Quân Hôn Cũng Có Ái

Chương 57



Nhìn vào chàng trai ở trước mắt, chân mày của Lâm Hạ hơi nhíu lại không thể nhìn thấy.

Cho dù là cô phản ứng có chậm chạp thế nào đi nữa, cũng sớm biết được tâm ý của Tạ Thiếu Dương đối với cô. Càng huống hồ sở trường của cô là đoán ý tứ qua lời nói từ sắc mặt, Tạ Thiếu Dương mỗi lần nhìn thấy cô đều bắt đầu đỏ mặt, Lâm Hạ đương nhiên là nhìn ra được.

“Có chuyện gì sao?” Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng mà dù gì cũng học cùng một trường học, cô không thể để cho cậu ta mất mặt được, hơn nữa, cho đến tận bây giờ, Tạ Thiếu Dương vốn không có làm ra chuyện gì khiến cô thấy phản cảm.

“ Là thế này đây, ngày mai là sinh nhật của tớ, bạn cùng phòng của tớ dự định tổ chức sinh nhật cho tớ tại một quán ăn bên ngoài trường học, cậu có thể đến tham gia không?” Tạ Thiếu Dương nói.

Lâm Hạ nghĩ ngợi một lúc, dù gì cũng là tiệc sinh nhật của cậu ta, nếu như không đi thì có chút tuyệt tình, cho nên cô hỏi: “ Thế tớ có thể dẫn bạn học đi cùng không?”

Biết cô sẽ đến, trong lòng Tạ Thiếu Dương vui mừng, nói: “ Cảm ơn cậu, Lâm Hạ, thế tớ đi trước đây. ”

“ Ừm, được, bái bai. ”

Sau khi Tạ Thiếu Dương đi, Tưởng Duệ vẫn luôn lắc đầu, than thở nói: “Một chàng trai xinh xắn như thế, thích con gái thì đáng tiếc quá, tại sao cậu ấy không thích con trai thế nhỉ? Tốt nhất là thuộc kiểu cơ bắp săn chắc ấy, một đen một trắng, một mạnh một yếu, thực sự chính là sự kết hợp công thụ tuyệt vời mà!”

Lâm Hạ và Lăng Nguyệt Nguyệt: “ ……. ”

Buổi chiều chỉ có hai tiết học, Tiêu Thần sớm đã dặn dò cô, học xong nhanh chóng trực tiếp trở về nhà, mấy ngày nay tốt nhất là đều ở trong căn hộ, đợi sau khi chuyện này hoàn toàn giải quyết xong rồi, cô lại quay về trường học đi học.

Nhưng mà sau khi học xong hai tiết học, Lâm Hạ không có trực tiếp quay về nhà. Ngày mai là sinh nhật Tạ Thiếu Dương, cô không thể đi tay không được, hơn nữa mấy người cùng ký túc đều đồng ý đi cùng cô, cho nên cả bốn người liền xuất phát đi đến phố đi bộ rồi.

Bọn họ quyết định đi chọn mua quà cho Tạ Thiếu Dương.

Lâm Hạ sau cùng đã mua hai cái loa nhỏ, Lăng Nguyệt Nguyệt đã mua một trái bóng rổ, còn Âu Dương Tuyết thì lại mua hai cây**, Tưởng Duệ thì lại mua một trái bóng bàn.

Cuối cùng Âu Dương Tuyết cùng Tưởng Duệ bị Lâm Hạ và Lăng Nguyệt Nguyệt áp chế, hai người liên thủ đem ** cùng trái bóng bàn ném vào trong thùng rác.

Tưởng Duệ làm mặt khóc lóc nói: “ Trứng của tớ mà!!!”

Ba người: “ ……. ”

Lăng Nguyệt Nguyệt cùng Lâm Hạ đã tuyệt vọng với hai người bọn họ rồi, cho nên sau khi mua đồ xong, liền không quan tâm hai người bọn họ nữa mà tự mình đi về nhà trước.

Lâm Hạ chân trước vừa mới bước vào cửa, Tiêu Thần theo sau liền đến rồi.

“ Này, hôm nay anh đi đâu thế?” Lâm Hạ dường như trong lúc vô ý hỏi nói.

Tiêu Thần trả lời: “ Tuỳ ý đi dạo thôi. ”. Bạ𝙣‎ đa𝙣g‎ đọc‎ 𝐭гuyệ𝙣‎ 𝐭ại‎ {‎ T𝘙U𝖬‎ T𝘙UYỆ𝘕﹒V𝘕‎ }

Lâm Hạ hồi tưởng lại lúc đi dạo phố, một chiếc xe Hummer quen thuộc từ đầu đến cuối đều dừng ở nơi cách cô không xa, cô biết, là Tiêu Thần không yên tâm cô. Chính vì thế, Lâm Hạ vốn không có vạch trần lời nói dối của anh.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tiêu Thần vang lên, anh cầm điện thoại lên nhìn một cái, xoay người đi đến bên ban công.

“ Ba ạ?”

“ Ba nghe nói con dự định xin chuyển công tác. ”

“ Ừm. ”

“ Bởi vì Lâm Hạ?”

“ Đây chỉ là một phần lý do, còn nữa chính là con muốn ổn định lại mọi thứ, nếu như tiếp tục ở mãi trong bộ đội đặc chủng, nói thật lòng, con khẳng định không thể cho Lâm Hạ một gia đình hoàn chỉnh được. ”

Thực ra vẫn còn một điểm anh không có nói, lính đặc chủng sống trên miệng khẩu súng, lỡ như ngày nào đó, anh không còn nữa, Lâm Hạ phải làm sao đây?

Nếu là do anh trêu chọc vào Lâm Hạ trước, thì anh nên chịu trách nhiệm vì điều đó.

Tiêu Viễn Cường than thở một hơi, thân là người cha, ông đương nhiên hy vọng Tiêu Thần có thể xin chuyển công tác, nhưng thân là thủ trưởng, ông không thể không thừa nhận, Tiêu Thần là một người lính đặc chủng ưu tú, giả sử bộ đội đặc chủng mất đi anh, là một tổn thất vô cùng lớn, bên đó không thể nào dễ dàng thả người như thế được.

“ Nếu đã như thế, thì ba sẽ cố gắng thương lượng với bên bộ đội đặc chủng, con cũng nhanh chóng trở về viết báo cáo đi. ” Sau cùng Tiêu Viễn Cường ở trong điện thoại nói.

“ Ừm, con biết rồi. ”

Cúp điện thoại, Tiêu Thần xoay người qua, nhìn lấy Lâm Hạ đang bận rộn trong phòng bếp, trong lòng thỏa mãn không thôi.

Không cần biết một người lúc còn trẻ có biết bao nhiêu rầm rầm rộ rộ, đợi họ đến một độ tuổi nhất định họ đều sẽ có ý nghĩ muốn ổn định trở lại. Trước lúc Lâm Hạ xảy ra chuyện, Tiêu Thần vốn không có cái ý nghĩ này, bởi vì anh vẫn còn trẻ, còn có thể cống hiến cho tổ quốc, nhưng Lâm Hạ gặp phải chuyện đó, khiến cho ý nghĩ trong lòng của anh phát sinh việc thay đổi hoàn toàn. Lại cộng thêm việc Lục Chi Hàng đột nhiên quay trở về, càng khiến anh sinh ra một nỗi kích động nhất định.

Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy, cứ như thế này sống hết một đời cũng không tệ.

“ Anh đang nghĩ gì thế?” Lâm Hạ nhìn thấy anh vẫn luôn đứng ở bên cửa ban công nhìn chăm chăm vào cô, ngạc nhiên mà hỏi nói.

“ Không có gì. ”

Tiêu Thần ngồi xuống bên bàn ăn, nhận lấy đôi đũa Lâm Hạ đưa cho anh.

“ Đúng rồi, ngày mai em phải đến tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn học, có thể không thể quay về ăn cơm tối, nhưng mà buổi trưa em sẽ làm sẵn cơm tối. ” Lâm Hạ kéo lấy Tiêu Thần, ngồi xuống.

“ Ừm, đúng lúc ngày mai anh phải đi tìm Lục Chi Hàng, cơm tối cũng đừng làm luôn vậy. ”

Lâm Hạ nghiêng mắt nhìn anh một cái, khoé miệng dần dần cong lên. Anh đi tìm Lục Chi Hàng mới là lạ đó, nhất định là cô vừa ra khỏi cửa, anh sẽ cùng con xe của anh đi theo phía sau cho mà xem.

Ăn cơm xong, hai người xem tivi một lúc. Tiêu Thần thích nhất là xem bản tin quân sự, Lâm Hạ lại không có tính kén chọn, cho nên cùng anh xem hết.

“ Ờm, chiếc hàng không mẫu hạm này sắp xuống nước rồi, em nhớ vào hai năm trước nó vẫn chỉ là một cái mô hình mà thôi, tốc độ của bọn họ nhanh thật đấy!” Lâm Hạ đột nhiên chậc chậc cảm thán.

………..

“ Lâm Hạ, có chuyện gì thì em cứ nói đi, ở trước mặt anh không cần chú ý nhiều thế đâu. ” Tiêu Thần đột nhiên nói. Bắt đầu từ lúc ăn cơm xong, anh liền nhìn thấy Lâm Hạ bắt đầu bồn chồn bất an, trong miệng vẫn luôn nói không chịu ngừng, rất rõ ràng là biểu hiện của việc trong lòng có chuyện.

“ Ừm. ” Lâm Hạ không ngờ đến anh lại có thể phát hiện nhanh như thế, dứt khoát hỏi nói: “ Vừa rồi lúc anh cùng ba anh gọi điện thoại em đã nghe được một số lời, em không phải cố ý nghe được đâu. Cho nên, em muốn hỏi anh, tại sao đột nhiên muốn xin chuyển công tác thế?”

Nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp của cô, Tiêu Thần sờ sờ gương mặt của cô, không trả lời ngược lại hỏi: “ Nếu như anh rời khỏi bộ đội đặc chủng rồi, em sẽ như thế nào?” Thực ra điều anh quan tâm nhất, chính là ý nghĩ của cô.

“ Em sẽ không như thế nào cả, nhưng mà, anh sẽ không buồn bã sao?” Anh rõ ràng thích cái nghề lính đặc chủng này đến thế.

“ Sẽ không, cái quyết định này anh đã nghĩ rất lâu rồi. ” Tiêu Thần cúi người đem cô ôm gọn vào trong lòng nói: “ Anh không thể nào làm lính đặc chủng cả đời được, rời khỏi đó là chuyện sớm muộn thôi, chỉ là cái ngày này đến trước thời hạn mà thôi. ”

“ Được thôi. ” Thực ra, Tiêu Thần xin chuyển công tác, cô vô cùng vui mừng. Trước lúc quen biết Tiêu Thần, cô có lẽ không biết lính đặc chủng sẽ đối mặt với điều gì, nhưng từ sau khi yêu đương cùng Tiêu Thần, cũng hỏi qua người khác. Cho nên cô thường hay lo lắng, đặc biệt là lúc anh đi chấp hành nhiệm vụ, cô lại càng ở nhà mất ăn mất ngủ cả ngày lẫn đêm.

Nhưng mà những điều này, cô chưa từng nói qua với ai khác.

Bởi vì, cô không muốn khiến người khác lo lắng cho cô.

Lâm Hạ cười cười đứng lên: “ Mười giờ rồi, em đi tắm trước đây. ”