Quan Hệ Thân Thể

Chương 6



"Ân......" Tận lực thả lỏng thân thể chính mình, Bạch Tiểu Vinh phát ra tiếng rên rỉ thấp, biểu cảm trên mặt hiện ra biểu tình khó có thể chịu đựng, lông mày đẹp cũng nhăn lại.

Một chút lại một chút, Lâm Phiệt đâm rút càng ngày càng dùng lực, hậu huyệt bị cọ xát đến nóng lên, mà nơi đó tựa hồ cũng có ý chí của mình, mỗi lần côn th*t Lâm Phiệt muốn rời đi thì liền chủ động gắt gao co rút lại.

"A....." Thân thể Bạch Tiểu Vinh bỗng nhiên nhũn ra một trận, hai chân thon dài bắt đầu run lên.

Nhanh chóng trừu động, không biết Lâm Phiệt đụng phải nơi nào, nháy mắt làm cậu cơ hồ quên mất bản thân ở chỗ nào.

Thâm nhập vào sâu bên trong Bạch Tiểu Vinh, mạnh mẽ ra vào, Bạch Tiểu Vinh bị đỉnh thẳng phát run. Lâm Phiệt vặn vẹo eo, biên độ càng lúc càng lớn hơn nữa, hai chân Bạch Tiểu Vinh kẹp đến càng khẩn trương. Biên độ va chạm vừa nhanh vừa gấp không có xu thế dừng lại, hơn nữa không ngừng đỉnh đến địa phương mẫn cảm kia.

Lâm Phiệt rốt cuộc không thể khống chế được thân thể của mình, đong đưa phần eo phối hợp với tư thế của cậu, giữa môi không thể ức chế phát ra tiếng rên rỉ. Thanh âm thật ẩn nhẫn, mà Bạch Tiểu Vinh cùng Lâm Phiệt không phân biệt chính xác là của ai phát ra, Bạch Tiểu Vinh thoải mái sẽ lớn tiếng kêu ra mà Lâm Phiệt lại là nặng nề chịu đựng.

"Đau không......" Kéo dài khoảng cách hai người ra một chút, Lâm Phiệt cắn cổ Bạch Tiểu Vinh, dán ở bên tai cậu hỏi.

Bạch Tiểu Vinh chỉ nhìn Lâm Phiệt lắc đầu, nắm chặt khăn trải giường dưới thân.

Phần eo tiếp tục hữu lực đâm vào, Lâm Phiệt ôm chầm lấy cơ thể bởi vì mãnh liệt khoái cảm mà về phía trước hơi rũ xuống, cắn lên cánh môi có chút sưng đỏ. Lại là một trận mãnh liệt trừu động, hai người dồn dập mà thở hổn hển, tình dục thăng hoa đến đỉnh điểm, môi lưỡi giao triền cơ hồ muốn đem đối phương nuốt vào trong bụng.

"Ân......!"

Bạch Tiểu Vinh cảm thấy da đầu tê dại một trận, khoái cảm cực độ làm cậu cơ hồ bị mất cảm quan. Nghe hô hấp của đối phương càng ngày dồn dập, Lâm Phiệt tăng nhanh lực độ trên tay, hắn có thể cảm nhận được Bạch Tiểu Vinh trên người, đang rùng mình. Lâm Phiệt mê muội nắm eo Bạch Tiểu Vinh, côn th*t ở trong tràng đạo nhẹ nhàng cọ xát vài cái, lại lầm tưởng phương vị kia mà hung hăng đỉnh tiến.

Lâm Phiệt nhìn người dưới thân bị làm đến cả cơ bắp trong người chốc lát căng thẳng, trong chốc lát mềm xuống, lại còn gắt gao siết hắn không chịu buông ra, "Siết chặt như vậy là luyến tiếc tôi rời đi sao?"

Trong tràng đạo dâm dịch đã bị cường lực đâm lộng của Lâm Phiệt đánh thành bọt biển, theo động tác Lâm Phiệt, phát ra tiếng nước dính ướt.

Lông mu Lâm Phiệt tươi tốt lặp lại động tác cọ xát vào hậu huyệt Bạch Tiểu Vinh, thậm chí có chút theo động tác mãnh liệt mà bị nhét vào cùng, lại ướt đẫm mà rời khỏi, giữa háng hai người một mảnh lầy lội, dâm loạn bất kham. Hai chân Bạch Tiểu Vinh quỳ đến tê dại, hạ thân cũng bị cắm đến một mảng chết lặng, hậu huyệt cơ hồ không hề cảm giác được đau đớn, chỉ có ngẫu nhiên khi Lâm Phiệt đi vào sâu, bụng nổi lên một trận quặn đau, lại bị cường lực cắm lộng mang đến khoái cảm che lại qua đi.

Bạch Tiểu Vinh hai mắt thất thần, vô lực mà rũ đầu, sườn mặt theo động tác Lâm Phiệt không ngừng cọ xát vào đệm chăn, mệt đến kinh người.

Lâm Phiệt làm như hứng khởi, đôi tay chặt chẽ siết chặt vòng eo Bạch Tiểu Vinh, lôi kéo về phía sau, đồng thời tiếp tục động thân trước, liều mạng đâm lộng.

Như thế một lát, Bạch Tiểu Vinh chỉ cảm thấy lực đạo trên tay ngày một lớn, eo cơ hồ bị chia đôi cắt đứt, côn th*t đâm sâu vào, hơi hơi nhảy lên, dừng lại bất động.

"Không...... Không...... Đừng... Ách......" Sắp phóng thích một khắc, Bạch Tiểu Vinh phát ra tiếng lòng rên rỉ không cam, thanh âm mềm mại như bông, trêu chọc khiến tâm hắn ngứa ngáy. Lòng bàn tay không nhẹ không nặng ở đỉnh hung hăng chạm vào, khí quan rốt cuộc cũng bắn ra chất lỏng màu trắng.

"......" Khoái cảm một đợt lại một đợt dồn dập lên đại não, liền đến rồi đi, cuối cùng Bạch Tiểu Vinh cũng thanh tỉnh một chút.

Rốt cuộc, những va chạm ấy cũng ngừng lại, Lâm Phiệt rốt cuộc cũng ở trong thân thể cậu phóng thích. Hai người liền gắt gao ôm cả cơ thể trần trụi của nhau, thân hình cường tráng bao trùm lấy một mảnh khung xương mềm mại, không ngừng mút hôn ngón tay thon dài của cậu.

Trận chiến tranh này xuống dưới, sức lực Bạch Tiểu Vinh không sai biệt lắm, đã bị lăn lộn hết. Chẳng qua hiện tại đáy lòng cậu tràn đầy toàn sự thỏa mãn, đó là một loại thân thể thỏa mãn. Này chỉ là trận đầu, ở Lâm Phiệt hoãn lại một chút, lúc sau, "Bạch Tiểu Vinh."

Bạch Tiểu Vinh: "Ân?"

Lâm Phiệt: "Có lẽ có cậu nói đúng."

Bạch Tiểu Vinh: "Cái gì?"

Lâm Phiệt: "Á, là có thể!"

Trán hai người dán vào nhau, chóp mũi cả hai đối diện, hơi thở ấm áp phun ra giữa hai khuôn mặt. Bạch Tiểu Vinh lại cảm thấy, hơi thở Lâm Phiệt làm cậu có chút choáng váng. Khóe môi chạm nhẹ, Bạch Tiểu Vinh chậm rãi hé cánh môi mình mà Lâm Phiệt cũng cực kỳ phối hợp đè nặng lên môi Bạch Tiểu Vinh. Cùng nhau triền miên cọ xát. Đầu lưỡi vươn ra, cạy hàm răng Bạch Tiểu Vinh, tiếp xúc đến lợi, ôn nhu hút duẫn. Mà lúc này Bạch Tiểu Vinh cũng bất an yếu thế, duỗi đầu lưỡi trực tiếp cùng hắn triền miên.

Cảm giác được sự thuận theo của Bạch Tiểu Vinh, môi răng Lâm Phiệt cũng không thong thả mà đầu lưỡi quét động thật mạnh bên trong khoang miệng Bạch Tiểu Vinh, trao đổi hơi thở lẫn nhau, cảm giác kia làm hai người đều thực vi diệu.

Mà lúc này Lâm Phiệt lại trở nên không hề nhu tình, có chút dùng sức mà hôn đến, nụ hôn bá đạo này làm Bạch Tiểu Vinh có chút thở không nổi, trong mắt lúc này không rõ ràng, lúc này toàn là mê tình.