Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 50: Đà điểu



Từ lúc sáng sớm bị điện thoại làm nháo lên, Giang Hoài Sương đã có linh cảm ngày hôm nay nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió mà vượt qua. Vốn chỉ cho là Jessica sẽ tạo ra một chút phiền toái nhỏ, cuối cùng ở nơi đó lại xảy ra sự cố với Thang Biên Tâm. Tâm hoảng ý loạn cùng tự chạy thoát thân về phòng ngủ, Giang Hoài Sương đóng kỹ cửa phòng, tựa thật lâu ở bên cửa, một loạt câu nói này trong lòng làm sao cũng đều không thể dễ dàng nói ra. Nhớ đến mấy năm trước, mình hướng về cha mẹ công khai chuyện thích nữ nhân cũng không giống như ngày hôm nay trải qua thất thố như vậy, loạn loạn thật giống bị đốt đến đuôi. Chỉ là đối mặt với đứa bé ngoài phòng kia, sức lực thật giống như đều mất ba phần.

Sau đó lại muốn cuộc sống một mình, Giang Hoài Sương mở tủ quần áo ra dự tính nên mang những thứ nào đi. Trong lòng rầu rĩ, cảm thấy có một chút khó chịu, Giang Hoài Sương chỉ nghĩ là vì sau này sẽ không được ăn điểm tâm mỹ vị do tiểu Lạc tự mình làm mà sản sinh ra cảm giác mất mát. Có trời mới biết... tại sao mình lại cảm thấy mất mát như thế...

Hứa Đan Lạc bị giam ở ngoài cửa, thật vất vả làm rõ hết tất cả mọi chuyện liên tiếp phát sinh vào buổi sáng nay. Sự việc của Jessica thì không có gì để nói, còn chuyện Giang Hoài Sương yêu thích nữ nhân đối với bản thân mình mà nói thật sự là đủ kinh bạo. Chỉ là không nghĩ đến Giang Hoài Sương thừa nhận điều đó, mình căn bản không cần không gian để tiêu hóa chuyện này, mà ngược lại chính mình cảm thấy cao hứng vô cùng. Bất quá, vừa nãy nói chuyện ngắn gọn, Giang Hoài Sương chưa nói đến điểm quan trọng nhất mà mình quan tâm nhất, đầu đuôi câu chuyện của chị ấy và Thang Biên Tâm đến cùng là chuyện ra sao ~~~~(>_<)~~~~

Giang Hoài Sương đang thu thập đồ đạc, tất nhiên là không biết bên ngoài đang có một tiểu bình dấm chua nào đó...

Trải qua thời gian lâu ở chung, tính khí của Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc đã mò ra được mấy phần. Vì vậy chị ấy không chút nào cân nhắc ý kiến của mình, mới bắt đầu liền vội vàng muốn lập tức chuyển đi chỗ khác, chắc là bị mình lúc trước kể chuyện của Jessica và Mr Wilson kích thích đến. Nói đơn giản, Giang Hoài Sương đang xù lông...

Hứa Đan Lạc ngồi ở cạnh bàn ăn chần chờ, đến cùng có nên nói với Giang Hoài Sương hay không, thật ra mình cũng rất yêu chị ấy... Nhưng lúc nãy Giang Hoài Sương như chặt đinh chém sắt nói: "Chị tuyệt đối không giống Mr Wilson, đối với người được mình nhận nuôi làm những chuyện không nên làm, điểm ấy em có thể yên tâm." Còn có trước đây khi tán gẫu đã nói lý do Giang Hoài Sương nhận nuôi mình... Hứa Đan Lạc cảm giác mình vội vàng làm việc tỷ lệ thành công hầu như là số không.

Bất kể nói thế nào, trước tiên vẫn là giữ chị ấy ở lại mới là đúng nhất. Chuyện còn lại hay là thử thăm dò rồi hãy nói. Hứa Đan Lạc cảm giác mình cũng đủ uất ức, rõ ràng thiếu một chút nữa là có thể cùng Giang Hoài Sương làm rõ, bản thân lại đang lo lắng cái này lo lắng cái kia. Chỉ là, xem thái độ hiện tại của Giang Hoài Sương nóng lòng trốn tránh như vậy, thật sự là không dám trực tiếp nói với chị ấy tâm ý của bản thân.

Hứa Đan Lạc nghĩ rõ ràng tiếp theo nên làm những gì, đứng lên đi đến cạnh cửa phòng ngủ lớn, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, thuận tiện xoay tròn nắm tay mở cửa ra.

Để Hứa Đan Lạc không thể không bất ngờ chính là mở cửa ra thì đập vào mắt là một căn phòng bừa bãi. Trên đất có hai cái vali đang mở ra cùng mấy cái túi, trong đó một cái vali đã đựng đầy quần áo, hai cái túi xách để vào một chút sách và văn kiện. Tủ quần áo bên cạnh bị lục lọi đến lung ta lung tung, còn trên giường đều bày một đống quần áo bị cuộn đến nhăn nhúm cùng sách vở văn kiện. Mà người khởi xướng thì lúc mình mở cửa đang cau mày thu thập đống văn kiện trên bàn làm việc.

Động tác... Thật đúng là nhanh nha... Chỉ có điều là trong lúc mình đang suy nghĩ kế tiếp nên làm gì, chị ấy muốn thu thập xong cái này? Nếu như mình chậm hơn mấy phút nữa, có phải là chị ấy đã thu dọn xong, nhấc theo túi xách trực tiếp đi rồi? Nghĩ đến đó, hỏa khí ở trong lòng Hứa Đan Lạc đột nhiên có chút tăng lên.

"Chị thật sự muốn đi biệt thự ở? Không đi không được sao..." Tuy là đối với hành động đà điểu nhanh chóng trốn tránh người, đem mình ném đi này của Giang Hoài Sương rất là bất mãn, nhưng Hứa Đan Lạc mở miệng vẫn là ngữ điệu mềm mại giống như ngày thường.

Giang Hoài Sương không ngẩng đầu, tiếp tục thu dọn đồ vật: "Chị nghĩ đại khái em cần một ít thời gian để tiêu hóa chuyện này..."

"Em không cần thời gian, em cũng không cần tiêu hóa chuyện này." Hứa Đan Lạc tỏ rõ thái độ.

"..." Tại sao khi Hứa Đan Lạc nghiêm túc cẩn thận nói ra câu này, nhưng nghe vào trong tai Giang Hoài Sương lại là ngôn ngữ của tiểu hài tử hết sức bất mãn giận hờn. Quả thật vẫn là bị ghét bỏ sao, ngay cả một chút thời gian tiêu hóa chuyện này cũng không muốn, hi vọng đứa nhỏ này có thể hiểu được mình chỉ sợ càng thêm khó. Càng không nói đến muốn khôi phục quan hệ ở chung thường ngày...

Nhất thời trong lòng Giang Hoài Sương càng khó chịu, một hồi lâu mới một lần nữa mở miệng: "Chị biết chuyện như vậy bây giờ đối với em mà nói là có chút quá khó tiếp nhận rồi... Chị rất xin lỗi không cho em một ít thời gian..."

Quýnh... Do thế hệ khác nhau sao... Vừa nãy cũng nói là không cần tiêu hóa, đã tiếp nhận rồi mà. Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương lúc này, cả ánh mắt cũng không muốn nhìn mình, đột nhiên ý thức được tâm tính đà điểu của Giang Hoài Sương (nhút nhát và nóng tính), đúng là không phải một câu mà nửa câu cũng có thể đảo ngược.

"Ý của em là em không có chú ý chuyện này chút nào, vì lẽ đó căn bản không cần phải tiêu hóa. Bất luận chị có phải là thích nữ nhân hay không, đều sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của chị ở trong lòng em." Hứa Đan Lạc nhìn người trước mắt này có chút mất bình tĩnh, phát hiện thật ra Giang Hoài Sương căn bản cũng không giống bình thường lộ ra lạnh lùng kiên cường cùng tĩnh lặng, chị ấy cũng là có ưu tư, cũng có sự tình không muốn đối mặt.

"..." Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc vẻ mặt thành thật, chậm rãi buông lỏng tay đang thu dọn đồ vật.

Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương có dấu hiệu mềm lòng, vội vàng nói câu tiếp theo: "Hơn nữa trước đây không phải đã có nhận thức chung hay sao, em vẫn hi vọng có một gia đình chân chính về mặt ý nghĩa, hơn một năm nay em cảm thấy cuộc sống rất vui vẻ. Hay là cho đến nay, chị vẫn không thích em, cho nên mới dựa vào chuyện lần này để chuyển về biệt thự, tách riêng cuộc sống ra? Nếu là như vậy, em liền không nói thêm cái gì."

"Chị không phải bởi vì không thích em, mới muốn ở tách riêng..." Giang Hoài Sương mở miệng giải thích. Vì vậy Hứa Đan Lạc dưới một liều thuốc mạnh, đề tài liền lập tức bị chuyển đổi.

"Nhưng chị cũng chưa từng nói yêu thích em..." Trong lòng Hứa Đan Lạc ẩn giấu tâm tư muốn trêu trọc Giang Hoài Sương, nhưng ánh mắt từ trên người Giang Hoài Sương dời đi, chần chừ nhìn hành lý đang đóng gói dở dang ở trên mặt đất.

Tuy trong lòng Hứa Đan Lạc có quỷ nhưng ở trong mắt Giang Hoài Sương lại là ủy khuất muốn nói lại thôi. Giang Hoài Sương bắt đầu suy nghĩ lại, chẳng lẽ mình vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, thật sự để đứa nhỏ này bị tổn thương?

"Tiểu Lạc biết làm cơm, lại biết làm điểm tâm ăn thật ngon, còn ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, vì lẽ đó chị vẫn luôn rất yêu thích em." Giang Hoài Sương không có sở trường nói chuyện buồn nôn như vậy, nhưng vì không cho Hứa Đan Lạc suy nghĩ lung tung, chần chừ một chút vẫn là nói ra. Theo thói quen liền tiến lên hai bước muốn giống như bình thường sờ sờ đầu tiểu cô nương. Chỉ là bàn tay đến giữa đường liền dừng một chút, lại trực tiếp rụt trở về.

Híp mắt... Mặc dù biết lúc này trong giọng nói của Giang Hoài Sương biểu lộ sự yêu thích, nhưng cũng chưa phải là thứ mà mình muốn, bất quá trong lòng Hứa Đan Lạc vẫn cảm thấy ngọt ngào. Nhìn thấy Giang Hoài Sương mờ ám, Hứa Đan Lạc biết kiêng kỵ ở trong lòng Giang Hoài Sương nhất định vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ. Chủ động nắm lấy tay của Giang Hoài Sương, đến gần ôm lấy cái người có chút cương trực kia. "Nếu chị yêu thích em, em cũng rất thích chị, vậy không cần đi có được hay không?"

Hành động lúc này của Hứa Đan Lạc vẫn giống như ngày xưa, thích bám người như vậy, để tâm của Giang Hoài Sương đột nhiên mềm nhũn ra. Tuy rằng không biết rốt cục là đứa nhỏ này có hiểu rõ mình thích nữ nhân có ý nghĩa như thế nào hay không, bất quá xem ra thật sự là không có nửa phần muốn kéo dài khoảng cách với mình. Như vậy... Chính là mình quá lo xa rồi? Chỉ là tốc độ tiếp nhận của tiểu loli đối với chuyện như vậy cũng thật là nhanh a. Giang Hoài Sương vừa than thở vừa xoa xoa tóc của tiểu cô nương, hoàn toàn quên mất nửa đoạn sau trong cuộc đối thoại, đề tài vừa bắt đầu đã hoàn toàn bị nghiêng ngả rơi mất.

Nhìn một phòng bừa bãi, Giang Hoài Sương bắt đầu bình tĩnh lại, vừa nãy lý trí ngày thường đến cùng là không biết đã bị ném đi cái góc nào...

Vì vậy đáng ra phải ngủ nướng, đi dạo phố ăn cơm ngày thứ bảy, bây giờ một lần nữa phải bận rộn thu dọn đồ đạc. May mắn chính là mình không cần phải một mình bận rộn làm cái chuyện chán ghét này. Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc đang ngồi ở cạnh giường giúp mình thu xếp quần áo, không thể không thừa nhận, lúc nãy khi nghĩ đến phải chuyển đi biệt thự sống một mình thì trong lòng không có cách nào hóa giải cảm giác mất mát, mình thật sự không muốn cùng đứa bé này tách ra. Không muốn tách ra...

Khi một ngày hỗn loạn rốt cục cũng kết thúc, đợi đến lúc sắc trời dần dần tối, Giang Hoài Sương đã sớm ngồi bên cạnh máy tính, thật vất vả đem căn phòng trở về hình dáng ban đầu. Tuy rằng Hứa Đan Lạc đã nói không ngại, nhưng khúc mắc ở trong lòng Giang Hoài Sương vẫn còn tồn tại, nhất thời tâm tình không thể khôi phục lại như trước kia ở chung. Sau khi một tầng giấy bị chọc thủng, tựa hồ có thứ gì đó từ từ thay đổi. Vì lẽ đó, lúc này Giang Hoài Sương mang theo tâm tình nóng lòng muốn nói chuyện một chút, chờ Cố Thiên Dao đăng nhập. Có lẽ vì trong lòng có chuyện, Giang Hoài Sương càng gấp gáp, thời gian càng có vẻ trôi qua chầm chậm.

Sáu giờ... Sáu giờ rưỡi... Bảy giờ... Bảy giờ rưỡi... Giang Hoài Sương cảm thấy nút F5 của laptop cũng sắp bị mình làm cho hỏng rồi, nhưng mà trong hộp thư vẫn cứ trống rỗng. Cố Thiên Dao... Lại thất hứa...! Mãi đến tận hơn chín giờ đêm, lúc này Giang Hoài Sương hết hy vọng mới không ngược đãi máy tính đáng thương nữa, cuối cùng lại gửi đi một phong thư, thoát ra, tắt máy. Đây là một ngày thần kỳ biết bao, mấy năm nay Cố Thiên Dao đều mỗi tuần đúng giờ xuất hiện, vậy mà hôm nay lại thất hẹn. Giang Hoài Sương cảm thấy từ sáng sớm, thời khắc chuông điện thoại vang lên, bản thân mình tựa hồ cũng đã rơi vào trong ác mộng.

Ngày hôm nay bị nhiều chuyện ngoài ý muốn luân phiên đả kích, Giang Hoài Sương phát hiện, chỉ trong vòng một ngày tố chất tâm lý của mình đã được tăng lên cực mạnh. Vì vậy đêm đó đối mặt cửa phòng bị gõ vang lên, sau đó Hứa Đan Lạc ôm gối xuất hiện ở cạnh cửa, Giang Hoài Sương đã không còn nhiều sức lực để kinh ngạc.

"Em đừng nói với chị, em cầm cái gối chuẩn bị đi vào ngủ..." Giang Hoài Sương nắm chốt cửa, chặn ở cửa, nửa phần không có ý tránh ra để Hứa Đan Lạc đi vào.

"... Em chỉ là đến hỏi một chút, chị có muốn ngủ chỗ em hay không?" Thấy Giang Hoài Sương bộ dáng tránh xa người ngàn dặm, coi như Hứa Đan Lạc vốn là có ý này cũng không thể thừa nhận.

"Không cần." Giang Hoài Sương theo bản năng mà phủ định đề nghị. Ngày hôm nay đến cùng còn muốn kỳ lạ đến như thế nào nữa, vẫn là nhanh chóng ngủ đi thôi, nói không chừng khi thức dậy sẽ phát hiện, ngày hôm nay trải qua đều chỉ là ác mộng mà thôi.

"Chị chắc chắn chứ?" Hứa Đan Lạc hướng về trong phòng xem xét, vẻ mặt đứng đắn nói: "Thời điểm đóng gói đồ đạc, em nhìn thấy trên giường của chị chất rất nhiều sách và văn kiện, chị không cảm thấy những trang sách kia để lâu sẽ có vi khuẩn sao? Những con vi khuẩn trong sách nhìn bằng mắt thường không rõ lắm, còn có thể uốn một cái uốn một cái. Còn nữa, sau đó lại đem đồ vật trở về vị trí cũ, em luôn cảm thấy có rất nhiều bụi bị bay lên, cũng không biết là đã rơi xuống đất hay là tiếp tục bay ở trong không khí."

Tuy rằng Giang Hoài Sương không có bệnh thích sạch sẽ đến nghiêm trọng, nhưng nghe Hứa Đan Lạc nói chuyện sinh động như thật, khó tránh khỏi nhất thời cảm thấy trên người trở nên ngứa chút. Liếc mắt nhìn giường chiếu có vẻ như rất sạch sẽ, Giang Hoài Sương bắt đầu cân nhắc, có phải hiện tại nên thay đổi cái ga trải giường hình chữ nhật rồi ngủ tiếp.

"Còn có những cái vali và túi xách kia đã để không rất lâu, mùi lạ đến bây giờ hình như chưa tan hết, chị không phải đã ngửi quen nên không cảm giác được chứ?" Nói đến đây, Hứa Đan Lạc cau mày giật giật cái mũi nhỏ.

"..." Giang Hoài Sương không thể không hoài nghi đứa nhỏ này có phải là đang trả thù mình hay không. Do ban ngày mình nói muốn tách ra ở riêng, cố ý đến kích thích mình. "Chị tắm xong sẽ qua..." Giang Hoài Sương thở dài bị đánh bại, sáng sớm ngày mai nhất định phải nhớ gọi người giúp việc theo giờ đến quét dọn toàn bộ phòng ngủ một chút.

"Vậy em trở về phòng chờ chị." Ngữ khí của Hứa Đan Lạc đột nhiên trở nên vô cùng thoải mái và sung sướng, lúc xoay người thì con mắt không giấu được ý cười.

Những câu nói kia, Hứa Đan Lạc tất nhiên là cố gắng nói hết sức để Giang Hoài Sương cảm thấy buồn nôn, mục đích chính là đêm nay cùng ngủ chung một gối cùng chung một giường. Thật ra Hứa Đan Lạc cũng không có ý nghĩ tà ác gì, chẳng qua là cảm thấy từ khi buổi sáng diễn ra chuyện kia, hành động của Giang Hoài Sương vô tình hay cố ý đều xa lánh mình. Muốn ở thời điểm Giang Hoài Sương không đủ thời gian, để chị ấy từ bỏ đi ý nghĩ muốn cùng mình kéo dài khoảng cách. Mặt khác cũng là bởi vì sau khi biết được chuyện này, ít nhiều gì cũng nhìn thấy một tia hi vọng, càng làm cho tâm tình muốn đến gần Giang Hoài Sương của Hứa Đan Lạc càng thêm mãnh liệt.

Ban đêm, Giang Hoài Sương vô cùng tự hạn chế nằm sát vào cạnh giường ngủ, chỉ chiếm cứ không đến một phần ba cái giường. Size giường tiêu chuẩn hai người, ngủ hai người, chỉ là khe hở giữa hai người cùng nằm ngủ trên giường cơ bản sẽ không có vấn đề quá lớn, dù sao điều này làm cho Hứa Đan Lạc cũng hơi dở khóc dở cười. Nhìn gương mặt của Giang Hoài Sương lại khôi phục thành cái dạng băng sơn kia, Hứa Đan Lạc biết muốn được gần gũi ôm một cái giống như trước là điều không thể. Vậy mình trăm phương ngàn kế ồn ào muốn đem chị ấy lại đây ngủ là vì giống như bây giờ sao...

Vì vậy đêm đó, mọi người ngoan ngoãn ngủ.

Có thể là trong lòng có chuyện, sáng sớm Hứa Đan Lạc thức dậy vô cùng sớm. Vừa tỉnh dậy liền phát hiện Giang Hoài Sương cơ bản vẫn còn duy trì tư thế ngủ đêm trước, sát vào cạnh giường. Không giống chính là mình đang ngủ từ từ lăn lăn, đã lăn đến bên người Giang Hoài Sương. Khoảng cách giữa hai người rất nhỏ, còn bên kia giường liền miễn cưỡng để trống một khoảng. Từ khi rời cô nhi viện, mình không có thói quen ngủ lộn xộn... Thật giống đã bị bỏ quên. Hứa Đan Lạc chống cánh tay, nửa nâng người lên nhìn Giang Hoài Sương còn đang ngủ, nếu mình cử động như thế chị ấy cũng không tỉnh, như vậy không phải nói rõ chị ấy ngủ không sâu cũng có thay đổi?

Tính ra ngày đầu tiên mình đến Giang gia, rồi cùng Giang Hoài Sương ngủ một đêm ở trên ghế sôpha... Nhanh như vậy đã hơn một năm, tâm ý của mình phát sinh chuyển biến lớn như vậy, chắc chắn đến ngay cả mình đều khó có thể tin. Chính là... Tâm tình muốn vĩnh viễn chung một chỗ vẫn không có thay đổi. Hứa Đan Lạc đánh bạo nhẹ nhàng hôn gò má của Giang Hoài Sương một cái, tiếp đó liền giống như một con mèo trộm được thịt sống, một người ngơ ngác mà đắc ý nửa ngày.

Giang Hoài Sương khi ngủ không còn là một bộ dạng nghiêm túc lạnh lùng, mà cả người tựa hồ cũng có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều. Một ngày trước, Giang Hoài Sương hành động theo công thức đà điểu, thêm vào ở chung mấy ngày nay, Hứa Đan Lạc hiểu rõ Giang Hoài Sương cũng có một mặt mềm yếu. Hơn nữa một khi mềm yếu lên chính là một chữ --- 'Trốn'. Sau này mình nhất định sẽ cố gắng bảo vệ chị ấy, sẽ không để cho người khác thương tổn chị ấy, đặc biệt là Thang Biên Tâm kia, chạy đến nói chia tay với Giang Hoài Sương! Trong lòng Hứa Đan Lạc âm thầm hạ quyết tâm, trực tiếp đem Thang Biên Tâm phân vào hàng ngũ người xấu.

Dù sao hôn một cái cũng là hôn, hôn hai cái cũng là hôn... Đã không còn buồn ngủ, Hứa Đan Lạc nhìn đôi môi mỏng manh của Giang Hoài Sương, trong lòng rục rà rục rịch. Chỉ cần vừa nghĩ đến Giang Hoài Sương một chút đều không bài xích cùng nữ nhân chung một chỗ, trong lòng Hứa Đan Lạc liền tràn ngập biết ơn đối với đương sự, tuy rằng từ đầu đến cuối đương sự đều không biết chuyện gì.

Buông ra khúc mắc nếm chút ngọt ngào, sao có thể dễ dàng thả ra như vậy... Khi Hứa Đan Lạc khôi phục lý trí, mới phát hiện tựa hồ mình hôn đến quá lâu, cũng quá sâu. Có tật giật mình nhanh chóng buông ra răng với môi đang quấn quýt, Hứa Đan Lạc lớn mật tự mình làm bậy, sợ đến mức tim cũng sắp ngừng đập. May mắn chính là Giang Hoài Sương không có tỉnh lại. Không dám tiếp tục chơi đùa, Hứa Đan Lạc khéo léo nằm về ổ chăn, suy nghĩ một chút liền đưa tay móc lấy ngón út của Giang Hoài Sương, tiếp tục ngủ.

Đáng tiếc là Hứa Đan Lạc không có nhìn thấy, lúc vừa thu về ổ chăn nhắm mắt lại không bao lâu, một tia màu hồng nhạt từ từ xuất hiện trên gò má trắng nõn của Giang Hoài Sương, đồng thời lan tràn hướng đến cái cổ, từng bước đậm màu hơn. Lúc này trên má nhiễm phải đỏ ửng kia, thần sắc trong mắt trở nên sa sầm, phức tạp đến không thể phức tạp thêm.