Quan Gia

Chương 571: Trình Tam Nhi, mau ra đây!



Chương 571: Trình Tam Nhi, mau ra đây!

Tiểu Lục Tử theo như mọi lần sắp xếp đúng là không tồi, một phòng lớn có một cái bàn to, còn có ghế sô pha xếp quanh một bàn trà rất lớn, vừa có thể ngồi quanh ăn cơm, ăn cơm xong lại có thể ngồi uống trà nói chuyện.

Bọn Trình Sơn ăn đêm ở đây cũng không cần cái bàn to như vậy, tất cả mọi người đều ngồi xung quanh cái bàn trà, tùy ý ăn đồ ăn nhẹ và uống bia không cần câu nệ nhưng Nhị Ca so với người khác đúng là một quan chức, Chủ tịch của một thị xã. Trình Sơn lại nghĩ trên cái bàn lớn như thế nên bày biện theo quy củ một chút, không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại ngồi luôn xuống giữa ghế sô pha và gọi mọi người cùng ngồi xuống.

- Nhanh đến đây, mời các vị ngồi xuống nói chuyện.

Lưu Vĩ Hồng rất khách sáo, trong lòng hắn không có sự phân biệt cấp bậc tôn ti trên dưới, việc này có quan hệ mật thiết với việc đối nhân xử thế. Đời trước đã trải qua nhiều thăng trầm, nhân tình thế thái dễ dàng thay đổi, hắn cũng chứng kiến nhiều rồi và tuyệt nhiên cũng không cho rằng xuất thân cao quý của mình là cao hơn người khác.

Thế giới là hiện thực nhưng cũng vô cùng tàn khốc.

Hiện tại thực lòng mình, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn khoe khoang thân thế của mình.

- Ngồi đi, tất cả cùng ngồi.

Trình Sơn ngồi xuống trước ngay bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, lại nháy mắt với Đại Pháo.

Đại Pháo trong bụng biết rõ, lập tức kéo Đào Tiếu Bình tới bên cạnh Lưu Vĩ Hồng và bảo cô ấy ngồi xuống. Theo lý mà nói, Đào Tiếu Bình cũng nên hầu rượu Lưu Vĩ Hồng một hai ly, đó mới là phải phép.

Trong lòng Lưu Vĩ Hồng đã rõ cả nên cười cười không cản lại.

Vừa mới ngồi xuống không lâu thì đồ ăn nhanh, khăn lạnh và bia bọt được người phục vụ mang tới. Không lâu sau thì ông chủ Tạ Chính Đào cũng vội vã đi đến, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thì hết sức ngạc nhiên, liền cúi đầu “thỉnh an”, Lưu Vĩ Hồng cùng y khách sáo vài câu.

- Tam Nhi, trời lạnh rồi, không nên uống bia nhiều mà hại dạ dày, hay là uống thêm một chút rượu vang đỏ nhé.

Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy trên bàn trà xếp một loạt hơn chục chai bia, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

- Được, cậu là anh thì do anh định đoạt. Đào Tử thay rượu vang đỏ.Tạ Chính Đào vội hô lên một tiếng lập tức cho nhân viên phục vụ vội vàng mang bia xuống, thay bằng rượu vang đỏ.

- Nào đến đây, chúng ta cũng nâng ly, chờ thêm chút nữa thì chúng ta bàn đến chuyện chính sự.

Lưu Vĩ Hồng giơ ly rượu lên mời.

Mấy ly rượu cùng nâng lên và chạm trên không trung.

Đặt ly rượu xuống, Đại Pháo ngồi cạnh Đào Tiếu Bình không ngừng kéo ống tay áo Đào Tiếu Bình, còn lấy ánh mắt ra hiệu cho cô ấy, muốn cô ấy thể hiện như đã căn dặn.

- Nhị…Nhị Ca, em mời anh một ly, cảm ơn anh!

Đào Tiếu Bình nâng ly rượu lên nói với Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt căng thẳng, nói lắp bắp.

- Được!

Tam Nhi chỉ sợ luống cuống làm hỏng chuyện nên lập tức vỗ tay một tràng cổ vũ cô ấy.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chạm ly với Đào Tiếu Bình, nói:- Cô Đào, việc này cũng chỉ là sự trùng hợp, là ai cũng đều phải ra tay mà thôi, cô cũng đừng nên để ý làm gì.Rượu vang đỏ có nồng độ cao nên cô không cần uống cạn một hơi, tùy ý thôi.

Thật sự rượu vang đỏ cũng không phải nhẹ nên phải ình một con đường lùi, nhưng Đào Tiếu Bình nghe xong trái lại không cảm thấy thế. Cái anh chàng uy phong lẫm liệt này, hóa ra còn có mặt dịu dàng như thế.

- Cảm ơn Nhị Ca!

Dù Lưu Vĩ Hồng nói là tùy ý nhưng Đào Tiếu Bình uống một hơi hết hơn nửa ly rượu vang đỏ, vì uống vội nên ho lên 2 tiếng, cô liền lấy tay bịt lại, khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp.

- Tiếu Bình à, rốt cuộc là sao thế? Tên nào đui mù làm cho cô phải phiền muộn vậy?

Đợi cho Lưu Vĩ Hồng đặt ly rượu xuống, Trình Sơn liền nổi giận đùng đùng hỏi. Dù cho trong giới nghệ thuật có “quy tắc ngầm” nhưng Trình Sơn là người có uy quyền cũng không thể để ai ức hiếp người của mình, nếu như có tên súc sinh nào mà có ý định dám bắt nạt những ngôi sao này thì thật không chịu được, làm Trình Tam Công tử sao có thể ăn ngon ngủ yên?

Đặc biệt người bị ức hiếp lại là Tiếu Bình, vậy càng không thể tha thứ.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:- Không có gì, một tên nhà giàu họ Mã đến từ Hà Đông và tên Cao Nguyên kết hợp với nhau.

- Cao Nguyên? Con bà no, quả là gan y không nhỏ. Chả trách cái tên đến từ Hà Đông đó dám kiêu căng như vậy.

Trình Sơn ngay lúc đó cảm thấy rất tức giận.

Trong cái vòng tròn con ông cháu cha, ngày thường Cao Nguyên và Trình Sơn không giao du nhiều với nhau, chỉ xem như nước giếng không phạm nước sông. Bây giờ Cao Nguyên không coi Trình Sơn ra gì, lại còn ức hiếp người của anh ta, Trình Sơn đột nhiên trong lòng khó chịu. Nhưng lai lịch thực sự của Cao Nguyên cũng không phải là vừa, Trình Sơn chưa chắc đã bằng, nên cũng không dám nói quá điều gì. Tránh phải gặp rắc rối.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Cũng không có gì, về sau chắc là không dám nữa, cái nắm đấm kia cũng đủ để y nhớ vài năm rồi.

- Nhị Ca, anh đấm y sao?

Trình Sơn lập tức vui vẻ trở lại, hét lên.

- Cái tên này càng ngày càng lấn tới, đấm cho y một quả, khiến cho y phải nhớ mãi.

Lưu Vĩ Hồng hời hợt nói.

- Hả!

Trình Sơn liền đập xuống bàn trà, hưng phấn giơ ngón tay cái lên biểu lộ sự nể phục đối với Lưu Vĩ Hồng.

- Nhị Ca đúng là Nhị Ca, quả thật không tồi! Ở Bắc Kinh này chỉ có Nhị Ca là người dám lớn tiếng với tên khốn này. Nhị Ca là người không biết chứ tên Cao Nguyên này mấy năm nổi đình nổi đám, trừ Vương Thiện ra, ai y cũng không nể, haha…gặp ngay Nhị Ca đập cho, không dám mở miệng lớn tiếng, thật là sảng khoái…con mẹ nó! Nào, Nhị Ca, bất luận thế nào Tam Nhi cũng mời anh một ly, đúng là tuyệt vời!

Thấy Tam Gia như thế, đám người kia cũng tự nhiên nâng ly lên cùng mời Nhị Ca.

Người khác không nói đến làm gì, không biết Cao Nguyên là thần thánh nơi nào, Đại Pháo dù sao cũng đã gặp mặt vài lần, biết ông bố của Cao Nguyên là Thứ trưởng cán bộ cấp cao, thường ngày trong cái vòng con ông cháu cha ở Bắc Kinh có thể nói đó là một người có tiếng, lời nói “có uy quyền” không ngờ gặp phải Lưu Vĩ Hồng, nói năng không đúng là bị ăn bạt tai liền.

- Tam Ca nói quả không sai, đây đúng là một tên ngang bướng!

- Được rồi, đừng làm tôi mê muội thêm nữa. Ra tay đánh người không có gì hay cả, lúc đó cũng do bọn họ đông người, tôi sợ rằng tên Cao Nguyên đó bị kích động nên mới tấn công người khác.

Lưu Vĩ Hồng cười, vẫy tay nói.

- Nhị Ca, anh khiêm tốn quá rồi. Cao Nguyên dù có bướng thêm nữa cũng không dám tấn công trước mặt anh đâu. Trước mặt Nhị Ca nên ngoan ngoãn mới được, tên Cao Nguyên kia cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Trình Sơn cao hứng phấn chấn, lên tiếng nịnh bợ.

- Được rồi, được rồi Tam Nhi, không nên nói về cái này nữa. Chúng ta nên bàn đến chuyện chính sự đi.

- Được, anh nói đi, mọi người đang nghe!

Trình Sơn sợ đối đáp không nổi nên không kìm được lòng mình thẳng thắn nói.

- Tam Nhi, cậu biết vì sao hôm nay tôi đi xem diễn kịch không?

- Biết chứ, còn không phải bởi vì…

Trình Sơn nhanh mồm nhanh miệng định nói thẳng ra nhưng mới nói được một nửa thì phải ngừng lại vì ánh mắt liếc nhìn Đào Tiếu Bình. Trước kia cũng chưa từng nghe thấy Nhị Ca thích xem kịch như thế này, hôm nay lại đến Học viện sân khấu Bắc Kinh đương nhiên là nhằm vào Đào Tiếu Bình. Trình Sơn không nói ra cũng là giữ sĩ diện cho Nhị Ca.

Lưu Vĩ Hồng nhẫn nại không nổi, trừng mắt nhìn cậu ta với vẻ mặt nghiêm khắc.

Trình Sơn không nén được, rụt cổ lại cười ha hả.

Nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt Trình Sơn như thế, trong lòng Đào Tiếu Bình thấy nghi ngờ, lẽ nào cái quy tắc ngầm trong vòng nghệ thuật diễn xuất lại dừng lại ở trên chính đầu mình sao?

Đào Tiếu Bình chợt cảm thấy lo sợ và không muốn nghĩ tiếp nữa.

- Tôi nói với cậu, hôm nay tôi đến hội Thanh Cơ trước là muốn đòi tiền của bọn họ. Ở Thị xã Hạo Dương tôi bây giờ, tình hình chính trị ở Thị xã rất hỗn loạn, nơi nơi đều thiếu tiền, khó khăn mọi mặt…

Nghe Lưu Vĩ Hồng nói điều này, Trình Sơn liền vỗ đầu như mới tỉnh mộng kêu lên:- Đúng rồi, Nhị Ca, anh là một Chủ tịch thị xã. Tam Nhi tôi chút nữa thì quên mất việc này. Thôi, thôi việc khác thì khoan hẵng nói, mấy anh em chúng tôi xin mời anh một ly, chúc anh có một tương lai tươi sáng. nguồn

Đám người Đại Pháo hết hồn, liền nhìn Lưu Vĩ Hồng với ánh mắt lo lắng.

Muốn nói đến con ông cháu cha của đất Bắc Kinh này thì mọi người đếu thấy nhiều rồi, thậm chí quan lớn cấp cao cũng từng gặp qua nhưng không có gì là lạ. Nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng mới bằng đó tuổi không ngờ đã làm Chủ tịch Thị xã, đúng là chưa từng nghe thấy và nhìn thấy bao giờ.

- Tôi nói với mọi người, Nhị Ca rất tuyệt, ngày trước ở đất Bắc Kinh này, bất cứ ai nhìn thấy đều phải nể phục. Giống như hiện tại làm Chủ tịch thị xã Hạo Dương của Tỉnh Sở Nam.

Chúng ta ở đất Bắc Kinh cũng gặp không ít người có uy quyền nhưng không ai bằng Nhị Ca. Anh năm nay mới có 24 tuổi phải không? Lớn hơn tôi 1 tuổi. Chậc chậc, anh được coi như là người khơi dòng rồi. Tất cả những người chúc mừng anh ở đây đều không so được với anh rồi, cạn ly cạn ly, ly rượu này không cạn không được.

Trình Sơn hô to, gây ồn áo khắp phòng.

Lưu Vĩ Hồng thực ra thật sự thân với Trình Sơn nên rất “cưng chiều” cậu ta, vừa nghe thế liền gõ nhẹ lên đầu cậu ta, cười cười nói:- Được, vậy thì cạn một ly, cảm ơn mọi người.

Ly rượu vang chạm vào nhau phát ra tiếng trong trẻo, mọi người vui vẻ uống cạn ly.

Đào Tiếu Bình càng thấy choáng váng, không ngờ một vị như thế này lại là Chủ tịch thị xã? Khi mà người ta mở miệng dùng người, ai có thể ngờ tới chứ? Nhưng nói như thời xưa, cũng không kỳ lạ, rất nhiều danh thần dũng tướng cũng văn võ song toàn lên ngựa thì đánh địch, xuống ngựa thì an dân.

- Tam Nhi, Đại Pháo không giấu gì các cậu, các cậu chưa từng về nông thôn, đặc biệt là vùng núi xa xôi hẻo lánh thì các cậu tuyệt nhiên không thể tưởng tượng được tình hình thực tế ở đó như thế nào, rất nhiều trẻ em còn phải học ở những phòng học bằng gạch nung.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, thở dài một tiếng.

Đây đúng là chuyện chính sự, Trình Sơn cũng không dám làm ồn, lặng yên nghe Lưu Vĩ Hồng nói về tình hình giáo dục của vùng núi Thị xã Hạo Dương. Không chỉ có Trình Sơn mà những người khác cũng bị câu chuyện của Lưu Vĩ Hồng hấp dẫn, từng người một chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Trong mắt Đào Tiếu Bình lại ngấn lệ.

Nguyên quán của cô không phải là ở Bắc Kinh, những ngày còn nhỏ dù không vất vả giống như Lưu Vĩ Hồng miêu tả lại nhưng cũng coi như là từng trải qua gian khổ giống như Lưu Vĩ Hồng tả nên rất nhanh dẫn tới sự cảm thông.

- Nhị Ca, ý của anh là chúng ta lại biểu diễn lấy tiền cứu tế, vì trẻ em của Thị xã Hạo Dương mà biểu diễn một buổi.

Đợi cho Lưu Vĩ Hồng nói xong, Đại Pháo liền dò hỏi.

Lưu Vĩ Hồng nhoẻn miệng cười, gật gật đầu.

Đại Pháo quả nhiên là một người thông minh, mới nghe đầu mà đã biết cuối.

Lưu Vĩ Hồng đang muốn bàn với bọn họ về kế hoạch của mình, nhưng nghe từ phía hành lang truyền đến một tiếng “rầm”, giống như có người đang đá mạnh vào cửa, vang lên một tiếng long trời nở đất.

- Trình Tam Nhi, cậu ra đây cho tôi!

-o0o-