Quan Gia

Chương 563: Tiến thoái có căn cứ



Chương 563: Tiến thoái có căn cứ

Lần này thăm hỏi Lục Đại Dũng, được xem là vô cùng thuận lợi, đôi bên đều có được "Đáp án" mình muốn

Tương đương rõ ràng nói cho Lục Đại Dũng biết, thay đổi nhân sự lần này ở tỉnh, Lưu gia sẽ ở thời điểm thích hợp lộ mặt. Lục Đại Dũng tự phân tích không sai, đối với Lưu gia mà nói, ông quả thật là ứng viên khá thích hợp. Năng lực cá nhân, hành vi thường ngày đều tốt, đánh giá trong mắt các lãnh đạo ở tỉnh, nhất quán tốt. Tuổi cũng thích hợp, ngoài 50, có thể coi là trẻ trung khoẻ mạnh. Một điểm mấu chốt, Lục Đại Dũng bản thân là người Sở Nam

Lúc này vận mệnh chính trị Sở Nam là phát triển thế lực bản thổ. Mấy năm gần đây sóng gió chính trị của cao tầng nhất không ngừng, đối với bộ máy bậc một ở tỉnh, lấy trấn an là chính, tạm thời không có ý đại động. Phải chờ bố cục của cao tầng nhất được xác định, mới dễ lo đến phía dưới. Trong vận mệnh lớn này, Lưu gia cho dù nhúng tay sắp xếp nhân sự tỉnh Sở Nam, cũng không tiện. Từ phía trên sắp xếp cán bộ xuống, không thích hợp lắm. Chủ yếu vẫn là lựa chọn nhân tài ngay tại tỉnh Sở Nam. Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng chính là người mà Lưu gia chú ý. Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng tự mình tạo dựng cơ sở quần chúng nhất định ở tỉnh Sở Nam, Lưu gia nói một tiếng với cấp trên, ra sức, luôn luôn có thể làm ít công to.

Chính là vì như thế, Lưu Vĩ Hồng mới có thể cho ra trả lời chắc chắn như vậy

Lẽ ra Lưu Vĩ Hồng trẻ như thế, cho dù là cháu ruột của Lưu gia, chỉ sợ cũng không có năng lực ảnh hưởng quyết định cao tầng của Lưu gia. Nhưng Lục Đại Dũng cũng không nghĩ như vậy, lần đầu tiên ông và Mã Quốc Bình gặp mặt, chính là Lưu Vĩ Hồng thúc đẩy, có vẻ Mã Quốc Bình vô cùng thưởng thức đứa cháu này, khi gặp Lục Đại Dũng, gần như là 1/3 thời gian, đôi bên nói chuyện xoay quanh Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng trước đó không lâu lại liên tiếp ở trên 《Tiếng Kèn 》 và 《nhật báo nhân dân》phát biểu bài văn cấp quan trọng. Khắp nơi đều biểu hiện ra Lưu Vĩ Hồng không giống bình thường

Xa hơn nữa, Lý Dật Phong sở dĩ có thể đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn không phải đều là Lưu Vĩ Hồng giật dây bắc cầu?

Cho nên Lục Đại Dũng rất là tin lời nói của Lưu Vĩ Hồng

Về phần Lưu Vĩ Hồng cần trợ giúp, Lục Đại Dũng tất nhiên cũng sẽ nghĩ cách làm được cho hắn. Nếu chuyện này thật sự có thể làm thành, thời gian Lục Đại Dũng ở lại địa khu Hạo Dương đã rất ít, hắn được nắm chặt mới được.

Rời khỏi biệt thự số 1 đường Đại Nghĩa, Lưu Vĩ Hồng lái xe đến bệnh viện nhân dân thị xã. Giáo viên dạy thay La Dung Dung của tiểu học thôn Sa Sơn nằm viện trị liệu ở đó. Hôm đó khảo sát thôn Sa Sơn, Lưu Vĩ Hồng liền nhận thấy được La Dung Dung sắc mặt không bình thường, liên tưởng đến trước đó không lâu, cha cô chính là bởi vì ung thư gan qua đời, ung thư gan là bệnh truyền nhiễm

Lưu Vĩ Hồng kiên trì phải đem La Dung Dung xuống núi kiểm tra.

Vừa kiểm tra liền tra ra bệnh viêm gan, còn khá nghiêm trọng. La Dung Dung lập tức bị giữ lại bệnh viện trị liệu. Bệnh gan hơi khó trị, với trình độ chữa bệnh hiện tại của bệnh viện nhân dân thị xã Hạo Dương, cần thời gian dài mới có thể trị tận gốc. Trong thời gian La Dung Dung nằm viện, Lưu Vĩ Hồng đã đến xem qua cô hai lần

Đối với cô bé kiên cường lương thiện này, Lưu Vĩ Hồng trong lòng tràn đầy thương tiếc, nếu không chữa khỏi bệnh của cô, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy rất có lỗi với lương tâm

La Dung Dung ở tại phòng bệnh số 7 khoa truyền nhiễm khu nằm viện bệnh viện nhân dân, là phòng bệnh rất bình thường, trong một căn phòng lớn, 6 cái giường, La Dung Dung nằm ở giường sát cửa sổ

Khi Lưu Vĩ Hồng đi vào phòng bệnh, La Dung Dung đang ngồi ở trên giường đọc sách.

- Ngọn đèn quá mờ, sẽ tổn hại mắt

Lưu Vĩ Hồng đi đến trước giường bệnh, cười nói, thuận tay đặt xuống giỏ cam nhỏ. Đây là khi hắn vừa mới rời khỏi biệt thự đường Đại Nghĩa số 1, cô Trương nhất định phải cho hắn. Cho dù đã tỏ rõ thân phận với Lục Đại Dũng, mỗi lần đến thăm hỏi Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng cũng không đi tay không, sẽ luôn mang ít đồ vật này nọ, chủ yếu là thuốc lá, rượu. Cô Trương liền băn khoăn, mỗi lần cũng cho Lưu Vĩ Hồng ít trái cây gì đó, coi như là tâm ý. Hiện tại mang đến thăm La Dung Dung, cũng đúng lúc

La Dung Dung đọc sách rất chăm chú, Lưu Vĩ Hồng đi vào bên giường mới phát hiện, ngẩng đầu lên, "A" một tiếng, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn đỏ bừng, chân tay hơi luống cuống, lắp bắp nói:- Lưu... Anh đã đến rồi.

Cô đã biết thân phận của Lưu Vĩ Hồng chính là Chủ tịch thị xã. La Dung Dung tuy rằng không rõ chức quan lớn nhỏ trong thể chế, nhưng tin tức của chức vụ Chủ tịch thị xã, ít nhiều cũng hiểu được, hẳn là quan to nhất toàn thị xã. Vì thế mỗi lần ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng đều không thoải mái. Nhưng cô cũng biết, ở trong phòng bệnh, là không tiện gọi thân phận Chủ tịch thị xã của Lưu Vĩ Hồng, sẽ khiến cho "Hỗn loạn"

- Tôi rót nước cho anh

La Dung Dung luống cuống tay chân, muốn xốc chăn lên xuống giường

Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay:- Không cần, cô ngồi đi, vừa rồi tôi đã uống vào rất nhiều nước trà

- Ồ...

La Dung Dung đáp ứng một tiếng, lại ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Cô bé ngại ngùng, khiến Lưu Vĩ Hồng có chút dở khóc dở cười. Ra vẻ Chủ tịch thị xã Lưu là người tốt, không đến mức dữ tợn đáng sợ như thế chăng? Lưu Vĩ Hồng vốn cầm một trái cam to trong tay, muốn lột cho cô, lại tiện tay bỏ lại vào trong giỏ

Cũng không nên làm cho cô bé người ta sợ hãi

- Bệnh khá hơn chưa?

Lưu Vĩ Hồng ngồi ở chiếc ghế ngay đầu giường, thuận miệng hỏi.

- Ừ...

La Dung Dung gật gật đầu. Bệnh tình có phải khá hơn hay không, tự cô thật ra cũng không rõ. Nhưng nghĩ đến ở tại bệnh viện, mỗi ngày chích thuốc, uống thuốc, vô nước biển, bệnh dường như ngày nào cũng như nhau

- Đọc sách gì vậy?

Lưu Vĩ Hồng nhìn quyển sách đặt ở đầu giường, vốn tưởng rằng là sách tiêu khiển như tạp chí gì đó, không ngờ lại là sách giáo khoa trung học. Xem sách giáo khoa trung học không ngờ cũng có thể xem chú tâm như thế

La Dung Dung hạ giọng nói:- Tôi không có gì làm, xem sách thôi…

Lưu Vĩ Hồng nói:- Đọc sách tốt, chờ cô trị khỏi bệnh, hay là trở về trường đi học đi, đến trường trung học số 1 thị xã. Sang năm…Ừ, năm tới đi, năm tới chuẩn bị thi đại học

La Dung Dung giật mình kinh hãi, ngẩng đầu lên, nhìn hắn, nói:- Không được, tôi không có tiền đến trường...

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười:- Tôi trả tiền cho cô đến trường. Chẳng những cho cô lên trung học, sau này thi lên đại học, tôi lại trả tiền cho cô lên đại học

- Điều này sao có thể?

La Dung Dung không khỏi trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó có thể tin

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Đương nhiên là có thể. Cô thích đọc sách như vậy, nên đi thi đại học. Cha cô vì sự nghiệp giáo dục cúc cung tận tụy, con gái của ông ấy sao có thể bỏ học?

- Nhưng... Nhưng, tôi...

La Dung Dung trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên như thế nào từ chối Lưu Vĩ Hồng, tuy nhiên trong lòng cô luôn cảm thấy chuyện này không đúng lắm, bản thân với Lưu Vĩ Hồng không quen không biết, làm sao chịu ân trọng như thế?

Lưu Vĩ Hồng cười cười, vung tay lên, nói:- Cứ vậy đi, cô yên tâm dưỡng bệnh. Sau này, cô gọi tôi là anh đi

La Dung Dung lòng tràn đầy phản đối, nhưng một câu cũng nói không nên lời. Lưu Vĩ Hồng giọng điệu chắc chắc, áp lực uy nghiêm của một Chủ tịch của một thị xã mang đến, không phải ai cũng có thể chịu đựng được

- Dung Dung, buổi tối phòng bệnh này ánh sáng quá mờ, em đọc sách dưới ánh đèn này, quá hại mắt

- Như vậy đi, ngày mai anh chó người đem đến cho em chiếc đèn bàn, đánh tiếng với bệnh viện, khiến họ gắn cái ổ điện trên đầu giường cho em, như vậy buổi tối đọc sách sẽ không hại mắt

Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu nhìn cái đèn 25W màu trắng treo ở giữa phòng bệnh, lắc đầu, nói. Vừa rồi đã nhận La Dung Dung làm em, Lưu Vĩ Hồng giọng điệu nói chuyện liền thay đổi, lộ ra ý quan tâm tự nhiên

La Dung Dung khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cắn môi gật gật đầu, trong mắt lại hiện lên một chút hào quang vui sướng. Cô lúc còn rất nhỏ, mẹ đã qua đời, từ nhỏ cùng cha sống nương tựa lẫn nhau. Trước đó không lâu cha đã qua đời, cô liền biến thành cô nhi. Hiện giờ bỗng nhiên chui ra Chủ tịch thị xã "Ca ca", yêu thương cô ấy như vậy, trong lòng lập tức tràn đầy cảm giác ấm áp, dường như tình thân đã đi xa, lại lần nữa trở về bên cạnh, ôm chặt bản thân, chỉ muốn lao vào lòng Lưu Vĩ Hồng, khóc lớn một trận

Lưu Vĩ Hồng không có ở lâu trong phòng bệnh, đứng dậy, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc hơi thô ráp của cô, nói:- Em nghỉ ngơi sớm một chút, vài ngày anh lại đến thăm

- Ừ!

La Dung Dung cắn môi, gật đầu thật mạnh, cổ họng và trong mắt bị nghẹn lại

Lưu Vĩ Hồng rời khỏi bệnh viện, trở lại khách sạn phòng số 306, gọi điện thoại cho Mã Quốc Bình. Đem chuyện hôm nay gặp Lục Đại Dũng báo cáo với Mã Quốc Bình

Hiện tại đã là đầu tháng 12, đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Sở Nam cử hành vào tháng 2 sang năm, nếu muốn làm được gì đó trên đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân lần này, trước mắt phải làm chuẩn bị

- Dượng, có phải Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh thật sự phải đi hay không?

Ở trong điện thoại, Lưu Vĩ Hồng không e dè hỏi han. Hiện giờ hắn và Mã Quốc Bình liên hệ chặt chẽ, cho dù không hơn thì ít nhất cũng không kém bao nhiêu. Lưu Vĩ Hồng và Mã Quốc Bình đã dần dần ăn ý

Mã Quốc Bình cũng là không giấu diếm, nói:- Quả thật là có kiến nghị này, khả năng đi Quốc vụ viện

- Ai kiến nghị?

- Lão Hạ!

Mã Quốc Bình trực tiếp trả lời Lưu Vĩ Hồng

Lưu Vĩ Hồng khóe miệng mỉm cười. Xem ra tin tức hắn tìm hiểu cơ bản chuẩn xác, Chúc Liên Thịnh quả thật có muôn vàn liên hệ với lão Hạ. Sở dĩ lần này lão Hạ chủ động kiến nghị, khiến Chúc Liên Thịnh điều đi Quốc vụ viện, phỏng chừng cũng có liên quan hai bài văn của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng đoán như thần, thành công đoán trước Liên Xô chính biến, theo sau lại lớn tiếng kêu gọi đường lối cải cách mở cửa, được thủ trưởng tối cao chấp nhận, lại đem Chúc Liên Thịnh thả tới tỉnh Sở Nam, sợ là có chút không ổn. truyện copy từ

Lưu Vĩ Hồng đã sớm không phải Ngô hạ a Mông ngày xưa, địa vị của Lưu gia thẳng tiến, không được chọc giận ông cụ Lưu nổi trận lôi đình. Nói ra, đây cũng là một bảo vệ đối với Chúc Liên Thịnh. Tới cấp bậc tỉnh bộ, bất luận phe phái nào cũng là không thể dễ dàng tổn thất, cũng tổn thất không nổi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Như vậy cũng tốt

Mã Quốc Bình cũng cười rộ lên, ngụ ý trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng làm sao ông không rõ. Hạ gia chủ động "Lui lại", Lưu gia cơ hội đã tới rồi. Tuy nhiên Mã Quốc Bình lập tức nói:- Vĩ Hồng, nếu có rảnh, tháng này quay về Bắc Kinh một chuyến đi, có một số việc, chúng ta tâm sự

- Được thôi, thưa dượng

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày liền nhẹ nhàng dương lên, phỏng chừng sự tình kia là khó có thể tránh kh