Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 2



Tục ngữ có câu: Đứa trẻ nghèo khổ sớm biết chăm lo việc nhà.

Mà Lâm Hạ chính là người như thế.

Lâm Hạ lớn lên tại nông thôn, cha mẹ đều là những nông dân sinh sống ở địa phương, anh trai tham gia quân đội sớm vài năm bởi vì chút sự cố ngoài ý muốn mà hai chân bị tàn phế, mẹ cô cũng bởi vì làm lụng quá sức mà bệnh liệt giường, tuy rằng nhà nước cũng đã cho không ít tiền cứu trợ, nhưng thực ra chút tiền này đến cả trả tiền thuốc men cho mẹ cô cũng không đủ nữa là. Vì thế hầu hết mọi người trong cùng một thôn đều đã bước đến giai đoạn khá giả, sống trong những ngôi nhà gác mái được ốp gạch đỏ, duy nhất chỉ có nhà bọn họ vẫn còn sống trong căn nhà nhỏ xíu mà năm đó ông của cô đã để lại.

Nhưng mà cô không hề chịu thua kém ai, từ khi tiểu học, thành tích của cô năm nào cũng đứng nhất, năm cấp ba với thành tích đứng đầu toàn thành phố cô đã được nhận vào trường trung học trọng điểm hàng đầu toàn thành phố.

Vào giây phút cầm được giấy thông báo, cô vui mừng đến bật khóc. Nhưng sau khi lau khô nước mắt, cô vừa xoay người liền đem giấy thông báo của bản thân ném vào trong đống rác ở bên cạnh thôn, rồi bỏ đi đến đầu cũng không thèm quay lại.

Có thể học đến cấp hai cô đã rất vui mừng rồi, đây là ước định năm đó cô đã hứa với ba mình, nói chỉ cần tốt nghiệp cấp hai, cô sẽ đi theo những người trong thôn đến Thâm Quyến để làm việc. Hiện tại cô đã tốt nghiệp với thành tích ưu tú, đã đến lúc cô phải thực hiện lời hứa mà cô đã hứa với ba của mình.

“ Ba à, ngày mai anh Hạo Minh phải đi đến Thâm Quyến rồi, con định là sẽ đi cùng anh ấy." Lâm Hạ đi đến phía sau lưng Lâm Phú đang cho heo ăn, ánh mắt kiên định không nhìn thấy chút ưu thương nào.

Tay của Lâm Phú chợt ngừng lại, xoay người qua," Tiểu Hạ, ba đã theo ông Hai của con học tài nghệ được vài tháng rồi, đợi ba học được rồi, con cũng sẽ có thể tiếp tục đi học lại. Cho nên một năm này, con hãy ngoan ngoãn ở nhà đi đừng ra ngoài làm công nữa, cho dù là ở cùng anh trai con tán dóc cũng được." Đối với đứa con gái này, ông thật sự rất áy náy, chưa từng cho cô được thứ gì, hiện tại đến cả việc học hành cũng đều không cho cô được. Vì thế nên để cho con gái được tiếp tục đi học, ông đã cầu xin ông Lâm ở trong thôn tận mấy ngày tặng thật nhiều trái cây rượu ngon mới khiến cho ông ta đồng ý dạy tài nghệ cho ông.

Nghe đến đây, trong lòng Lâm Hạ dâng lên một cỗ vui mừng phấn khích, nhưng rất nhanh liền bị một trận mất mát che đậy đi, ông Lâm ở trong thôn là một người thợ làm xi măng có tiếng ở khắp các thôn lân cận, cơ bản nhà nào cũng đều sẽ cầu xin ông ta, tuy rằng mô hình thiết kế nhà cửa của ông ta có chút không theo kịp trào lưu thời đại, nhưng sự kiên cố chắc chắn lại ăn đứt mọi thứ, hình thức tuy là không đẹp như những kiến trúc thường thấy trên tivi, nhưng cũng xem như vừa mắt.

Chỉ là, ông ta là người keo kiệt, cả thân kỹ nghệ chưa từng truyền cho người nào khác. Nghe nói là bởi vì ông ta nhỏ nhen, nên bà xã của ông ta mới dắt theo con trai bỏ đi, 20 năm không thấy bóng dáng.

Lúc ăn cơm, Lâm Phú đem chuyện này nói với anh trai của Lâm Hạ, tên là Lâm Vĩ, nhưng Lâm Vĩ lại không đồng ý với ý nghĩ để cho em gái nghỉ học một năm, anh ấy nói:" Nhất Trung là trường trung học trọng điểm, Tiểu Hạ ở trong đó có lẽ không phải là một bảo bối, cho dù em ấy không đến Nhất Trung thì trường đó cũng sẽ không có nhiều tổn thất, nhưng Nhị Trung lại không giống thế, bọn họ nhất định sẽ khua chiêng gõ trống hy vọng Tiểu Hạ đến trường của bọn họ. Nếu như bọn họ biết được hoàn cảnh của gia đình chúng ta, không chừng lại cho Tiểu Hạ miễn học phí, hiện tại phần lớn trường học đều có một hai phần thế này dành cho các học sinh nghèo khó."

Lâm Vĩ là người hiểu rõ em gái nhất, anh ấy biết rằng em gái mình ước ao được đi học, hoàn cảnh ở Nhị Trung có lẽ không tốt bằng Nhất Trung, nhưng với sự thông minh của Lâm Hạ, những điều kiện bên ngoài này đều không phải là trọng điểm, ở bên trong mới là mấu chốt quyết định mọi thứ.

Vì thế nên Lâm Hạ vốn không để tâm rằng trường mình sẽ học là Nhất Trung hay Nhị Trung.

Lâm Vĩ là người có tiếng nói nhất trong gia đình, vì thế, anh ấy vừa nhắc, cả nhà đều tán đồng.

Hiện tại vấn đề duy nhất chính là để ai thay bọn họ đến Nhị Trung nói chuyện với hiệu trưởng.

Mọi người không hẹn mà cùng nhớ đến Lâm Hiểu Nguyệt ở trong thôn, bà ấy là một cô giáo dạy ngữ văn tại trường Nhị Trung, tuy rằng hiện tại sống ở trong thành phố, nhưng tình cảm của người cùng thôn vẫn còn đây.

Vì thế, Lâm Phú bắt con gà mái duy nhất ở trong nhà xuất phát đi đến thành phố.

Chuyện này tiến hành rất thuận lợi, Lâm Hiểu Nguyệt tuy rằng đối với học sinh rất nghiêm khắc, thậm chí được học sinh gọi là "Diệt tuyệt sư thái” [1], nhưng đối với Lâm Phú là người cùng thôn vẫn rất có tình nghĩa, cho nên bà ấy chỉ cần đi đến trường học nói chuyện với hiệu trưởng, mà trường học vừa hay lại có một phần đặc cách như thế, hiệu trưởng bèn vui vẻ mà đem phần đặt cách duy nhất này mang về cho trường học một bảo bối.

[1] Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm

Khi tin tức này truyền đến trong nhà, cả nhà Lâm Hạ đều rất vui mừng, bởi vì trường học không chỉ miễn cho cô một năm học phí, mà là tận ba năm! Chẳng là điều tiếc nuối duy nhất đó là sau khi giành được phần đặt cách này, trong ba năm làm học sinh này Lâm Hạ sẽ không thể xin học bổng hoặc là nhận được học bổng nữa.

Lâm Hạ là một đứa trẻ ngoan, đợi sự hưng phấn qua đi, cô liền cầm lấy cái sọt đi ra ngoài nhổ cỏ.

Ngồi xổm ở trong cánh đồng, Lâm Hạ dùng lực nhổ những bụi cỏ mọc ở trong phần đất khô, tâm tình vô cùng vui vẻ, trong miệng lại còn ngâm nga một bài hát gần đây cô học được trong phim, tên là gì nhỉ, à đúng rồi, Nhất niệm vĩnh hằng.

Trong nhà không có tivi, cô rất ít khi xem truyền hình, nhưng từ khi thịnh hành trên tivi, cô thỉnh thoảng sẽ đến nhà của người khác để xem ké. Cô bội phục sự kiên cường của Nhược Hi, chỉ có một mình thận trọng từng chút sống ở trong cung đình khắc nghiệt ăn thịt người không nhả xương này, tuy rằng có được tình yêu của Tứ gia, nhưng cuối cùng vẫn là không phản kháng lại được vận mệnh hương tiêu ngọc vẫn.

Kỳ nghỉ hè rất nhanh liền qua đi, trong chớp mắt đã đến ngày khai giảng rồi.

Ngày này, mẹ Lâm vì muốn để cho ấn tượng của Lâm Hạ trong mắt của bạn học càng tốt hơn, đã đặc biệt mua cho cô một bộ quần áo mới, tuy rằng trên miệng Lâm Hạ nói mẹ mình loạn xài tiền, nhưng thực ra trong lòng lại vui vẻ không thôi. Trước kia phải tận mấy năm mẹ cô mới đặt mua cho cô một bộ quần áo mới, những bộ cô mặc đều là những bộ mà các chị họ của cô không mặc nữa.

Nhưng không ngờ rằng, lúc cô mặc bộ quần áo này xuất hiện ở trong lớp học, các bạn học lại cười ầm lên. Bởi vì bọn họ từ trước đến giờ chưa từng thấy qua bộ quần áo nào không có chút thẩm mỹ như thế này, còn cả cách phối đồ không có thẩm mỹ nữa.

Áo sơ mi sọc caro màu đỏ, phối với một cái quần bò vừa nhìn vào là biết chất liệu kém, chân mang đôi giày thể thao nam mà trước kia anh trai của cô đã mang biết bao năm.

Đối với ba Lâm mẹ Lâm mà nói, quần áo như thế này không tệ chút nào, nhưng đối với các bạn học luôn theo đuổi trào lưu thời thượng mà nói, cách ăn mặc như thế này thật sự rất quê mùa.

Lâm Hạ nhẫn nhịn đến mặt ửng đỏ, từ nhỏ đến lớn, cô làm người hay làm bất cứ chuyện gì đều rất khiêm tốn, chưa từng nghĩ đến rằng như thế này sẽ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, mà thứ gây ra những sự thu hút này lại chính là bộ quần áo cô đang mặc ở trên người.

“ Cười cái gì hả!” Chủ nhiệm lớp Lưu Minh đập mạnh xuống bàn, trừng mắt nhìn các học sinh.

Thấy thầy giáo tức giận, tất cả mọi người đều im bặt.

Lâm Hạ bước lên trên bục giảng, bắt đầu giới thiệu về bản thân mình: Chào mọi người! Mình là Lâm Hạ. Đến từ một sơn thôn nhỏ hẻo lánh, sở thích là đọc sách, học tập, sở trường thi thố…..

Từ sau khi các bạn học biết được tên của cô, tất cả mọi người không còn cười nữa, sự coi thường ở trong lòng trong tức khắc đã biến mất không còn thấy bóng dáng nữa. Những đứa trẻ cấp ba rất đơn thuần, đối với những học sinh có thành tích tốt đều có một sự hảo cảm kỳ lạ. Mà Lâm Hạ, tuy rằng không thể nói ai ai cũng biết, nhưng phần lớn những học sinh vừa bước vào cấp ba cũng đều có nghe danh qua.

Lâm Hạ, là học sinh thi đỗ vào trường Nhất Trung với thành tích đứng đầu toàn thành phố, nhưng khi khai giảng lại không đến trường Nhất Trung, mà lại đến trường Nhị Trung so về phương diện nào cũng đều không sánh được với Nhất Trung này.

Điều này khiến rất nhiều người không thể tin được, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ quái đối với vị học thần có "hành vi quỷ dị” này.

“ Cậu thật sự là vị học thần Lâm Hạ kia sao?” Lâm Hạ ngồi ở dãy thứ hai, bạn cùng bàn với cô là một cô gái rất dễ thương, đôi mắt mở to to, con ngươi trong suốt, sáng láng động lòng người.

Lâm Hạ ngây người ra, hỏi lại:" Học thần?”

Tả Tiểu Linh gật gật đầu:" Đúng vậy, lẽ nào cậu không biết là hiện tại học sinh của toàn thành phố đều gọi cậu là học thần sao? Cậu thật sự rất lợi hại, đề thi năm nay khó như vậy, cậu thế mà lại xém chút nữa được điểm tuyệt đối? Đây không phải là học thần thì là gì chứ."

“ Nhưng tại sao cậu lại không đến Nhất Trung? Cậu không biết đâu, hiệu trưởng của Nhất Trung xém chút nữa là khóc, hiệu trưởng của trường chúng ta lại cười đến nỗi khóe miệng sắp tét ra luôn rồi." Tả Tiểu Linh lại nói.

“ Học phí của Nhất Trung quá cao."Lâm Hạ nhàn nhạt nói.

“ Ách…….” Tả Tiểu Linh sờ sờ mũi, ngại ngùng nở nụ cười, cô ấy thật là hận không thể vả vào miệng của bản thân mình một cái, sau khi nhìn thấy bộ quần áo này của Lâm Hạ cô đáng lẽ nên đoán được đáp án mới phải chứ.

Thực ra Lâm Hạ vốn không để ý những điều này, bởi vì cô đói cho sạch, rách cho thơm.

Lúc chia phòng ngủ, Tả Tiểu Linh và Lâm Hạ được chia vào cùng một căn phòng, còn có hai người bạn cùng phòng là Triệu Nguyệt Anh và Hứa Đan Đan, Triệu Nguyệt Anh đến từ huyện Vĩnh Ninh, là một huyện tương đối giàu có nằm gần trung tâm của thành phố, bởi vì điều kiện gia đình tốt, sự nhiệt tình có chút cao. Người còn lại có chút giống với Lâm Hạ, đến từ một nông thôn hẻo lánh, tính tình quá đỗi mộc mạc, trông có chút tự ti.

Trong căn phòng ngủ này, tính cách của Tả Tiểu Linh và Lâm Hạ có vẻ hợp nhau hơn, gia cảnh của Tả Tiểu Linh cũng có chút khá giả, nhưng tính tình lại chân thật, không giống như những cô gái con nhà giàu suốt ngày ỏng ẹo làm màu. Cô ấy thấy Lâm Hạ chính là vị học thần trong truyền thuyết kia, liền lập tức xem cô là một trong số những người mình kính phục nhất.

Tiếp xúc với đại thần ở cự ly gần, làm sao có thể không kích động chứ.

Mà biểu hiện của Tả Tiểu Linh lại có chút rõ ràng, vào buổi tối hôm ấy, cô ấy lấy lý do không quen ngủ một mình mà bá chiếm lấy phần lấy giường ngủ của Lâm Hạ ép cô vào vị trí trong cùng.

Chỉ với cái chủ đề học hành này mà cả hai cô gái luyên thuyên cơ hồ đến tận nửa đêm, cuối cùng vẫn là do Triệu Nguyệt Anh trách móc bọn họ, nên cuộc nói chuyện của hai cô gái mới đành dừng lại.

Bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo hàn, Lâm Hạ từ nhỏ đã có một đồng hồ sinh học rồi, mỗi ngày 6 giờ sáng sẽ thức dậy giúp đỡ cha mẹ nấu đồ cho heo ăn, hiện tại ở trong trường không cần làm việc nữa, nhưng thói quen được dưỡng thành lại khó mà sửa đổi được. Vì thế cô mặc xong quần áo, vượt qua Tả Tiểu Linh, cầm lấy một quyển sách tiếng Anh liền chạy ra khỏi phòng ngủ học tiếng Anh. Lúc chuẩn bị đi còn sửa lại mép chăn cho Tả Tiểu Linh, nhìn thấy tướng ngủ không chút ưu nhã của cô ấy liền không khỏi nhẹ giọng bật cười.

Lúc đọc xong tiếng Anh quay lại đã sắp 7 giờ rồi, qua 10 phút nữa là phải đi đến sân tập để tập thể dục. Cô vừa bỏ sách xuống, giọng nói có chút mùi thức ăn của Triệu Nguyệt Anh liền vang lên," Lâm Hạ, cậu nghiêm túc thật đó, nếu như tớ có thể giống cậu luôn liều chết đọc sách biết đâu chừng tớ cũng có thể lợi hại như cậu rồi!”

Lâm Hạ chỉ cười cười không đáp lại, cô thừa nhận bản thân mình không có thiên phú gì, học hành tốt chỉ là vì bản thân nỗ lực mà thôi, nhưng Tả Tiểu Linh vừa mặc quần áo xong nghe thấy Triệu Nguyệt Anh nói thần tượng của mình như thế, lập tức tức giận rồi, cô ấy châm biếm trả đũa nói:" Có những người rõ ràng biết rằng mình không làm được còn mỉa mai người ta là liều chết đọc sách, điển hình như việc không ăn được nho nhưng lại chê nho chua ấy."

“ Cậu nói ai đấy?” Triệu Nguyệt Anh đỏ mặt liếc Tả Tiểu Linh.

Tả Tiểu Linh cầm lấy bàn chải đánh răng đi về phía toilet, vừa ra khỏi cửa còn quay đầu lại nói một câu:" Ai trả lời thì là người nấy thôi!”

Triệu Nguyệt Anh còn muốn nói gì đó, nhưng người đương sự đã sớm không còn thấy bóng dáng rồi, vì thế sau khi cô ta hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Hạ một cái liền ôm cặp sách lên đi đến phòng học.

Trong trận tranh luận này, thần sắc của Hứa Đan Đan đều nhàn nhạt, thậm chí đến cả một ánh mắt cũng không thèm cho bọn họ nữa là, đem câu nói ‘Những chuyện không liên quan đến mình thì không để ý’ diễn giải một cách vô cùng sâu sắc.