải nói chơi

Vừa mới xuống xe, một trận gió núi mãnh liệt quét qua, Hướng Vân không kìm nổi rùng mình một cái. Y từ sau khi tốt nghiệp đại học, thì luôn công tác tại cơ quan, cơ thể cũng không rắn chắc gì, cùng thân thể cường tráng của Chủ tịch thị xã Lưu cơ bản là không thể so sánh.

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn y, cười nói:

- Hướng Vân, chút nữa đi nhanh, tốt nhất ra chút mồ hôi, bằng không anh sẽ bị cảm đấy

Hướng Vân liền đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu.

Sức khỏe thư ký còn kém hơn lãnh đạo, cũng quả thật không tiện cho lắm

Nơi này đã rất là hoang vắng, bốn phía đều nhìn không thấy một bóng người, Lưu Vĩ Hồng lấy thuốc ra, mỗi người phát một điếu, mọi người châm lửa, La Chí Bình híp mắt lại, thoáng phân rõ một chút phương hướng, liền theo một đường đất nhìn qua khá rộng lớn mà tiến về phía trước. Nhìn ra được, La Chí Bình đối với tình hình thôn Sa Sơn, cũng không phải vô cùng quen thuộc.

Xã nghèo hẻo lánh như vậy, cho dù là Bí thư Đảng ủy xã, bình thường cũng sẽ không đến đây đúng không? May mà đi chưa xa liền đụng phải một người trung niên miền núi vác cuốc, La Chí Bình liền vội vàng hướng ông ta hỏi thăm vị trí trường học.

- Ồ, các ông tìm giáo sư La sao?

Người miền núi kia tò mò quan sát hàng người Lưu Vĩ Hồng, hỏi.

- Đúng đúng...

La Chí Bình liền liên tục gật đầu.

- Các ông là ở huyện tới hay là ở xã tới?

Có lẽ là bình thường có rất ít người ngoài tới thôn Sa Sơn, người miền núi đối với bọn họ rất là tò mò, không ngừng hỏi. Huyện Hạo Dương sửa thị xã chưa được bao lâu, thôn dân vùng núi này vẫn là quen gọi "huyện"

- Đúng, chúng tôi là cán bộ ở thị xã, vị này chính là Chủ tịch thị xã Lưu, nghe nói điều kiện thôn Sa Sơn rất gian khổ, đặc biệt đến đây thị sát. Bác à, phiền ông dẫn đường một cái

La Chí Bình liền vội vội vàng vàng nói rõ thân phận của Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt rất là kích động. Dường như Chủ tịch thị xã Lưu có thể đến thôn Sa Sơn cái nơi tồi tàn chim không thèm đếm xỉa này, thật sự là "ân huệ" bằng trời

- Chủ tịch thị xã?

Người miền núi đưa mắt quan sát Lưu Vĩ Hồng một cái, đầu đầy mờ mịt, hiển nhiên ông ta không hiểu Chủ tịch thị xã là chức quan gì. Nếu nói Chủ tịch huyện, ông ta còn có thể hiểu ra. Tuy nhiên thấy mấy người Lưu Vĩ Hồng áo mũ chỉnh tề tư thế, người miền núi cũng biết bọn họ là cán bộ trong thành tới. Lập tức cũng không còn thăm hỏi nữa, xoay người liền đi. Đám người Lưu Vĩ Hồng tự nhiên theo sát phía sau

Đúng là Lưu Vĩ Hồng thể lực trước này quá dư thừa, nhưng tại nơi đường núi gập ghềnh bôn ba một hai km, khi đi đến tiểu học Sa Sơn, trán cũng ướt cả mồ hôi, về phần La Chí Bình và Hướng Vân, thì đã là thở dốc không ngừng. Cũng là Dương Á Kiệt xuất thân quân ngũ, sức khỏe tốt, mặt không đỏ thở không gấp, có thể so cùng Chủ tịch thị xã Lưu

- Cha, bên kia chính là trường học…

Người trung niên miền núi chỉ về phía trước cách đó không xa nói.

Đám người Lưu Vĩ Hồng theo tay của ông ta nhìn ra, lập tức liền trợn mắt há hốc mồm, hai gian nhà bằng gạch nung không thể tồi tàn hơn nữa, nóc nhà bao trùm cỏ tranh, nói bốn phía lọt gió cũng là không một chút khoa trương. Lưu Vĩ Hồng rất kỳ quái, trên núi gió mạnh như thế, căn nhà như vậy không ngờ không theo gió mà đi.

Đây cũng có thể được gọi là nhà?

Trên thực tế, khi Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên nhìn thấy hai gian nhà bằng gạch nung này, trong lòng lập tức dâng lên một ý niệm trong đầu: Đây là cái gì vậy?