Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật

Chương 54: Nổi tiếng sau một đêm



Tâm Dao đút cháo cho Vĩ Thành vừa xong cũng là đến thời gian cô phải đi học, nên lập tức thu dọn bát đũa. Nhưng khi chuẩn bị đứng lên khỏi ghế, cô sực nhớ điều gì đó nên ghé sát về phía anh trong vô thức. Một nụ hôn chính xác đặt lên trán, với vẻ mặt bình tĩnh của cô: “Anh đi khám bệnh ngoan nhé. Tôi đi học đây.”

Vĩ Thành ngơ ngẩn gật đầu, hai vành tai đã đỏ cả lên, nhưng thâm tâm lại khó chịu vì khuôn mặt bình tĩnh như ruồi của Tâm Dao. Đợi khi cô rời đi, ánh mắt anh mới trở nên thâm trầm trở lại, sự quyết tâm xây dựng lại cơ thể càng lúc càng hừng hực.

Tâm Dao đứng bên ngoài cửa, bộ dáng điềm nhiên vừa rồi đã biến mất, đổi lại là cả khuôn mặt nóng bừng bừng. Cô vừa làm gì thế? Tại sao lại hôn người ta nữa rồi? Cô thật muốn quýnh vào miệng mình để chừa cái tội hôn trộm thành quen.

Dù thế, Tâm Dao vẫn ráng nán lại vài phút, giúp bà Triệu đưa Vĩ Thành lên xe. Anh còn nhẹ nhàng gãi tay cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt tủi thân khiến lòng cô nhất thời mềm xuống. Nhưng hai người còn chưa kịp làm gì, mẹ anh đã nhanh chóng đóng cửa lại rồi kêu tài xế chạy lẹ trước khi bà không chịu nổi sự diễn sâu của hai đứa trẻ này.

Tâm Dao vui vẻ bắt xe lên trường, nhưng khi vừa bước vào cổng lớn, cô nhận ra mọi ánh nhìn đều dõi theo cô kèm theo tiếng xì xầm to nhỏ. Có khi nào lại có tin tức xấu về cô được phát ra sao?

Đột nhiên, một bạn gái đi lại từ đằng xa, trông có vẻ nhút nhát chìa về phía Tâm Dao tờ giấy có hình ảnh của cô khi bận trang phục cổ đại màu trắng đêm qua, sau đó lí nhí hỏi: “Chị Tâm Dao, có thể cho em xin chữ kí được không?”

“Mình á?” Tâm Dao chỉ tay về phía mình rồi chớp chớp mắt, sau đó cũng thuận tình mà kí một đường dài trên bức ảnh, cảm giác có gì đó khá kỳ lạ ở đây nhưng cô không thể nói rõ ra là gì được.

Ngay khi Tâm Dao đặt bút xuống, một đám tầm năm người lập tức chạy lại rồi cũng chìa ra những bức ảnh của cô và xin chữ kí. Cô cười gượng rồi làm theo ý của họ, nhưng lại tự hỏi vì sao họ lại có được những tấm hình này?

“Đêm diễn tối qua của chị tuyệt vời lắm.”

“Chị là tấm gương mới cho em noi theo.”

“Chị có thể dạy em những động tác đó không?”

Lúc này, người đến bên Tâm Dao càng lúc càng đông, như thể sắp nhấn chìm cô vào giữa tâm vòng tròn hỗn độn.

“Mọi người đợi một chút.” Tâm Dao cố gắng la lên trong nỗi niềm bất lực.

Tuy nhiên, bàn tay của cô nhanh chóng bị ai đó nắm lấy rồi kéo cô chạy dọc trên hành lang. Đến khi dừng lại, cả cô lẫn Thuỳ Linh đã núp gọn ở một nơi bí mật, và thở hồng hộc.

“Chuyện ban nãy là sao vậy chị?” Tâm Dao lấy lại được nhịp thở rồi quay sang nhìn Thuỳ Linh mà hỏi với vẻ thắc mắc. Cảnh tượng vừa rồi thật khiến cô rùng mình.

“Em nổi tiếng rồi đấy Tâm Dao.” Thuỳ Linh bật cười, sau đó kêu cô bật trang trường lên mà xem.

Tâm Dao gật đầu, ngồi vào bàn học rồi bắt đầu tìm hiểu. Ngón tay cô lướt đến đâu, ánh mắt cô càng mở to đến đó với các tiêu đề:

“Nữ thần nhảy múa hóa thân cổ trang.”

“Hoa khôi múa dân tộc bùng cháy trên sân khấu.”



Bên cạnh đó, những bài viết về Thuỳ Linh cũng không hề kém cạnh, nhưng dù sao cô ấy cũng đã quá quen với việc đó. Chỉ có Tâm Dao là chưa hết bàng hoàng. Kiếp trước cả một đời bị vùi dập, bị chán ghét, thế mà đổi lại kiếp này cô lại nhận được sự công nhận và yêu thích từ mọi người.

Ánh mắt có chút đỏ lên. Thuỳ Linh nhìn thấy Tâm Dao có phản ứng như thế thì chỉ biết lắc đầu cười, rồi khẽ dỗ dành cô. Lướt thêm một lát, bài viết đình chỉ học vài ngày của Mỹ Ngọc và Mai Thuỷ cũng hiện lên khiến cô phải bấm vào xem. Sự tình được diễn tả y hệt như đêm qua, nhưng vì sai phạm ban đầu, và cộng thêm bí mật uy quyền của nhà ả, nên nhà trường chỉ ra mức phạt khá thấp.

“Em có cần chị yêu cầu nhà trường nâng mức phạt lên không?” Thuỳ Linh biết Tâm Dao với Mỹ Ngọc có quan hệ gay gắt thế nào, cộng thêm sự diễn trò đêm qua của ả đã khiến cô ấy thương xót cho cô.

“Không cần đâu chị. Em nghĩ nhiêu đây đủ cho chị ta thu liễm mình một chút rồi.” Tâm Dao lắc đầu. Ban đầu sống lại, cô mang nỗi căm hận khôn nguôi, nhưng sau khi được quan tâm, được cưng chiều trong môi trường nhà họ Triệu, cô cũng dần buông bỏ được oán niệm này. Dường như trong lòng cô bây giờ chỉ xoay quanh việc của đô đốc Vĩ Thành.

Nghĩ tới đây, Tâm Dao thầm bật cười như thiếu nữ mới biết yêu khiến Thuỳ Linh phải nhìn lại vài lần, sau đó còn thầm than không biết tên may mắn nào sẽ cưỡm được trái tim trong trắng của cô.

“Thôi chị về lớp trước đây. Có gì chị nhắn cho em sau nhé.” Thuỳ Linh nhìn đồng hồ rồi tạm biệt Tâm Dao, sau đó bắt gặp Tuệ Khanh đang ôm một đống quà đứng ngoài cửa thì vô cùng bất ngờ: “Em làm ông già noel à?”

“Chị còn hỏi. Còn không phải của chị với Tâm Dao sao?” Tuệ Khanh bỏ hết đống quà xuống bàn, rồi phân chia theo tên. Không biết ai nghe được tin tức nó thân thiết với hai người, nên lập tức đến nhờ nó chuyển phát tấm lòng thành này.

“Tao không thể nhận được. Sao mày không trả cho mấy bạn đó?” Tâm Dao hỏi một cách ái ngại, cô không quen như thế một chút nào.

“Em phải tập làm quen đi.” Thuỳ Linh thản nhiên gom quà bỏ vào trong túi, xong hôn gió hai người rồi rời đi.

Tâm Dao nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy không ổn, nên đẩy hết qua cho Tuệ Khanh khiến nó bất lực. Thôi thì có lộc ăn, nó cũng không muốn bỏ qua.

Tiết học hôm nay trôi qua khá dễ chịu, ngoại trừ việc phải chạy thoát khỏi vài đám đông cuồng nhiệt. Tâm Dao mệt mỏi soạn cặp, ý nghĩ chỉ muốn nhanh chóng về nhà để hỏi thăm tình hình Vĩ Thành, nhưng lập tức bị Tuệ Khanh cắt ngang:

“Dao, mày mau xem tin này.”

Thấy vẻ hốt hoảng của bạn thân, Tâm Dao nghiêng đầu, đưa mắt về điện thoại, sau đó gần như chết đứng. Trên trang tin tức mạng mới nhất, một dòng tiêu đề vô cùng chói loá đang không ngừng được yêu thích:

“Đô đốc Vĩ Thành tỉnh lại. Vị hôn thê Mỹ Ngọc túc trực bên anh ngày đêm.”

Hình ảnh Mỹ Ngọc đứng đối diện và tươi cười với bà Triệu cùng Vĩ Thành cũng được hiện lên, nhưng lại không thấy được biểu cảm của hai người.