Quan Hệ Thân Mật

Chương 111: [Tiêu Linh x Cảnh Tư] 4



Ánh đèn sáng choang chiếu vào tứ phía sân khấu, Tiêu Linh ngồi dưới khán đài, cho đến tận khi trình diễn kết thúc, cô mới đứng lên đi về phía sau sân khấu.

Bên trong hậu trường rộn rã tiếng cười nói của các cô gái, Tiêu Linh quen thuộc đường lối, đi vào phòng hóa trang, nghe tiếng huyên náo bên trong, chậm rãi gõ cửa.

Mở cửa là Anna. Phát hiện người đứng ngoài là Tiêu Linh thì trên mặt nàng nở nụ cười tươi, cộng với gương mặt đã tẩy trang thì vô cùng xinh đẹp.

Đám người mẫu còn lại vừa nhìn thấy Tiêu Linh thì lập tức vây quanh cô, lôi kéo Tiêu Linh nói ríu rít. Thật ra thì tính Tiêu Linh dễ gần, nên cũng để mọi người chuyện trò, cô còn chọc ghẹo đám người mẫu cười không ngừng.

Anna cũng không ghen, xoay người về bàn hóa trang tiếp tục tháo tóc, chỉ trong nháy mắt, phòng hóa trang càng thêm náo nhiệt.

Tiêu Linh thật có bản lĩnh, mặc kệ nam nữ già trẻ, chỉ cần cô muốn, cô mở miệng là có thể dỗ dành người người vui vẻ. Mà người như Tiêu Linh đây, cũng không phải chỉ một hai câu, một hai từ là có thể hình dung được.

"Được rồi được rồi, đám bóng đèn mấy cô còn muốn ở đây tới chừng nào?" Thấy đám người mẫu bu quanh Tiêu Linh cười nói, người đại diện của Anna kịp lúc chen vào nói. "Ra ngoài nhanh đi, nghe mấy cô nói một hồi chắc đau đầu."

Người đại diện giang hai tay lùa đám người mẫu ra khỏi phòng, căn phòng vốn ồn ào sôi nổi phút chốc trở nên im lặng.

"Lúc còn chưa bắt đầu trình diễn, mấy em người mẫu đó chạy đến phòng hóa trang của em bảo là muốn gặp chị." Anna thản nhiên nói, giọng điệu chế nhạo, nghe ra có một chút làm khó dễ cô: "Tiêu tổng quả là nổi tiếng, được hoan nghênh đến cỡ đó, em cũng muốn nổi giận rồi đây."

"Mấy em người mẫu gì?" Tiêu Linh nhíu mày, yên lặng đi về phía Anna, "Trong mắt tôi, cũng chỉ thấy có một mình em."

Anna gỡ xong búi tóc, nàng vừa xoa xoa tóc, vừa nhìn gương phản chiếu bóng dáng Tiêu Linh đang đi đến, nở nụ cười: "Chị nha, biết dỗ em vui." Anna vừa nói vừa đứng lên, nàng khụy một chân đặt đầu gối trên ghế, một chân đứng thẳng, xoay người câu cổ Tiêu Linh, hỏi: "Như cũ, lát nữa kết thúc còn phải tham gia tiệc khánh công. Thế nào, Tiêu tổng, có muốn đi cùng không?"

"Tự em nói rồi đó," Tiêu Linh cười dịu dàng quyến rũ, lười biếng nói. "Tôi lý gì lại không đi."

Bên ngoài khách sạn, giới truyền thông đã tụ tập không ít, Tiêu Linh chở Anna đến, hai người một xe, tự nhiên là sẽ bị vô số ánh đèn ân cần thăm hỏi.

Ứng phó xong đám phóng viên, Tiêu Linh và Anna đi vào khách sạn, mọi người nghe nói hai người đến, đều đi ra đón.

Tất cả mọi người đều biết, Anna là do một tay Tiêu Linh nâng đỡ. Từ lúc hai người vừa quen biết hợp tác, đến có tin đồn, tất cả đều do một tay Tiêu Linh cả, mà mục đích cô làm tất cả những chuyện này cũng đã thể hiện rõ ràng trực tiếp, vì để đưa Anna từ một cô người mẫu không tên không tuổi, một bước biến thành một trong những người mẫu hot nhất trong giới. Ai cũng đều nói Anna tốt số, không biết dùng chiêu gì dụ dỗ được Tiêu Linh, bỗng chốc bay lên cành cao thành phượng hoàng.

Mặc kệ là bán thân hay nhan sắc hoặc là thủ đoạn, trong thương trường thì Tiêu Linh là đối tượng của mọi người, kẻ muốn bám vào cây cổ thụ to lớn này nhiều vô số kể, nhưng người làm được điều đó, chỉ có Anna.

Ngay lúc này Anna thấy có vài người bạn đứng gần đó đang ngoắc nàng lại, nàng gật đầu, sau đó quay đầu dùng ánh mắt hỏi Tiêu Linh có đi qua đó với nàng không. Tiêu Linh cười khoát tay, chỉ về phía cửa sổ, ý nói cô sẽ ở đó chờ nàng trở lại.

Trong lòng biết Tiêu Linh lười xã giao, cho nên Anna cũng chỉ gật đầu, lại khay rượu lấy hai ly, một ly đưa Tiêu Linh, một ly của mình, xoay người đi về phía đám bạn.

Tiệc tùng chán chết, Tiêu Linh lấy điện thoại trong túi ra. Mới vừa qua mười một giờ đêm, từ giờ đến lúc tàn tiệc còn đến một tiếng đồng hồ.

Cô yên lặng nhớ lại hình như cô còn thiếu người phụ nữ vừa khô khan vừa không thú vị kia một câu sinh nhật vui vẻ, nhưng nếu thật sự gọi điện thoại cho nàng, có lẽ cô sẽ không nói được nên lời. Hay là, gửi tin nhắn sẽ tốt hơn?

Ngón tay nhàm chán bấm điện thoại, soạn xong tin nhắn, cuối cùng lại xóa bỏ từng chữ từng chữ. Tiêu Linh bất đắc dĩ nhếch miệng, nụ cười cô đơn, tự giễu cợt chính mình.

Quả thật một khi vị trí của hai người đã thay đổi, thì tư vị gì cũng thay đổi. Không phải chua, thì cũng đắng.

Tầm mắt Tiêu Linh chuyển về phía Anna đang chuyện trò cũng bạn bè, tay cô đang cầm di động chợt khựng lại, cô nhấp một miếng rượu, định cất điện thoại vào thì đột nhiên nó vang lên trước rồi.

Tiêu Linh cũng không vội nghe máy, cô hơi híp mắt nhìn màn hình báo hiệu ai gọi đến, vài giây sau, cô mới xoay người hướng mặt ra cửa sổ, bắt máy.

"A lô." Giọng Tiêu Linh xen lẫn tiếng nhạc trong đêm tiệc nên nghe hơi khàn khàn.

"Tiêu Linh tiểu thư," Giọng chú Cảnh có chút áy náy, "Tôi xin lỗi vì đã trễ thế này mà còn quấy rầy cô, nhưng hiện tại tình hình trong nhà có chút đặc biệt, tôi thật sự hết cách mới phải gọi điện thoại cho cô."

Tiêu Linh hơi hơi nhíu mày, tiếng nói vang lên cũng thấp giọng hơn: "Chuyện gì vậy?"

"Chiều nay đại tiểu thư về nhà, sau khi ăn cơm xong thì về phòng ngay, tôi vừa gõ cửa phòng đại tiểu thư nhưng không nghe tiểu thư lên tiếng cũng không ra mở cửa, đại tiểu thư đã nhốt mình trong phòng mấy tiếng đồng hồ rồi, tôi lo lắng..."

Cơn gió ngoài cửa sổ thổi qua làm tóc Tiêu Linh phấp phới, sườn mặt cô ẩn đằng sau ánh đèn, mờ mờ ảo ảo.

"Tiêu Linh tiểu thư, Tiêu Linh tiểu thư?".

Tiêu Linh nhất thời không nói gì, bên kia đầu dây chú Cảnh nghi hoặc nên nâng giọng, Tiêu Linh mới giật mình. Tay cô vô ý siết chặt điện thoại, khẽ nghiêng đầu thì thấy Anna đã trò chuyện xong, đang đi về phía cô.

"Tôi biết rồi." Tiêu Linh chỉ đáp lại một câu rồi im lặng ngắt máy.

"Gọi cho ai vậy?" Anna thân mật khoác tay Tiêu Linh, vô tư hỏi. Nàng nói xong, chỉ về phía bên trái, nói: "Em vừa gặp Vương tổng, anh ta nói lát nữa sẽ đến đây chào hỏi chị."

Tiêu Linh chr cười cười, cánh tay bị Anna ôm lấy hơi dùng sức, Anna liền bị cô kéo qua, đứng đối diện với cô.

Anna nghi hoặc nhìn Tiêu Linh, vừa định lên tiếng, thì thấy Tiêu Linh đang dựa tường đột nhiên đứng thẳng người dậy, nắm lấy tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng. Vốn tưởng đột nhiên Tiêu Linh có hứng muốn thân mật, Anna vui vẻ cười nhẹ, vừa định chọc ghẹo cô đôi câu, lại nghe giọng cô từ từ vang lên.

"Đột nhiên có chút chuyện, bây giờ tôi phải đi." Tiêu Linh nói bên tai Anna, giọng rất nhẹ, nghe như cưng chiều cùng với áy náy. "Đêm nay nơi này là sân nhà của em, chơi vui vẻ một chút, đừng uống nhiều rượu, lát tối tôi kêu trợ lý đến đón em về nhà."

Mấy câu cuối Tiêu Linh căn dặn Anna cũng không để tâm đến, nàng nghe xong thì nhíu mày, nhìn Tiêu Linh vừa nói xong thì xoay người đi thẳng không chút lưu luyến, nàng thầm siết chặt ly rượu trong tay. Lúc này có vài người bạn đi đến nói chuyện phiếm với nàng, nhưng trong lòng Anna ẩn chứa sự lo lắng, không để nó hiện lên mặt, cười hàn huyên với mọi người.

Nhưng mà khi nghĩ đến Tiêu Linh, vẻ mặt nàng rốt cuộc vẫn không thoải mái.

Nàng cảm thấy Tiêu Linh đang càng ngày càng cách xa nàng, nhưng cái khó chính là, tất cả mọi thứ nàng đều hiểu, nhưng không thể nào giữ lại, không còn cách nào.

Chạy nhanh một đường, đến khi Tiêu Linh đến Cảnh gia, chú Cảnh đã vô cùng lo lắng đợi ở trước hoa viên, đi đi lại lại một cách gấp rút. Thấy chiếc xe thể thao của Tiêu Linh dừng lại, ông ta mới chạy nhanh ra đón, lo lắng hiện rõ trên mặt.

"Tiêu Linh tiểu thư, thật sự là thật có lỗi, đã trễ thế này còn tìm cô đến đây."

Tiêu Linh bước nhanh đi xuống xe, nàng xua tay ngăn chú Cảnh đang giải thích, hỏi: "Cảnh Tư đâu?"

"Vẫn là tự nhốt mình trong phòng không có động tĩnh, lão gia và phu nhân xa nhà, tôi không dám kinh động những người khác, sợ bị lão gia phu nhân biết được chuyện này." Chú Cảnh chạy theo Tiêu Linh lên lầu, vừa đi vừa nói: "Nhưng đại tiểu thư ở trong phòng ngay cả một chút tiếng động cũng không có, tôi thật sự lo tiểu thư xảy ra chuyện. Hôm nay là sinh nhật đại tiểu thư, mà cách đây không lâu tiểu thư vừa chia tay với Lý thiếu gia, tôi thật sự lo sợ tiểu thư sẽ nhất thời khó chịu trong lòng mà..."

Tiêu Linh đi không dừng bước cho đến lúc này mới đứng lại, cô nhíu mày, nhìn lại chú Cảnh, tò mò hỏi: "Họ chia tay rồi?"

Cảnh thúc gật đầu: "Chuyện lúc trước."

Tiêu Linh nghe vậy, không hỏi nũa, quay đầu tiếp tục đi về phía phòng Cảnh Tư.

Theo lời chú Cảnh, Cảnh Tư khóa trái cửa phòng, Cảnh gia nửa đêm yên lặng đến nỗi khiến người ta thấy khó thở, Tiêu Linh nghiêng tai nghe thử, trong phòng Cảnh Tư im lặng như tờ, không có một chút tiếng động nhỏ nào vang lên.

"Cảnh Tư." Tiêu Linh gõ gõ cửa, sau đó cô di chuyển sang bên, dựa vào vách tường bên cạnh cửa, giọng nói vừa nhẹ vừa mềm mại, lại vô cùng kiên định rõ ràng. "Tôi biết em nghe tiếng tôi nói. Đừng tùy hứng, mở cửa."

Lời Tiêu Linh nói như vừa xoa dịu vừa trấn an, chú Cảnh tự nhận mình là người nhìn cô và Cảnh Tư lớn lên, nhưng đúng là chưa nghe cô nói chuyện với Cảnh Tư như vậy bao giờ, hay có thể nói đây là lần đầu tiên ông ta nghe được Tiêu Linh nhỏ nhẹ mềm mại như vậy, vô cùng dịu dàng, không giống kiểu trêu tức như ngày xưa.

Trong phòng vẫn hề có động tĩnh, ngay lúc chú Cảnh nhịn không nổi gấp đến nỗi lau mồ hôi trên trán, rốt cuộc ông ta cũng nghe được tiếng cánh cửa chuyển động ma sát vang lên, gương mặt lạnh nhạt của Cảnh Tư hiện ra đằng sau cánh cửa, đỏ ửng bất thường.

Cảnh Tư từ từ ngẩng đầu lên đón ánh mắt của hai người ngoài cửa, vẻ mặt luôn lạnh lùng bây giờ ửng hồng, đẹp không lời nào diễn tả. Dù vẻ mặt nàng vẫn điềm tĩnh tự nhiên như mọi ngày, nhưng Tiêu Linh rõ ràng trông thấy, ánh mắt nàng mông lung, hiển nhiên đã say lắm rồi.

"Là cô."

Cho dù say đến mức mơ hồ, nhưng chỉ liếc mắt một cái thì Cảnh Tư liền nhận ra Tiêu Linh đang đứng trước mặt nàng. Nàng nói xong, nhẹ vươn tay nắm lấy cổ tay Tiêu Linh, cả người chao đảo yếu ớt ngã vào lòng Tiêu Linh. Tiêu Linh lanh mắt lẹ tay đỡ lấy Cảnh Tư, cô nghiêng đầu, vừa định gọi chú Cảnh đến giúp, thì đột nhiên nghe giọng Cảnh Từ từ từ vang lên, chỉ trong tích tắc nó như một con dao nhỏ sắc bén, đâm mạnh vào trái tim cô.

"Tiêu Linh, tha thứ cho tôi."

Lồng ngực có luồng nhiệt nóng bỏng xông ra, nóng đến nỗi khiến cho trái tim cô như bị thứ gì đó đè chặt lên, đau đến mức ngạt thở. Cô chỉ vươn tay ôm lấy Cảnh Tư, không để nàng trượt chân, sau đó khẽ cười nhẹ một tiếng, nỗi cô đơn không tiếng động dâng lên ngập tràn.

Người ta nói con người chỉ khi say mới là lúc thành thật nhất. Nhưng Cảnh Tư à, sự thành thật của em, có phải đã đến muộn quá không?

Muộn đến chín năm.