Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 17



Lâm Hạ xấu hổ cúi đầu.

Nhìn thấy Lâm Hạ ngượng ngùng không nói, Tiêu Thần nói: "Lâm Vỹ, hiện tại tôi và Lâm Hạ đang hẹn hò."

Lâm Vĩ bắn thật mạnh về phía Tiêu Thần, Tiêu Thần thản nhiên nhìn lại, đã sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, người nhà Lâm Hạ rất khó tiếp nhận việc cô tìm một nam nhân lớn hơn mình mười mấy tuổi, chỉ là chẳng qua anh không nghĩ tới một ngày này đến sớm như vậy mà thôi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Thần, nó tương đương với lời thề của một quân nhân, thề sẽ chăm sóc em gái của anh ấy thật tốt. Lại chuyển mắt sang Lâm Hạ, phát hiện sắc mặt của cô hồng nhuận, so với trước kia tinh thần tốt hơn rất nhiều, rõ ràng khoảng thời gian này cô đã được chăm sóc rất tốt. Thế nhưng dù nói thế nào Tiêu Thần so với cô lớn hơn mười mấy tuổi, cửa ải trong lòng khó mà qua được.

Nhìn ra Lâm Vĩ do dự, Tiêu Thần nói: "Lâm Vỹ, tôi biết bản thân không xứng với Lâm Hạ, nhưng trên thế giới này có rất nhiều việc mà sức người không cách nào ngăn cản được."

Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh thật sự cho rằng bản thân không xứng với cô sao? Vì cái gì cô lại cảm thấy là mình trèo cao Tiêu Thần?

"Anh, là em quyết định hẹn hò cùng anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy. Em biết anh đang lo lắng tuổi tác của em so với anh ấy nhỏ hơn nhiều, nhưng em nghĩ nên ở độ tuổi của anh ấy là phù hợp với em nhất. Em đã học trung học, biết cái gì mới là thích hợp nhất cho chính mình." Cô cúi đầu xuống ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu, ánh mắt có phần thỉnh cầu:"Anh, chuyện này nhờ anh đừng nói cho cha mẹ nhé, đợi sau khi em học đại học rồi nói có được không?."

Lâm Vĩ không trả lời, anh ấy nhìn về phía Tiêu Thần:" Tiêu Thần, tôi muốn cùng Lâm Hạ nói chuyện một lúc."

Tiêu Thần gật đầu, nhẹ nắm tay Lâm Hạ, sau đó đi ra ngoài."

"Lâm Hạ, em hẹn hò với anh ta, có phải là vì anh không?" Lâm Vĩ đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Hạ nghĩ một lúc, nói:" Em không phủ nhận, đây là một trong những nguyên nhân." Nhìn sắc mặt Lâm Vĩ càng lúc càng khó coi, Lâm Hạ lại bổ sung, em thích quân nhân, sau đó anh ấy xuất hiện, em cảm giác anh ấy giống như được thiết kế dành riêng cho em vậy. Sau đó anh ấy hỏi em có đồng ý cùng anh ấy đi khắp nơi không, em đồng ý. Anh hai, anh biết không? Trên thế giới này hầu như không có ai đối với em tốt hơn anh ấy, lúc đó em nghĩ mặc dù em không biết tình yêu là gì, nhưng một ngày nào đó em nhất định sẽ yêu anh ấy.

Khi còn bé, ba mẹ bề bộn nhiều công việc, căn bản không có nhiều sự quan tâm cho cô,người anh trai tốt nhất với cô lại rơi vào trầm cảm sau vụ tai nạn, mỗi ngày đều đắm chìm trong cảm xúc ưu thương, anh ấy gần như không để ý đến cô, những biến cố này khiến tính cách lạnh lùng của cô ngày càng thêm lãnh đạm. Nhưng Tiêu Thần xuất hiện,cô biết Tiêu thần lựa chọn cô chỉ là bởi vì cô phù hợp, đối tốt với cô cũng chỉ là bởi vì trách nhiệm mà thôi. Nhưng cô chính là đắm chìm trong sự tấn công một cách ôn nhu của anh, không cách nào có thể tự kiềm chế.

Chỉ vì anh xem cô như bảo bối mà che chở.

Nghe được lời của cô, Lâm Vĩ đỏ cả vành mắt, cảm giác áy náy trong lòng dâng lên như thủy triều vọt tới. Anh ấy vẫn luôn biết Lâm Hạ rất hiểu chuyện, nhưng không biết là qua nhiều năm như vậy, cô đều một thân một mình yên lặng gặm nhấm những nỗi đau này, cho tới bây giờ cũng chưa từng than thở với ai. Cô nhỏ như vậy, khi cần được quan tâm yêu thương nhất, nhưng tất cả mọi người lại đều không để mắt đến cô.

"Tiểu Hạ, anh hai có lỗi với em."

Lâm Hạ nước mắt đột nhiên rơi xuống như hồng thủy vỡ đê, nàng run run nói: "Anh hai, anh không có lỗi gì với em cả, anh vĩnh viễn là anh trai tốt nhất của em."

" Em gái, làm vợ của quân nhân là một việc rất khó,trong lòng em phải chuẩn bị sẵn tâm lý."

Biết anh trai đồng ý việc cô Tiêu Thần hẹn hò, Lâm Hạ ngừng khóc mỉm cười. "Anh trai yên tâm, cho dù làm chuyện gì em đều sẽ cố gắng làm tốt nhất,kể cả làm vợ của quân nhân.

Lâm Vỹ trừng nàng một cái: "Đừng đắc ý!"

......

Còn  mấy ngày nữa là thi cuối kỳ, ngoại trừ thời gian lên lớp và ban đêm, Lâm Hạ dường như đều ở cùng Tiêu Thần. Đây là lần đầu tiên vị trung tá kia vi phạm nguyên tắc xin nghỉ phép một tuần lễ về nhà bồi cô bạn gái nhỏ của mình, Lâm Hạ đương nhiên nể tình nên dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để ở cùng nhau.

Vào ngày này, Tiêu Thần đưa Lâm Hạ đi tắm biển. Anh sợ cô  không biết bơi, nên ở một cái quầy bán hàng trên bờ biển mua cho cô một cái phao cứu sinh. Ai biết cô đặc biệt khinh bỉ nhìn anh một cái, sau đó muốn ăn đòn mà nói: "Anh là một tinh binh cường đại như vậy mà không biết bơi?"

Bộ dạng giằng co khiến Tiêu Thần thật muốn lột quần của cô đánh vào mông thật mạnh.

"...... Đó là mua cho em."

Lâm Hạ càng đắc chí: "Những đứa trẻ ở nông thôn làm sao có thể không biết bơi? Khi còn bé chúng em thường xuyên ra sông bơi lội".

Dù là bơi ngửa hay bơi bướm, bơi ếch cô đều rất thành thạo. Khi còn bé đi bơi sông có hình ảnh gì, thứ nhất,nước sông lạnh, tắm rất dễ chịu. Thứ hai, lòng sông rộng, cô muốn bơi như thế nào cũng được. Cô còn nhớ rõ trước kia sông bên cạnh có một cái đống đất rất cao, Lâm Hạ thích nhất chính là đứng từ đống đất bên trên nhảy bịch vào trong nước, cảm giác vừa kích thích lại vừa đẹp mắt.

Nhưng bây giờ nước sông đều rất bẩn, căn bản không còn trong xanh như khi còn bé nữa. Nhưng cho dù sông có trong xanh thì cô cũng không dám đi, dù sao cô cũng không còn là cô bé không có gì đáng xem nữa.

Từ khi bắt đầu học cấp hai, Lâm Hạ chưa từng đi tắm sông, cũng không có điều kiện để đi bể bơi. Cho nên có thể ôn lại niềm vui thú của thời thơ ấu, cô rất vui.

Thế nhưng sau khi thay áo tắm, cô lại cảm thấy bối rối.

Lâm Hạ từ nhỏ sống ở nông thôn, ăn mặc đều tương đối truyền thống, mặc dù bộ áo tắm này không phải rất lộ, nhưng là quần áo bó, nói cách khác là một số bộ phận trên cơ thể cô được bộ áo tắm làm nổi bật lên. Nếu để cho cô ra ngoài với bộ dạng này, đánh chết cô cũng không làm được.

"Lâm Hạ, xong chưa?" Tiêu Thần ở bên ngoài giục cô

Cũng không thể đến biển mà không làm gì cả? Hơn nữa,Tiêu Thần lại hào hứng như vậy, cô cũng không thể không ý tứ nói không bơi nữa.

Nghiến răng nghiến lợi, Lâm Hạ cúi đầu mở cửa đi ra.

Nhìn thấy Lâm Hạ trong bộ đồ bơi bó sát người, một tia sáng từ ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, anh nhàn nhạt gạt một bên mắt, che miệng ho nhẹ một tiếng, nói:" Lâm Hạ, gần nhất thời tiết có chút lạnh, anh xem chúng ta vẫn là đừng bơi."

"Được!" Nghe xong lời này, Lâm Hạ chỉ thiếu chút nhảy dựng lên.

Tiêu Thần bất đắc dĩ cười cười, quay người đi vào một gian khác phòng thay đồ.

Sau khi từ bãi biển trở về, Tiêu Thần trực tiếp đưa cô về trường học.

Dừng xe xong, Tiêu Thần nắm lấy cổ tay Lâm Hạ đang định mở cửa xe:" Lâm Hạ, ngày mai anh phải quay về đơn vị, em đừng tới tiễn anh, ở trường học ôn tập thật tốt. Nếu đêm giao thừa anh không trực ban, anh sẽ về nhà tìm em. Nhớ kỹ phải mang điện thoại bên người, đừng để anh tìm không thấy em."

Lâm Hạ từ đầu đến cuối trầm mặc không nói một lời, tay nắm chặt góc áo của mình.

Lâm Vĩ nói với cô, làm một người vợ tốt của quân nhân không phải là chuyện dễ dàng, cô lúc ấy còn nghĩ mình có thể chịu đựng sự cô đơn, nhưng  bây giờ cô nghĩ, làm vợ của quân nhân khổ sở nhất không phải chịu đựng cô đơn, mà là như thế nào có thể nhẫn nhịn sự nhớ nhung với người chồng.

Thì ra trong lúc bất tri bất giác, cô đã yêu anh như vậy.

" Khi làm nhiệm vụ anh phải cẩn thận, đừng để em......  lo lắng. Anh cũng phải chiếu cố thật tốt mình." Lâm Hạ cúi đầu, hốc mắt đỏ đỏ.

Tiêu Thần cảm thấy trong lòng đau nhói, anh sờ lên tóc của cô, thở dài nói:" Lâm Hạ, đừng như vậy, em làm anh...... Không nỡ đi."

Lâm Hạ chớp chớp mắt, đem nước giấu đi, sau đó đổi lại một nụ cười xán lạn. "Tiêu Thần, anh cứ yên tâm mà đi, em biết có một số việc coi như hiện tại không trải qua về sau cũng sẽ phải trải qua, em đang học cách làm thế nào có thể xứng đáng với chức danh bạn gái của anh. Cho nên, không cần lo lắng em sẽ kéo chân anh."