Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 46: Bao che



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối với cả tràng sự kiện đang diễn biến, kinh hãi không gì bằng chính là vị trí của Vương Nguyệt Di, người đang đứng ở trung tâm bão táp. Hoàn toàn không thể lý giải tại sao mình quan sát toàn bộ mọi chuyện nhưng vẫn không biết hai người kia vì sao lại biến thành như vậy. Liếc nhìn túi sách của Hứa Đan Lạc một chút, bên trong chỉ còn lại sách vở dùng để học cho ngày hôm nay, lại liếc mắt nhìn những tờ nhân dân tệ đang rải rác xung quanh trên mặt đất.

Vương Nguyệt Di cảm thán hiện tại ngân hàng chỉ dùng một tờ giấy trắng để buộc tiền mặt thật sự là quá không chắc chắn. Vương Nguyệt Di nhanh mắt nhìn thấy Thái lão sư ở cạnh cửa đang ngây người kinh ngạc đến che miệng, cười khổ một cái, xem ra chuyện ngày hôm nay nhất định là không dễ dàng qua được.

"Chúa ơi..." Thái lão sư nhìn một đống tiền mặt cùng hai người còn đang bô bô cãi nhau, đỡ trán thở dài. Vốn tưởng rằng chỉ là hai đứa bé cãi nhau nhưng bây giờ thì thấy tư thế lửa cháy bừng bừng. Thật sự là không thể tưởng tượng được, Hứa Đan Lạc thường ngày dịu ngoan lại có thể cùng người khác tranh cãi đến nỗi mặt đỏ đến mang tai.

Có điều, buổi sáng khi Jessica cùng thư ký của cha mình đến ghi danh thì thái độ nói chuyện thật sự quá ngang ngược ngông cuồng, khí thế mười phần nhà giàu mới phất (mới phát tài) làm Thái lão sư thật sự có ác cảm không thích. Lúc này... Thái lão sư không thể không thừa nhận, vừa nãy Hứa Đan Lạc cầm mấy bó tiền đập trên người Jessica, rất là có khí thế.

"Khụ khụ..." Thái lão sư thu hồi oán thầm, dằn lòng trở lại như bình thường, đem nỗi lòng điều chỉnh xong liền xoay người lại. Vì là giáo viên chủ nhiệm nên phải công bằng chính trực, ho khan vài tiếng mở miệng: "Hai đứa nháo đủ chưa!"

Trong phòng học còn lại vài con Tiểu Miêu kia, sớm đã bị hành vi vung tiền như rác của hai người kia hù cho sợ hãi, dại ra không biết nói gì. Vì thế giọng nói không lớn của Thái lão sư áp lại tiếng đấu khẩu của hai người.

Hứa Đan Lạc nghe tiếng, nhìn thấy Thái lão sư đang đứng cạnh cửa, ngẩn người liền yên lặng không nói tiếng nào.

Jessica thấy Hứa Đan Lạc đột nhiên tắt tiếng, theo ánh mắt của Hứa Đan Lạc xoay người nhìn thấy Thái lão sư mặt đầy nghiêm túc, nhưng Jessica lại nở nụ cười, thấp giọng nói hai câu, trực tiếp chọc cho Hứa Đan Lạc tức giận lần nữa, mới ngừng lại.

Thái lão sư thở dài, đem các bạn học còn lại trong phòng xua đuổi lên phòng thí nghiệm học tiếp tiết học sau, vài bước đi đến bên cạnh hai người còn đứng bất động.

"Vương Nguyệt Di, còn không đi học?" Thái lão sư bất mãn Vương Nguyệt Di còn ở lại hiện trường, phiền phiền nhiễu nhiễu thu dọn đồ đạc.

"Dạ, rất nhanh, tìm được sách em sẽ đi." Vương Nguyệt Di hai tay sờ lung tung ở trên bàn nhưng sốt sắng chú ý đến Hứa Đan Lạc trầm mặc không nói.

"Bây giờ, ai có thể nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra?" Thái lão sư chỉ chỉ cái đống tiền trên mặt đất.

"..."

"..."

Hứa Đan Lạc mím môi trầm mặc, ánh mắt của Jessica ngang ngược chếch đi, Thái lão sư đều nhìn thấy ở trong mắt.

"Vương Nguyệt Di, em nói!" Thấy lúc này hai người đều có thái độ không hợp tác, Thái lão sư có chút bất đắc dĩ yêu cầu nhân chứng ra tòa.

"Em... Không biết..." Vương Nguyệt Di đột nhiên bị điểm danh, một mặt vô tội nhìn Thái lão sư.

"Đừng nói với cô, bình thường em và Hứa Đan Lạc như hình với bóng, vừa nãy hai người cãi nhau em không ở đây?" Quan hệ giữa các học sinh trong lớp, Thái lão sư biết rất rõ.

Đương nhiên cũng có lúc nhìn nhầm.

"Em có ở... Có điều, em thật sự cái gì cũng không biết..." Vương Nguyệt Di vẻ mặt vô tội, tràn đầy chân thành.

Tiểu hài tử thích thể hiện nghĩa khí gì chứ, thật đáng ghét... Thái lão sư hít sâu một chút, cầm lấy sách giao khoa trên bàn bị Vương Nguyệt Di xem nhẹ N lần, bị coi thường nhét vào trên tay em ấy: "Hiện tại, đi học, ngay lập tức."

Không đọc được kinh không thành hòa thượng... Nhìn Thái lão sư rõ ràng cảm giác là mình đang giấu diếm, Vương Nguyệt Di muốn lớn tiếng kêu, mình thật sự không biết hai người kia đang làm cái gì! Thật sự! Đáng tiếc là Vương Nguyệt Di không dám khiêu chiến Thái lão sư hiếm khi nghiêm túc như thế, chỉ có thể làm bé ngoan tiếp nhận sách vở, hướng đi ra ngoài phòng học.

"Còn hai em, gọi phụ huynh đến đây, sau đó đem tiền trên đất nhặt lên. Hai tiết học tiếp theo đều là thí nghiệm vật lý, cô sẽ thay hai đứa xin nghỉ." Thái lão sư nhìn hai người còn lại không hợp tác.

"Tuy rằng trường học quy định không được mang điện thoại di động đến trường, có điều, cô nghĩ quy định này nhất định sớm đã bị bỏ ngoài tai. Ngay bây giờ đi gọi điện thoại, trong vòng một tiếng, cô hi vọng phụ huynh của hai em có thể xuất hiện ở phòng làm việc của cô."

"..."

"..."

"Đúng rồi. Cô muốn gặp chính là ba của em, chứ không phải là người thư ký buổi sáng nay." Thái lão sư cau mày vỗ vỗ vai Jessica, lại quay đầu nhìn Hứa Đan Lạc, nói: "Em biết hiện tại cô muốn gặp ai có đúng hay không?"

Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, gật gật đầu, lấy đầu ngón tay từ từ xóa số điện thoại mới bấm của Tề Tử Vũ, lại bắt đầu tìm số của Giang Hoài Sương. Bản thân mình thật sự không nghĩ sẽ biến thành như thế này...

Jessica ở bên cạnh chính là đang bô bô nói. Hứa Đan Lạc cũng không có tâm tư nghe cậu ấy đang nói cái gì, hướng về nơi yên tĩnh mà di chuyển, lúc này ấn xuống phím gọi, Trong lòng Hứa Đan Lạc tràn đầy bất an. Thời gian sáng sớm này, chắc là Giang Hoài Sương vừa đến công ty không bao lâu, hi vọng chị ấy không có cuộc họp nào.

Trên thực tế, lúc này quả thật là Giang Hoài Sương không có cuộc họp.

Buổi sáng, sau khi Giang Hoài Sương rời giường, nhìn thấy hòm thuốc đặt ở trên bàn phòng khách, bên cạnh còn có chai thuốc cồn và bông y tế trong lúc vội vàng chưa kịp dọn dẹp. Liên tưởng đến dáng vẻ đêm hôm qua của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương gọi điện thoại cho Tề Tử Vũ, hủy bỏ cuộc họp buổi sáng cùng các cuộc hẹn khác, trực tiếp lái xe đi trung tâm thương mại. Khi nhận được điện thoại của Hứa Đan Lạc thì Giang Hoài Sương đang ở trong tiệm chọn lựa bông tai bạc, trong tay còn cầm theo một túi thuốc nho nhỏ.

"Tiểu Lạc?" Giang Hoài Sương vừa nhận điện thoại vừa chỉ trên tủ kiếng, ra hiệu nhân viên cửa hàng lấy ra mấy cái mình vừa ý.

"Chị... hiện tại đang bận hay đang rảnh?"

"Đang rảnh. Tìm chị có việc?" Giang Hoài Sương đưa điện thoại di động đổi đến tay có cầm túi thuốc, nhằm trống một tay để nhìn kỹ đôi bông tai được đưa đến.

"Cái kia... hiện tại chị có thể đến đây một chút hay không?" Hứa Đan Lạc ở dưới ánh mắt bức bách của Thái lão sư, cẩn thận từng li từng tí mà đem lời nói ra.

"Đến trường học?" Giang Hoài Sương khẽ cười một cái: "Ngày hôm qua chị trở về rất sớm, không phải lại có bài thi nào quên ký tên chứ?"

"Không phải..."

Nghe thấy sau hai chữ 'Không phải' chính là khoảng lớn trầm mặc, lại không có nửa điểm âm thanh, Giang Hoài Sương thả bông tai trong tay xuống, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện: "Em xảy ra chuyện gì?"

"..."

Đứa nhỏ tính cách khó chịu không được tự nhiên, trong lòng Giang Hoài Sương có chút sốt sắng: "Nói cho chị biết, hiện tại em có bị thương hay không, có an toàn hay không?"

"Không bị thương, rất an toàn." Tuy rằng không biết vì sao Giang Hoài Sương đột nhiên hỏi như vậy, thế nhưng tâm tình tựa hồ bị Giang Hoài Sương ảnh hưởng, Hứa Đan Lạc rất nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

Chỉ cần thân thể của Hứa Đan Lạc không có chuyện gì, còn lại đều là vấn đề nhỏ, Giang Hoài Sương thanh tĩnh lại: "Là ai muốn gặp chị? Thái lão sư?" Nghĩ đến cũng chỉ có Thái lão sư mới muốn trực tiếp gặp mình.

"Ừm..."

"Cô ấy có ở bên cạnh không?"

"Có..." Hứa Đan Lạc khi gọi điện thoại thành thật vô cùng, làm cho Jessica ở bên cạnh đã tắt điện thoại phải ghé mắt một phen.

"Đưa điện thoại cho Thái lão sư." Giang Hoài Sương thay đổi người nói chuyện, còn không quên ra hiệu cho nhân viên cửa hàng đóng gói mấy đôi bông tai vừa lấy ra. Thật vất vả trốn việc một chuyến, không thể để uống phí không phải sao.

Vừa lái xe vừa nghe Thái lão sư thuật lại đầu đuôi câu chuyện, trong điện thoại Giang Hoài Sương biểu hiện bình tĩnh trước sau như một. Nhưng sau khi tắt điện thoại, không ngừng suy nghĩ tự hỏi. Mấy vạn đồng... Bình thường Hứa Đan Lạc ở chỗ mình tiêu tiền rất ít, mình cho tiểu loli tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi trong hai năm qua, gộp lại mấy vạn là chuyện có thể. Như vậy chuyện tiền bạc trước tiên có thể để qua một bên. Then chốt là tại sao tiểu Lạc sẽ cùng một nữ sinh vừa mới chuyển trường ầm ĩ lên...

Mặc cho Giang Hoài Sương suy nghĩ nát óc, nhưng cũng không nghĩ ra vì sao tiểu loli luôn ngoan ngoãn như vậy sẽ cùng người khác cãi nhau, còn đến mức lấy tiền ném lẫn nhau. Có điều mặc kệ như thế nào, tiểu cô nương của mình, là ai cũng không thể bắt nạt... Lúc Giang Hoài Sương xuống xe, sắc mặt liền nghiêm túc rất nhiều, không tự chủ mang theo mấy phần ý lạnh.

Gõ vài cái tượng trưng lên cánh cửa văn phòng đang khép hờ, Giang Hoài Sương sốt ruột muốn gặp người nên cũng không chờ người trong phòng đáp lời liền đẩy cửa đi vào. Hướng Thái lão sư khẽ gật đầu, sau đó Giang Hoài Sương đưa mắt dừng trên người tiểu cô nương của mình, trực tiếp không để mắt đến tiểu loli ngoại quốc với ánh mắt bất thiện.

"Tiểu Lạc." Giang Hoài Sương đi đến bên cạnh Hứa Đan Lạc, nhẹ giọng kêu một tiếng, từ lúc mình bước vào cửa, đứa nhỏ này ngay cả liếc mắt cũng không hề nhìn mình một chút. Thật sự là... rất không có cảm giác tồn tại...

Hứa Đan Lạc cúi đầu nhìn mũi chân của mình, không cần ngẩng đầu nhìn, mình cũng có thể đoán được Giang Hoài Sương hiện tại nhất định rất tức giận. Tuy rằng lần này là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hiện tại mình thật sự cảm thấy dùng cách hủy diệt hình tượng của bản thân để đổi lấy sự quan tâm của Giang Hoài Sương, thật sự là... Quá ngu!

Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc đứng đối mặt nhau, đưa tay cầm lấy bàn tay đang siết chặt của Hứa Đan Lạc, mở ra từng chút một, lòng bàn tay trắng trẻo non nớt kia đã có thêm mấy dấu trăng lưỡi liềm rất sâu. Đứa nhỏ này... Không đau sao?

Lúc này Giang Hoài Sương thật sự có chút tức giận. Nhưng khi nhìn thấy Hứa Đan Lạc một bộ dáng vẻ đáng thương và ngây ra, lại không có cách nào sinh khí.

"Nói cho chị biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Giang Hoài Sương xoa dấu vết tự ngược đãi của Hứa Đan Lạc, nhưng không có cách nào làm ngơ thành lũy cao cao được chất bằng tiền mặt ở trên bàn làm việc của Thái lão sư. Nghe nói người ném ra những đồng nhân dân tệ này là hài tử nhà mình, đoán chừng cũng cỡ mười vạn, cái này không phải là đem tất cả tiền lấy ra để đè người sao... Cũng thật là hào phóng nha.

Hứa Đan Lạc vẫn trầm mặc như trước, nhưng bởi vì động tác thân mật của Giang Hoài Sương mà trong lòng chua xót. Không phải là không muốn nói với Giang Hoài Sương, mà thật sự không biết nên nói như thế nào, đặc biệt là ở đây còn có Thái lão sư và cái tên đang ghét - Jessica.

"Như vậy khi về nhà sẽ nói chuyện với chị?" Giống như nghe được tiếng nói trong lòng Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương mở miệng hỏi.

Hứa Đan Lạc nghe vậy liền ngẩng đầu, đối mặt là hai mắt tràn đầy lo lắng của Giang Hoài Sương mà không hề có nửa điểm tức giận. Khẽ gật đầu một cái, trong lòng có thứ gì tan vỡ không ngừng dâng lên, ửng đỏ cả vành mắt.

Đưa tay đem Hứa Đan Lạc ôm vào trong ngực, Giang Hoài Sương nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng có chút đơn bạc của hài tử nhà mình, cảm giác được cái người trong lòng hơi run rẩy, Giang Hoài Sương càng cảm thấy lần này hài tử nhà mình phải chịu ủy khuất. Lại có người dám khi dễ (bắt nạt) cô nương của mình, còn là lúc mình còn sống! Coi mình là người chết sao... Người chết sao (╰_╯)#!

"Tiểu Sương, cô nghĩ chúng ta nên nói chuyện về số tiền này?" Thái lão sư thật vất vả đánh vỡ hình ảnh ấm áp, để mình trở lại làm giáo viên chính trực trên thực tế.

"Em nghĩ đây chắc là tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi, tiền lì xì của tiểu Lạc." Giang Hoài Sương dùng ngữ khí khẳng định nói ra suy đoán của mình.

Hứa Đan Lạc gật đầu.

"..." Thái lão sư không biết nói gì. "Ý của cô là thường ngày đến trường thật sự không cần thiết phải mang nhiều tiền như vậy, nặng thế này, chẳng lẽ không cảm thấy phiền toái sao?"

Thấy khẩu khí của Thái lão sư tựa hồ là hướng về Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc làm khó dễ, Jessica ở bên cạnh lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Chính là không khéo, biểu tình có chút vui vẻ như vậy vừa vặn rơi vào trong mắt của Giang Hoài Sương. Từ lúc cùng Thái lão sư nói chuyện trong điện thoại, tuy rằng không biết tình hình trước đó như thế nào. Thế nhưng Giang Hoài Sương rõ ràng biết là cái tiểu cô nương ngoại quốc này là người gây sự với tiểu cô nương nhà mình, ném tiền lên tiểu Lạc trước. Lúc này lại nhìn thấy cô bé biểu lộ như vậy, Giang Hoài Sương rất khó chịu, cho rằng đây chính là khiêu khích, quả nhiên là trắng trợn khiêu khích ಠ益ಠ.

"Là quá nặng sao? Vậy lần sau em sẽ đem chúng đổi thành đôla Mỹ, tuy rằng đôla Mỹ hiện tại cũng tương đương như vậy (nghĩa là đổi ra thì vẫn nặng do tiền NDT và đô không chênh nhiều)." Giang Hoài Sương mở miệng nhưng để cho Thái lão sư cảm thấy bất ngờ sâu sắc, đây là tình huống gì... Bao che sao?

Giang Hoài Sương tựa hồ như không nhìn thấy Thái lão sư ngạc nhiên, quay đầu chỉ chỉ đống tiền mặt trên bàn, quay sang Jessica mở miệng: "Tuy rằng chị không biết rõ đến cùng em muốn làm cái gì, thế nhưng nếu như còn có lần sau, chị không ngại một lần đổi hết tất cả chúng thành tiền xu, thật sự đấy."

Jessica không ngờ rằng Giang Hoài Sương sẽ ở ngay trước mặt Thái lão sư nói ra 'nếu như...', nhất thời có chút không phản ứng kịp, sửng sốt tại chỗ. Đồng dạng sửng sốt còn có Hứa Đan Lạc đang dựa vào trong lòng Giang Hoài Sương.

Giang Hoài Sương đang tức giận... Thái lão sư nghe Giang Hoài Sương nói xong nhưng trong lòng có chút buồn cười. Đứa nhỏ này vẫn giống như trước kia, không phân tốt xấu mà bao che. Có điều, nếu bây giờ nói như vậy sẽ làm cho tình huống trở nên phức tạp hơn.

Thái lão sư muốn mở miệng nói sang chuyện khác, đúng lúc cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Một tên béo ngoại quốc cùng mấy người chen chúc đi vào. Trùng hợp là mấy người kia, Thái lão sư và Giang Hoài Sương đều biết rõ.

La hiệu trưởng, Tào phó hiệu trưởng, Khúc Phó hiệu trưởng, Lưu chủ nhiệm... Thái lão sư liếc mắt nhìn Giang Hoài Sương một cái, vẫn một mặt bình tĩnh, lần này đúng thật là chơi quá lớn.