Quan Hệ Thân Mật

Chương 106: Ngoại truyện 5: Nhà hát nhỏ vui vẻ (5) [H]



Sáng sớm bên ngoài cửa sổ ánh dương quang ấm áp chiếu vào bên trong phòng ngủ, sưởi ấm lên lên toàn thân Tô Mộc Nghiên.

Một cảm giác ấm áp phủ lên trán, thoải mái đến nỗi nàng không nhịn được khẽ ngâm thành tiếng, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, khuôn mặt Cảnh Phong gần ngay trước mắt nàng, dáng vẻ hôn lên trán nàng vô cùng dịu dàng và xinh đẹp.

"Nên rời giường thôi."

Tô Mộc Nghiên đáp nhẹ một tiếng, đầu cọ cọ lên má Cảnh Phong, sau đó gối lên đùi cô, nửa như oán giận nửa như làm nũng, nói: "Còn rất sớm mà."

"Tôi muốn đưa em đến một nơi." Cảnh Phong nói xong, tay đặt lên mái tóc dài của nàng, thay nàng vuốt những sợi tóc bị rối lại.

Tô Mộc Nghiên vốn đang còn buồn ngủ, nhưng nghe Cảnh Phong nói vậy cũng không nhịn được tò mò, nàng uể oải từ trên đùi Cảnh Phong ngồi dậy, hai người trao nhau một nụ hôn chào buổi sáng, rồi Cảnh Phong dẫn nàng vào toilet rửa mặt chải đầu.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi đi xuống nhà, Tô Mộc Nghiên liếc mắt một cái đã thấy Cảnh Tư ngồi dưới phòng ăn từ rất sớm, nàng dừng bước, chuyện tối hôm qua còn thấy rõ trong mắt, nàng thật sự là không hề muốn giao tiếp với chị đại của Cảnh gia chút nào.

Vấn đề tối qua của Anna thật sự làm người ta ngại ngùng, thậm chí cho dù Tô Mộc Nghiên là một người ngoài không rõ chân tướng, cũng có thể nghe đủ hiểu thái độ giương cung bạt kiếm của Anna, nhưng Cảnh Tư quả thật như một người không hề có sơ hở, chỉ một câu "tôi không có hứng thú", liền đáp trả được toàn bộ lời nói của Anna.

Bữa cơm, tự nhiên là không vui đến cực điểm, thậm chí không khí quỷ dị đến mức cơm cũng khó nuốt trôi xuống. Bát quá cũng may bên cạnh Tô Mộc Nghiên còn có Cảnh Phong, Cảnh Phong lập tức dẫn nàng về phòng ngủ, rời xa bữa ăn quỷ dị đó.

Nhưng ngay cả như vậy, ấn tượng của Tô Mộc Nghiên đối với Cảnh Tư thật không tốt lắm, thậm chí nhịn không được muốn ít tiếp xúc một chút, nhưng Cảnh Phong lại cố tình không hiểu tâm sự của nàng, một mạch kéo nàng đi tới nhà ăn, ngồi xuống.

"Tam tiểu thư, Mộc Nghiên tiểu thư." Chú Cảnh thay hai người kéo ghế, đợi hai người ngồi xuống, ông ta mới lấy hai chiếc khăn tay ướt cho hai người lau tay.

"Lát nữa hai đứa muốn ra ngoài?" Cảnh Tư từ từ nhấp một ngụm sữa, hỏi Cảnh Phong.

"Ừm." Cảnh Phong tự mình rót sữa cho Tô Mộc Nghiên, nghe Cảnh Tư hỏi, chỉ thản nhiên đáp. Sau đó, cô nhìn quanh tứ phía, hỏi: "Anh rể tương lai của em đâu?"

Tô Mộc Nghiên vừa uống sữa, vừa liếc mắt nhìn Cảnh Phong, rõ ràng nhìn thấy miệng cô nhếch lên chế nhạo. Tôi hôm qua không chút nể mặt cảnh cáo người ta, hôm nay trước mặt Cảnh Tư, lại có thể sảng khoái kêu anh rể.

Cảnh Phong, tính tình cô thật sự kỳ lạ à!

Đáng tiếc Cảnh Tư hình như không để ý tới Cảnh Phong đang chế nhạo nàng, giọng nàng vẫn bình thản, thậm chí không có lên xuống. "Chị kêu anh ta về trước rồi." Nói xong, dường như Cảnh Tư không muốn tiếp tục đề tài này, nàng buông cái chén trong tay, lấy khăn lên lau tay lần nữa, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Tô tiểu thư, có mấy câu, tôi muốn giáp mặt nói với cô."

Vẻ mặt lạnh lùng của Cảnh Tư rất nghiêm túc, Tô Mộc Nghiên dừng động tác trên tay, khẽ gật đầu đáp lại.

"Nghe nói cô và Cảnh Phong đính hôn?" Này dường như là một vấn đề không cần đương sự trả lời, cho nên Cảnh Tư nói xong, chỉ tạm dừng một lát, sau đó nói tiếp: "Nếu đây là quyết định của Cảnh Phong, tôi cũng không muốn phản đối gì nữa. Giờ cô đã là vị hôn thê của Cảnh Phong, vậy thì cũng chưa tính là một nửa người của Cảnh gia, sau này nếu cô đồng ý, có thể giống như Cảnh Phong gọi tôi một tiếng chị hai." Cảnh Tư nói xong, gương mặt vốn lạnh lùng hơi thay đổi, câu chuyện cũng đổi theo. "Bất quá có một chút, tôi hy vọng Tô tiểu thư có thể hiểu. Tôi chỉ có một đứa em gái là Cảnh Phong, đánh em ấy tôi cũng đau lòng, tôi đồng ý cho hai người ở bên nhau vì tôi hiểu tính tình Cảnh Phong, cho nên không thể không ra quyết định như vậy. Cô và Cảnh Phong ở bên nhau, thậm chí sau này trở thành một nửa người của Cảnh gia, tôi đối với Tô tiểu thư không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng cô đừng phụ tình cảm Cảnh Phong dành cho cô, cả đời đối xử thật lòng với em ấy."

Cảnh Tư nói xong, thản nhiên thở dài, còn không chờ Tô Mộc Nghiên trả lời, cũng đã đứng lên.

"Tô tiểu thư không cần vội trả lời tôi." Cảnh Tư dùng nụ cười mỉm ngăn cản Tô Mộc Nghiên trả lời, "So với nói lời hay ra miệng, tôi càng hy vọng Tô tiểu thư dùng hành động để nói cho tôi biết." Nàng nói xong, lúc này mới quay đầu nhìn Cảnh Phong, nói: "Công ty mấy ngày này có chị ở đây rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Cảnh Tư nói chuyện và xử sự khiến người ta có cảm giác lanh lùng, bình tĩnh, lại sắc bén như một cơn gió. Tô Mộc Nghiên yên lặng nhìn Cảnh Tư rời đi, đột nhiên cảm thấy, sở dĩ Cảnh Tư có thể làm cho Tiêu Linh và Anna ngoan ngoãn như vậy, cũng không phải hoàn toàn là chuyện không có lý của nó.

Chẳng qua cái này cũng không thể đại biểu cho Tô Mộc Nghiên vì vậy mà thay đổi thái độ đối với Cảnh Tư. Yên lặng ăn sáng, Tô Mộc Nghiên hung hăng xử lý cái trứng rán, nghĩ thầm, ấn tượng nàng đối với chị đại Cảnh gia quả là thâm căn cố đế, vẫn không tốt như trước!

Nếm qua bữa sáng, Cảnh Phong lấy xe, tự mình lái xe chở Tô Mộc Nghiên ra cửa.

Gió theo bên ngoài cửa xe ùa vào, thổi tóc Tô Mộc Nghiên rối loạn, nàng đưa tay vén tóc, sau đó nhìn hai bên đường im lặng, thấy thế nào cũng không giống đang đi về nơi náo nhiệt, ngược lại càng đi càng hẻo lánh. Nghĩ vậy, Tô Mộc Nghiên rót cuộc nhịn không được quay đầu hỏi: "Cô muốn đưa tôi đi đâu vậy?"

"Tôi nói đưa em về Cảnh gia," Cảnh Phong cười liếc nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, "muốn cho em gặp người, cũng không phải chỉ có Cảnh Tư."

Nói tới đây, Tô Mộc Nghiên mới bừng tỉnh, nàng ngồi thẳng người, nâng giọng: "Sẽ không phải là...?"

Cảnh Phong nghe vậy, chỉ đơn giản cho nàng một cái mỉm cười như ngầm hiểu.

Mộ phần của ba mẹ Cảnh Phong ở giữa sườn núi, xây dựng đặc biệt tinh xảo, xung quanh gần nước, không quan tâm người chết có thích không, ít nhất một đường đi lên, đập vào trong mắt Tô Mộc Nghiên là cảnh đẹp ý vui.

Cảnh Phong một tay ôm bó hoa mua dưới chân núi, một tay nắm tay Tô Mộc Nghiên, cho đến khi đi đến trước mộ ba mẹ, mới dừng bước.

Ba của Cảnh Phong là nhân vật phong vân trong kinh doanh của một thế hệ, Tô Mộc Nghiên tùy tiện gõ tên ông ấy trên mạng, về tư liệu đại khái có thể so với những gì Cảnh Phong đã kể. Nhưng đây là lần đầu tiên Tô Mộc Nghiên thấy mẹ Cảnh Phong, người phụ nữ sau lưng Cảnh gia, yên lặng trả giá cả đời.

Mẹ của Cảnh Phong rất đẹp, dung mạo đoan trang mà thanh lịch, chỉ cần nhìn ảnh chụp, dường như có thể tưởng tượng ra lúc sinh thời bà là người phụ nữ hiền lành xinh đẹp đến cỡ nào. Dáng vẻ Cảnh Phong thật ra không quá giống mẹ, so sánh, Cảnh Tư giống hơn một chút.

"Mẹ tôi mất sớm, lúc còn sống hy vọng lớn nhất của bà chính là tôi và chị hai có thể tìm được người xứng đáng để yêu cả đời, đời này đừng giống như bà ấy, không vui vẻ mà còn uất ức." Cảnh Phong buông bó hoa bách hợp trong tay, ngồi xuống nhìn lên mộ của mẹ. "Tôi không tin thần linh, có điều giờ phút này thật ra tôi hy vọng thần linh có thể tồn tại trên đời này, có thể để mẹ tôi thấy được cảnh này, thấy tôi sống rất tốt, không cô phụ tâm nguyện cuối cùng của bà."

Giữa sườn núi mơ hồ nghe tiếng chim hót, tiếng vang lại, nghe đặc biệt kỳ ảo. Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, cũng ngồi xuống, nhìn vào ảnh chụp của mẹ Cảnh Phong, nhấn mạnh từng chữ, rất nghiêm túc: "Tâm thành tắc linh, tôi tin tưởng bác sẽ thấy."

Cảnh Phong bị bộ dạng nghiêm túc của Tô Mộc Nghiên làm bật cười, có điều cô còn không ngại ngùng cười ra tiếng, sợ Tô Mộc Nghiên lại ngạo kiều. Cô dời tầm mắt, chuyển tới bên cạnh mộ của mẹ, nhìn người trong hình, ý cười trên mặt cũng nhạt.

"Còn ba tôi." Cảnh Phong nói xong, vươn tay phủi phủi lên tấm bia đá, nói: "Trước đây tôi vô cùng sợ ông ấy, trong trí nhớ của tôi, ba rất hiếm khi cười, đối xử với tôi hết sức nghiêm khắc. Sau này lớn lên, cũng không còn sợ ông ấy, nhưng lại quên đi làm sao thân cận với ông ấy. Tôi từng rất hận ba, thậm chí bằng mọi giá cũng phải thoát khỏi bàn tay ông ấy rời khỏi Cảnh gia. Nhưng nay người đã mất, hận cũng vậy mà oán cũng thế, đều không còn có ý nghĩa. Nhớ lại, nếu không phải ba, có lẽ sẽ không có tôi của ngày hôm nay, nếu không phải cách giáo dục của ba khiến tôi không thở nổi muốn thoát ra, tôi cũng sẽ không gặp em."

Tô Mộc Nghiên nhịn không được đi lên trước nắm tay Cảnh Phong, thật mệt Cảnh Phong có thể nói ra với bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy. Tô Mộc Nghiên nghĩ, nếu đổi lại là nàng, nàng nhất định không thể làm được thoải mái và tốt như Cảnh Phong.

Lòng bàn tay truyền đến độ ấm, Cảnh Phong nghiên đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, đã thấy ánh mắt nàng cười nhìn mình. Ánh mắt trời chiếu lên gương mặt xinh đẹp thoát tục của nàng, tươi cười rực rỡ mà xinh đẹp.

Ở trong lòng Cảnh Phong, nụ cười của Tô Mộc Nghiên vào giây phút này, không ai có thể sánh được.

Tay bị Tô Mộc Nghiên nắm, Cảnh Phong cũng không rút lại, chỉ hướng đến bia mộ giới thiệu: "Ba, mẹ, đây là Mộc Nghiên. Con rất yêu cô ấy, hơn nữa, con còn sắp cùng cô ấy vượt qua cuộc sống sau này." Nói xong, Cảnh Phong ngắm nhìn khóe miệng khẽ cười trộm của Tô Mộc Nghiên, không nhịn được muốn chọc nàng: "Có lẽ, quyết định này sẽ mang đến cho con rất nhiều phiền phức và tai họa." Cảm giác được Tô Mộc Nghiên muốn giãy tay ra, Cảnh Phong cười nắm tay nàng trở lại, cười rất thỏa mãn. "Có điều, con không hối hận."

Tim Tô Mộc Nghiên đập liên hồi, mặt nàng đã nóng đến muốn bốc cháy, cụp đầu xuống, giương khóe miệng lên, đúng là một nụ cười ngọt ngào.

Rời mộ phần, Cảnh Phong cùng Tô Mộc Nghiên ngồi trở lại trong xe.

Hàng cây xanh dưới ánh nắng mặt trời phủ lên bóng mát. Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong đang cúi đầu cài dây an toàn, tóc của cô từ đầu vai rũ xuống dưới, che bên má cô, nói không nên lời có bao nhiêu quyến rũ.

Tô Mộc Nghiên tháo dây an toàn, sau đó, nàng nghiêng người, hai tay chống lên nệm xe, chồm người qua hôn Cảnh Phong.

Nụ hôn của Tô Mộc Nghiên có ý thật rõ ràng, Cảnh Phong ôm eo nàng, cảm giác nụ hôn này theo hơi thở dồn dập càng nóng bỏng hơn. Cơ thể cô ngã về phía sau, dựa lên ghế xe, tùy ý Tô Mộc Nghiên hôn càng thêm sâu.

Trên đường hẻo lánh vốn không có người qua lại, huống chi xe Cảnh Phong đậu bên dưới bóng cây rậm rạp, mượn cây cối che đi, mỗi động tác của hai người bên trong xe, tuy có lớn mật, nhưng cũng không có bao nhiêu người rảnh rỗi đến quấy rầy.

Tô Mộc Nghiên hôn cũng không chỉ hài lòng để đôi môi chạm nhau thôi, nàng vươn lưỡi, lướt qua khóe miệng Cảnh Phong, sau đó từng chút từng chút hôn xuống, một đường uốn lượn trượt đến vành tai Cảnh Phong, hô hấp dồn dập phả vào tai cô, hơi thở như tình dược thôi thúc.

"Em xác định... muốn ở chỗ này sao?"

Giọng Cảnh Phong vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là hơi thở dường như có chút không thông. Cô vươn tay, nắm lấy thân mình Tô Mộc Nghiên đã áp sát lại, nhìn nàng trong không gian eo hẹp này, từ bên ghế lái phụ nhoài người qua, hai chân tách ra ngồi lên đùi cô, phủ lên trên thân thể cô, vòng eo mảnh khảnh đong đưa như con rắn nước, nụ hôn ẩm ướt trượt xuống cổ cô.

Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, chính là dùng mắt cực kỳ yêu mị nâng lên liếc Cảnh Phong một cái, sau nàng bắt được hai tay Cảnh Phong đang đỡ lấy vai nàng, mười ngón tay giao nhau đem tay Cảnh Phong để trên đỉnh đầu, khoác lên trên đầu ghế dựa, cúi đầu dùng răng khẽ cắn lên nút áo cài cẩn thận tỉ mỉ của Cảnh Phong, cởi bỏ từng nút từng nút.

"Có gì không tốt?" Tô Mộc Nghiên nói xong, hơi thở mờ ám phả lên trên xương vai xanh lỏa lộ ra của Cảnh Phong. "Như vậy ba mẹ cô có thể nhìn thấy rõ ràng, cô được người ta 'yêu' như thế nào."

Nghe Tô Mộc Nghiên một lời hai ý nói ra, Cảnh Phong cúi đầu cười rộ lên, từ chối cho ý kiến. "Nghe thật có hơi mạnh miệng."

Tuy Cảnh Phong không nói gì đồng nghĩa với đồng ý, nhưng Tô Mộc Nghiên nghe giọng điệu Cảnh Phong, nhìn ra được tâm tình cô không tệ, ít nhất không lạnh nhạt chế nhạo nàng, cũng không cự tuyệt hành động của nàng. Mà theo cách làm người của Cảnh Phong, khi cô ấy không phản đối, thường thường đại biểu cho đồng ý ngầm.

Nghĩ như vậy, tâm tình Tô Mộc Nghiên liền sôi trào.

Cởi đến chiếc nút áo thứ tư, Tô Mộc Nghiên không cởi tiếp nữa, ánh dương quang chói mắt bên ngoài cửa sổ nhắc nhở nàng, bây giờ cũng không phải là trên cái giường nhà mình, mà là ở trên đường cái dưới ánh nắng sáng chói, cho nên động tác của Tô Mộc Nghiên cũng không dám làm càn quá.

Đùa sao, tuy rằng hiện tại nàng có hơi háo sắc, nhưng không đại biểu nàng có hứng thú cùng người khác chia sẻ thân thể Cảnh Phong.

Buông tay đang cầm tay Cảnh Phong ra, Tô Mộc Nghiên nắm lấy hai bên vạt áo sơmi đang mở ra của Cảnh Phong, cười nói: "Cô đã nói, cô sẽ để tôi 'làm' đến khóc." Nói xong, ngón tay tinh tế của nàng lướt qua xương quai xanh Cảnh Phong, phác họa đường cong của Cảnh Phong, cuối cùng trượt một đường chui vào trong làn váy của cô. "Cho nên, trước khi cô khóc, cũng không tính là kết thúc chứ?"

"Có lẽ em nên tỉnh lại một chút đi," Cảnh Phong tốt bụng đề nghị: "Thật ra nguyên nhân ở chỗ kỹ thuật của em chưa đủ tốt."

Tay Tô Mộc Nghiên đã tiến vào trong đùi Cảnh Phong, đầu ngón tay trượt lên làn da mẫn cảm bên trong đùi non mịn, theo bàn tay xấu xa hơi quấy rối của nàng, nàng có thể cảm giác được da thịt Cảnh Phong hơi căng theo động tác của nàng. Ngón tay Tô Mộc Nghiên thử thâm dò lướt đến chỗ sâu hơn ở giữa, một một làn hơi ấm nóng truyền đến, lập tức liền chạm đến một mảng ẩm ướt, cảm giác ấm áp khiến lòng nàng ngứa ngáy, hận không thể lập tức hoàn toàn chiếm lấy Cảnh Phong.

"Như thế nào, Cảnh tổng?" đầu ngón tay Tô Mộc Nghiên lướt qua lại nơi chính giữa ẩm ướt, lời nói ra tràn đầy đắc ý, mang theo chế nhạo. "Kỹ thuật của tôi không tốt, vậy mà cô cũng có thể ướt đến vậy rồi, xem ra, định lực của Cảnh tổng không tốt lắm đâu ha."

Khuôn mặt tươi cười của Tô Mộc Nghiên trong mắt Cảnh Phong quả thật là không biết sống chết, sắc mặt cô thâm trầm, cuối cùng chỉ thở dài, cắn răng nhẫn nhịn. Tô Mộc Nghiên ở trên người cô, tư vị này thật không hề dễ chịu, huống chi không gian trong xe hữu hạn, hai người đè lên nhau ở ghế lái thật sự có hơi miễn cưỡng và khó chịu. Cô động thân mình, để điều chỉnh vị trí của nhau, còn chưa kịp nói chuyện, ngón tay Tô Mộc Nghiên liền trong lúc cô đang điều chỉnh tư thế mà tiến vào, trượt qua khe hở đi vào nơi sâu nhất.

Cảnh Phong bị bất ngờ không kịp đề phòng mà hít sâu một hơi, tiếng rên khẽ tràn ra cổ họng, hô hấp vốn vững vàng cũng lập tức rối loạn.

Mặc kệ qua bao nhiêu năm, Tô Mộc Nghiên chiếm lấy vẫn y chang như lúc ban đầu vào cái năm đó, bá đạo, trực tiếp, lộ ra hương vị mãnh liệt, cho tới giờ rốt cuộc vẫn không hiểu được cái gì là màn dạo đầu, càng không để cho người ta có thời gian thích ứng.

Cảnh Phong bên này vừa phân tâm, bên kia Tô Mộc Nghiên đã tiến vào lại càng dốc sức tiến công, dường như đang trừng phạt Cảnh Phong ngay lúc này mà lại thất thần, lộ ra cảm xúc bất mãn muốn trừng phạt cô.

Chịu khổ cũng chỉ có thể chịu đựng, ai kêu Cảnh Phong giờ đã nằm trong tay Tô Mộc Nghiên. Cho dù lúc đầu không thể thích ứng Tô Mộc Nghiên mãnh liệt và bá đạo, nhưng con người chính là một sinh vật có khả năng thích ứng cao, cho dù ban đầu khó chịu, nhưng một lát sau, vẫn sẽ cảm giác được sung sướng.

"Cô phân tâm." Tô Mộc Nghiên khẽ cắn cánh môi Cảnh Phong, giọng điệu có chút bất mãn, giống như đứa trẻ không chiếm được kẹo.

Thân mình dưới va chạm của Tô Mộc Nghiên mất cân bằng, Cảnh Phong thở dốc, cô vươn tay nắm eo Tô Mộc Nghiên, để giữ ổn định cơ thể có hơi mất trọng tâm, đùi cô theo động tác của Tô Mộc Nghiên mà hơi căng cứng. Bên trong cơ thể bị va chạm ban đầu có cảm giác đau, từ từ, trở nên thỏa mãn.

Thay đổi của Cảnh Phong không thoát khỏi mắt Tô Mộc Nghiên, nàng si mê nhìn Cảnh Phong vì động tình mà hai má phiếm hồng, thỏa mãn cười rộ lên, ngón tay ở bên trong cơ thể càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ, cho đến khi cảm giác được cơ thể Cảnh Phong khẽ run lên, hơi thở cực nóng mà dồn dập, hai tay ở eo Tô Mộc Nghiên nắm chặt lại, cứ như vậy mà lên đỉnh.

Tô Mộc Nghiên cảm thấy mỹ mãn cúi đầu hôn Cảnh Phong, hô hấp lẫn nhau giao hòa một chỗ, không có gì có thể tốt đẹp hơn so với khoảnh khắc này.

"Tôi 'yêu' cô đó, Cảnh Phong." Tô Mộc Nghiên nói xong, ánh mắt cong lên như vầng trăng sáng, nhìn Cảnh Phong nghe vậy mở đôi mắt màu hổ phách ra, nàng nhấn mạnh từng chữ, rất nghiêm túc. Sau đó, ngón tay không biết mỏi mệt chôn bên trong cơ thể Cảnh Phong dần dần co rút, tươi cười cũng có vài phần gian xảo. "Cảm giác được không? Tôi đang... 'yêu' cô đó."

Hơi thở còn chưa kịp lấy lại của Cảnh Phong lại lần nữa rối loạn, cô nhìn bộ dáng đắc ý muốn vểnh đuôi lên của Tô Mộc Nghiên, thầm nghĩ có phải ngay từ đầu không nên đối xử với nàng tốt quá hay không. Nhưng mà, khi nhìn đến khóe miệng tươi cười sung sướng của Tô Mộc Nghiên, chế nhạo ở miệng theo thở dài nuốt vào bụng, lại một lần nữa ngầm đồng ý cho bá đạo và chiếm giữ của Tô Mộc Nghiên.

Lần này... chịu đi. Tương lai còn dài, ngẫu nhiên dung túng nàng một lần thì có sao đâu? Nói lại, giả sử có thể làm cho người mình yêu vui vẻ, vậy thì cái gọi là vị trí công, thụ, thật ra có gì phải giữ đâu?

Nghĩ vậy, Cảnh Phong hơi hơi cong lên khóe miệng. Ánh dương quang xuyên qua tán lá cây tiến vào bên trong xe, phủ một màu vàng nhạt.

Giống như mùa hè năm đó, Cảnh Phong gặp gỡ Tô Mộc Nghiên.

——

To be continue =))