Quan Gia

Chương 692: Đầu hàng vô điều kiện



Chương 692: Đầu hàng vô điều kiện

Phòng 308 khách sạn Giang Hải.

Khói thuốc mù mịt!

Chu Bằng Cử ngồi trên ghế sô pha hút thuốc không ngừng, hai hàng lông mày nhíu chặt, vẻ mặt âu lo bất an.

Lúc Lý Thanh Mai bước vào lập tức đã bị sặc khói thuốc mù mịt trong phòng, ho khan một trận, giơ tay vẫy lia lịa trước mũi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Chu Bằng Cử dường như không nhìn thấy, lại tiếp tục hút thuốc. Lý Thanh Mai nhìn y, không nói gì, bước đến mở quạt thông gió, cũng mở cả quạt thông gió trong phòng vệ sinh.

Cô ta hiểu tâm trạng lúc này của Chu Bằng Cử, cũng giống tâm trạng cô ta vậy.

Gió thổi mưa giông trước cơn bão!

Mấy ngày nay, khách sạn Giang Hải kinh doanh kém lúc trước rất nhiều, gần như là xuống dốc không phanh, có thể giăng lưới bắt chim trước cửa. Khách sạn Giang Hải ăn nên làm ra chủ yếu nhờ vào các vị quan chức tiêu tiền nhà nước đến ủng hộ. Các cán bộ ở Địa khu, thị xã từng có thời gian “lấy khách sạn Giang Hải làm nhà”.

Đầy tớ của nhân dân rất rộng rãi, một lần ném ra cả vài chục ngàn, của công không cần tính toán, cống hiến thật lớn cho sự hưng vượng của khách sạn Giang Hải. Những khoản tiền nhà nước đó là của những người dân nộp thuế mà đông đảo những người nộp thuế ấy chẳng biết phải làm gì với cái khách sạn xa hoa này.

Nhưng mấy ngày nay, đám đầy tớ của nhân dân ấy cũng không dám đến đây.

Có chuyện lớn rồi!

Khách quen của khách sạn Giang Hải trước kia như Đoàn Bảo Thành, Vương Ninh cùng với rất nhiều lãnh đạo địa khu, thị xã, đều đang sống trong sợ hãi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Ủy ban Kỷ luật của Ủy ban chính trị pháp luật mời đi uống trà, sao còn dám lộ diện ở khách sạn Giang Hải?

Hôm nay Chu Bằng Cử cũng một mình lặng lẽ đến, thậm chí không đi xe chuyên dụng của mình mà ngồi taxi tới, cũng không dám đến khách sạn cùng lúc với Lý Thanh Mai, nhất định phải tách ra.

Mưa gào gió rít!

Nếu không cần thương lượng đối sách với Lý Thanh Mai, hôm nay Chu Bằng Cử chắc cũng không dám đến khách sạn Giang Hải.

Lý Thanh Mai ngồi xuống ghế sô pha đối diện Chu Bằng Cử, đôi mày cũng nhíu chặt, không lên tiếng. Hiện tại cô ta đang rối như tơ vò. Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, trước kia không nên làm mình làm mẩy với y.

Ai biết được Lưu Vĩ Hồng độc đến thế!

- Anh họ, giờ phải làm sao đây?

Một lúc sau, Lý Thanh Mai không chịu nổi áp lực trong phòng, dè dặt hỏi một câu, đôi mắt trông mong nhìn Chu Bằng Cử, hy vọng y có thể có biện pháp gì tốt. Trước đâu không phải chưa từng trải qua sóng gió, lần nào cũng biến nguy thành an. Lúc này Chu Bằng Cử hẳn cũng có cách hay chứ?

Chu Bằng Cử không hề hé răng, vừa hút xong một điếu thuốc, y lại kéo từ hộp thuốc trên bàn ra một điếu khác, châm thuốc, tiếp tục nhả ra từng ngụm khói lớn.

Khuôn mặt xinh dẹp của Lý Thanh Mai chảy dài.

Hút, hút, hút, chỉ biết có hút!

Hút thuốc có thể giải quyết vấn đề gì?

- Anh họ, nếu không thì em sẽ từ chức…

Lý Thanh Mai cố nén tức giận, hỏi dò. Cô nghĩ Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cô đảm nhiệm chức Cục trưởng Cục tài chính, chỉ cần cô chủ động từ chức, Lưu Vĩ Hồng chắc sẽ cho họ một con đường.

Chu Bằng Cử cười khổ một tiếng, nói:- Em cần gì phải từ chức? Người ta chỉ hướng tới anh thôi.

Lý Thanh Mai lập tức giận dữ, cao giọng:- Có phải hắn muốn chỉnh cho người ta chết không? Hắn đâu phải Bí thư Thị ủy! Tống Hiểu Vệ đâu? Anh luôn là lực lượng ủng hộ lớn nhất của y, giờ y không thể làm con rùa co đầu rụt cổ chứ!

- Tống Hiểu Vệ? Giờ Tống Hiểu Vệ tự lo được cho bản thân y đã tốt rồi!

Chu Bằng Cử cười lạnh một tiếng, có vẻ khinh thường.

Lý Thanh Mai giật mình nói:- Không phải chứ? Tống Hiểu Vệ đâu có dính dáng gì?

Tống Hiểu Vệ mới nhậm chức mấy tháng, sao có thể nhập hội với Đàm Đức Lâm? Trước kia chưa từng nghe được tin đồn này.

Chu Bằng Cử lắc đầu, nói:- Bản thân Tống Hiểu Vệ không dính dáng gì, nhưng Tào Chấn Khởi thì có. Vì Đại hội Đảng toàn quốc sẽ tổ chức ngay nên Tào Chấn Khởi không cho phép để lọt tin tức ra ngoài, Tống Hiểu Vệ chỉ có thể nghe lời ông ta.

- Vậy…Lưu Vĩ Hồng cũng đâu mong tin tức lọt ra lúc này! Đối với hắn cũng đâu có gì hay!

Lý Thanh Mai gần như buột miệng nói ra.

Chu Bằng Cử nhướng mày, trong mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa, nói:- Thanh Mai, em nói đúng. Đây chính là mấu chốt vấn đề… Thế này, chúng ta đi, lập tức đến chỗ Lưu Vĩ Hồng. nguồn

- Đến chỗ Lưu Vĩ Hồng làm gì? Xin hắn thương tình sao?

Lý Thanh Mai hỏi liên tục.

Chu Bằng Cử thở dài, đưa hai tay lên:- Đương nhiên là cầu xin rồi. Lúc này nếu không cầu xin, chỉ sợ là sau này không có cả cơ hội cầu xin nữa.

- Em không đi.

Lý Thanh Mai ương bướng, nhìn sang một bên, cứng rắn nói.

Rất mất mặt!

Lòng tự trọng của Lý Thanh Mai không chấp nhận được.

Trong phòng làm việc của Chủ tịch thị xã, giả vờ nhỏ bé trước Lưu Vĩ Hồng cũng không sao. Dù sao, Lưu Vĩ Hồng cũng là Chủ tịch thị xã, là người lãnh đạo trực tiếp của Cục tài chính. Nhưng hiện giờ cùng Chu Bằng Cử đến nhà Lưu Vĩ Hồng, thần phục Lưu Vĩ Hồng, Lý Thanh Mai cảm thấy quá ủy khuất. Quan trọng hơn chính là, nếu lúc này cô và Chu Bằng Cử đến nhà Lưu Vĩ Hồng cầu xin, không phải là đem mối quan hệ của hai người bày trắng trợn trước mặt Lưu Vĩ Hồng sao?

Giữa anh em họ, tự mình thừa nhận có loại quan hệ này, hơn nữa lại thừa nhận trước mặt Chủ tịch thị xã, xấu hổ đến chết được.

Chu Bằng Cử đau khổ cười:- Hai chúng ta cùng đi có lẽ còn một cơ hội. Nếu anh đi một mình…

Lý Thanh Mai quay đầu lại, trố mắt nhìn Chu Bằng Cử.

Chu Bằng Cử đứng dậy, nắm lấy tay cô, thở dài nói:- Thanh Mai, đây là thời khắc quan trọng nhất, đừng tùy hứng nữa. Phải đầu hàng, đầu hàng vô điều kiện, bằng không, bom nguyên tử sẽ rơi xuống đây!

Phòng 306 nhà khách Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng đã tắm xong, ăn vận chỉnh tề, ngồi trên sô pha, bưng một ly trà, yên lặng nhấm nháp. Hôm trước Vân Vũ Thường đã rời khỏi Hạo Dương đi Giang Khẩu. Từ lúc ông cụ phát bệnh phải nằm viện, sau đó kết hôn, lại phải đi theo hắn rất lâu, đến giờ đã hơn mấy tháng. Tình hình ở công ty bên Giang Khẩu cũng phải đến xem một chút.

Vừa nãy hắn nhận được điện thoại của Chu Bằng Cử, nói là sẽ cùng với Lý Thanh Mai đến thăm mình.

Lưu Vĩ Hồng đồng ý.

Chu Bằng Cử cũng có chỗ hay, nếu không Lưu Vĩ Hồng đã hoài nghi có phải đầu óc y có vấn đề gì không.

Đến cùng với Lý Thanh Mai.

Xem ra suy nghĩ của Chu Bằng Cử rất táo, ý “cam tâm đầu hàng” được biểu lộ rất rõ.

Được, để xem y nói những gì.

Ước chừng hơn mười phút sau, Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai đến phòng 306 nhà khách Hạo Dương, nhẹ nhàng gõ cửa, hết sức kính cẩn.

- Mời vào!

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.

Cửa phòng được đẩy ra rất cẩn thận, vẻ mặt tươi cười của Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai hiện ra, vừa bước vào cửa, đã liên tục quay người về phía Lưu Vĩ Hồng đang ngồi trên ghế sô pha.

- Chào Chủ tịch thị xã!

- À, đồng chí Bằng Cử và Cục trưởng Lý đã đến!

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi đứng dậy, hơi vươn tay về phía trước.

Chu Bằng Cử lập tức bước nhanh đến, nắm tay Lưu Vĩ Hồng thật chặt bằng cả hai cánh tay, ra sức bắt tay, miệng nói liên thanh:- Chào Chủ tịch thị xã, chào Chủ tịch thị xã, lúc này đến quấy rầy Chủ tịch thị xã thật ngại quá…

- Ha ha., đừng lo, tôi cũng đang nghỉ ngơi, không có việc gì làm.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, giọng điệu cũng khá thoải mái.

Gánh nặng trong lòng Chu Bằng Cử cũng đã vơi bớt vài phần. Xem ra Lưu Vĩ Hồng cũng không phải kẻ đuổi cùng giết tận. Có lẽ quyết định của mình là chính xác, chỉ cần “đầu hàng vô điều kiện” thì có khả năng còn con đường sống. Đương nhiên, tổn thất là không thể tránh khỏi. Nhưng lúc này còn quan tâm gì nữa, chỉ cần không vướng vào tù ngục đã may mắn vạn phần rồi.

Vấn đề của y rốt cuộc nghiêm trọng thế nào, trong lòng Chu Bằng Cử hiểu rõ.

Tác phong làm việc của Lưu Vĩ Hồng luôn nhất quán, miệng không mở thì họng không khô, rất ít khi nói những lời độc địa, nhưng vừa ra tay thì cắt đứt gốc rễ của người ta, đè đến người ta không thể chống cự.

Ngay cả một đường sống hiếm hoi cũng không có!

Lúc trước hắn cũng gây sức ép như vậy với Tôn Hoành, nắm rồi thả, buông rồi bắt, cuối cùng Tôn Hoành phải ngoan ngoãn vâng lời, cũng chính vì đòn sấm sét như hôm nay.

Đừng nói Quách Lệ Hồng với Tôn Hoành là hai mẹ con ngốc nghếch, cho dù là Chu Bằng Cử y, thậm chí Tống Hiểu Vệ, Tào Chấn Khởi, có ai dự đoán được đâu?

Người này tuổi còn trẻ, tâm cơ lại thâm trầm, mưu lược sâu xa như thế!

- Đồng chí Bằng Cử, Cục trưởng Lý, mới ngồi!

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, mới Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai ngồi xuống, tự mình pha trà cho bọn họ. Chu Bằng Cử và Lý Thanh Mai đi tay không tới, không mang theo lễ vật gì, điều này đã nói lên Chu Bằng Cử khá tỉnh táo, biết Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc coi trọng điều gì.

- Chủ tịch thị xã, thật hổ thẹn, tôi đã không làm tốt công tác…

Vừa ngồi xuống, Chu Bằng Cử đã nói với vẻ áy náy.

Nhìn qua, y hổ thẹn thành thật, xuất phát từ nội tâm.

Lý Thanh Mai ngồi cạnh cũng liên tiếp gật đầu, ra dáng vô cùng hổ thẹn, ăn ý với lời nói của Chu Bằng Cử. Hôm nay cô đến đây, kỳ thật chỉ là “Nhân chứng”, mang quan hệ vô luân của mình với Chu Bằng Cử bày ra rõ ràng trước mắt Lưu Vĩ Hồng, tự giác mang nhược điểm của mình đặt vào tay Lưu Vĩ Hồng.

Đây gọi là “đầu hàng vô điều kiện”!

Chúng tôi hoàn toàn thần phục, xin Chủ tịch thị xã Lưu giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một con đường sống, từ nay về sau, tình nguyện đi theo làm tùy tùng, dốc sức vì Chủ tịch thị xã Lưu, không dám thay lòng đổi dạ.

Lưu Vĩ Hồng vẫn mỉm cười, không nói lời nào.

Lòng Chu Bằng Cử nhói lên, ngẫm nghĩ một chút, bèn thăm dò:- Chủ tịch thị xã, Thanh Mai vừa rồi có nói với tôi, cô ấy đã công tác trong hệ thống tài chính quá lâu rồi, không được tốt lắm, muốn được điều động đến đơn vị khác, không biết Chủ tịch thị xã có thấy ổn thỏa không?

Chu Bằng Cử vẫn cho rằng, mục tiêu lần này của Lưu Vĩ Hồng không phải là Lý Thanh Mai, nhưng nói những lời này để tỏ rõ thái độ với Lưu Vĩ Hồng. Dự định là đổi chức vụ Cục trưởng Cục tài chính này lấy một con đường sống. Đây cũng hoàn toàn cho Lưu Vĩ Hồng thấy được “thành ý” của mình.

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:- Đồng chí Bằng Cử, vấn đề này phải thông qua Bí thư Tống, tôi không thể tự quyết định được.

- Dạ phải, dạ phải, Chủ tịch thị xã liên lạc với Bí thư Tống đi.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt vô cảm.