Quản Huyền

Chương 12: Ranh giới



Đến Tư gia, Uông Ngữ như được mở mang tầm mắt hạn hẹp. Nếu không dựa vào cái danh Tư Dĩ Nam, sợ rằng cả đời không có diễm phúc bước chân vào Tư gia nữa bước.

"Uông tiểu thư, đây là phòng sách của cậu chủ."

"Cứ gọi tôi là Uông Ngữ."

Người giúp việc vội cúi thấp đầu.

"Thưa Uông tiểu thư, tôi nữa câu cũng không dám mạo phạm."

"Được rồi, cô làm việc của mình đi."

"Thưa, tôi phải ở trước cửa đợi lệnh của cậu chủ khi cần, đến khi cậu chủ rời khỏi phòng sách mới được phép làm việc khác."

Đâu ra lắm quy tắc vậy? Uông Ngữ cũng không nói thêm, đẩy cánh cửa nặng nề bước vào trong.

Tư Thuật thấy cô bước vào, có chút gấp gáp đứng dậy, thấp thỏm sợ cô mất tự nhiên lại ngồi xuống. Anh chỉ vào chiếc ghế trống kế bên cạnh.

"Cứ sợ em sẽ không đến, em ngồi đi."

Uông Ngữ liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh anh, nhưng lại chọn ngồi chiếc ghế phía đối diện. Nụ cười trên môi Tư Thuật cứng ngắc, miễn cưỡng nói.

"Khoảng cách của chúng ta lớn đến vậy sao?"

"Không phải."

Uông Ngữ cắt lời anh, cứng rắn hỏi ngược lại.

"Dường như giữa tôi và Tư thiếu gia có chút hiểu lầm thì phải. Tôi là tôi, anh là anh, không có chúng ta. Và cũng không có hai từ "khoảng cách" mà chính là "không cùng một thế giới"."

Tư Thuật chua xót, miệng lưỡi đắng đến lạ. Ánh mắt thâm tình nhìn cô, dáng vẻ lạnh nhạt, xa cách của Uông Ngữ bây giờ khiến lòng anh đau như bị ai hung hăng xé toạc ra.

"Em thật sự chưa từng gặp anh bao giờ sao?"

Ánh mắt cô khẽ động, trí nhớ đang từ từ lục lại. Khuôn mặt đúng là có chút quen mắt.

"Người đàn ông trong quán bar?"

Uông Ngữ như lờ mờ nhận ra, nếu với thân phận là anh trai của Tư Dĩ Nam lại xuất hiện tại bar. Cùng thời điểm với scandal Ngô Mễ được tung ra, lan rộng một cách chóng mặt. Hóa ra, không phải Tư thị không ra tay đè tin tức lắng xuống, mà chính người trong Tư thị gây ra chuyện này.

Uông Ngữ nhận ra người trước mặt nham hiểm đến cỡ nào, không từ thủ đoạn bôi nhọ danh tiếng của chính em trai mình.

Tư Thuật nghe cô nói thì vô cùng thất vọng.

"Chỉ vậy sao? Em thật sự không nhận ra anh à?"

Lúc này, trong suy nghĩ của cô chỉ tràn ngập sự cảnh giác. Không hề đoái hoài đến câu hỏi, lời nói thốt ra cũng không hề dễ nghe.

"Thủ đoạn của người có tiền quả là khiến Uông Ngữ mở mang tầm mắt. Xem ra, tôi cũng trở thành cái gai trong mắt của Tư thiếu gia là chuyện sớm muộn mà thôi. Ngay cả người hèn mọn, nhỏ bé như tôi cũng khiến Tư thiếu gia giày công tính kế. Đúng là không thể xem thường."

"Anh chưa bao giờ có ý định tính kế em."

"Tư thiếu gia chắc cũng hiểu được đạo lí, hiện tại tôi và Tư Dĩ Nam là một, đối thủ của cậu ấy cũng chính là kẻ thù của tôi. Tôi cũng không mong anh nương tay, chỉ mong anh đừng làm điều gì khiến bản thân mình hối hận."

Lời nói như khiến anh sụp đỗ, một chút hi vọng cô cũng chẳng cho anh lấy một lần. Oán hận, đau đớn, từng câu từng chữ như muốn giết chết trái tim đang hoảng loạng. Vì sao chúng ta lại trở thành loại quan hệ không thể nhìn mặt nhau thế này? Điều anh hối hận nhất chính là để cô lọt vào tay Tư Dĩ Nam.

Tư Thuật cười lạnh trong lòng, thủ đoạn mượn dao giết người của Tư Dĩ Nam cũng thật chí mạng. Anh luôn cố gắng để Uông Ngữ gặp lại anh với ấn tượng tốt, nhưng không ngờ lại trong tình huống này.

Người con gái trước mặt, dù là viên đá phỏng tay đi nữa, anh cũng nhất quyết không chịu buông. Nụ hôn thân mật của hai người như đánh thức sự hận thù mãnh liệt trong anh. Từ hôm nay trở đi chỉ cần một ngày cô còn ở bên Tư Dĩ Nam, anh sẽ nhất quyết không để tên nhóc đó sống yên ổn.

Tuyệt đối Uông Ngữ phải là người phụ nữ của riêng một mình anh.

"Ai dô, tôi được phép vào đây không nhỉ?"

Cánh cửa một lần nữa được đẩy ra, Kiều Hỷ Hạ ngạo nghễ bước vào trong.

Uông Ngữ mắt nhắm mắt mở cũng có thể nhận ra ảnh hậu của màn điện ảnh Trung Quốc. Từ trên xuống dưới đều chỉnh chu, lả lướt vô cùng động lòng người. Nhưng cô vẫn nghi hoặc, vị minh tinh trước mặt vì sao được đặt chân vào Tư gia?

Kiều Hỷ Hạ liếc đôi mắt kiêu ngạo nhìn về phía Uông Ngữ, như nhận ra được điều bất ngờ. Kiều Hỷ Hạ như mơ hồ nhận ra, người trước mặt mình được Tư Thuật yêu hơn mạng sống. Cũng không khó để biết được, những tấm ảnh của Uông Ngữ được Tư Thuật đóng khung kĩ càng đặt trên bàn việc.

Kiều Hỷ Hạ khóe môi cười đả đớn, nhan sắc không tệ, khiến Tư Thuật mê đắm như vậy hẳn cũng không phải loại người dễ chọc vào. Ả ta vờ như không để ý đến Uông Ngữ, xà vào lòng Tư Thuật, nũng nịu.

"Người ta nhớ Tư thiếu gia quá đi!"

Người đàn ông chau mày, vội vàng hất người phụ nữ lẳng lơ sang một bên. Kiều Hỷ Hạ tràn đầy uất ức, diễn trò rất nhiệt tình, làm bộ khóc lóc đầy ủy khuất.

"Tư thiếu gia làm người ta đau quá, ngại ngùng vì người phụ nữ này sao? Ây dô, cô sẽ không để ý chứ?"

"Không có. Tôi xin phép rời đi trước, xin lỗi đã chiếm dụng quá nhiều thời gian của Tư thiếu gia."

Uông Ngữ nhìn mối quan hệ phức tạp bên trong, cũng không buồn bận tâm mà rời đi. Tư Thuật vừa được ở bên cô không lâu, nhìn thấy cô muốn rời đi, vội vàng đứng dậy đuổi theo. Cả ngưòi lại bị Kiều Hỷ Hạ ôm lấy thắm thiết, còn cố ý nói thật to.

"Tư thiếu gia nhẹ một chút. Làm vậy người ta đau đó"

Sau khi cánh cửa đóng lại, Kiều Hỷ Hạ lúc này mới hả hê buông tay ra, ra sức chọc nguấy Tư Thuật.

"Xem ra bị cô ta hiểu lầm không nhỏ rồi."

Anh cũng không có tâm trang đôi co với loại đàn bà như ả ta, giận dữ rời khỏi phòng sách.