Quản Huyền

Chương 17: Vệ sĩ Tiêu



Thành phố Lã Lương lần này dường như không thể khiến Uông Ngữ hứng thú như trước. Cô không còn nhìn ngắm bầu trời, các tòa nhà cao ốc chọc trời, hay dòng người vội vã nữa.

Mang trong mình hàng trăm nỗi tâm sự không thể kể với ai.

Tiêu Giãn đang lái xe đưa cô về căn chung cư để thu dọn đồ đạc cần thiết. Anh đã giải thích, phòng cô rất đầy đủ tiện nghi, không cần thiết phải mang thêm thứ gì nữa. Nhưng với sự quả quyết muốn thu dọn đồ đạc của cô cũng khiến anh chịu thua.

"Có đói không?"

Rất lâu, vẫn không có câu trả lời lại. Tiêu Giãn nghiêng đầu nhìn về phía Uông Ngữ ở ghế phụ, cô vẫn chưa ngủ, nhưng lại chẳng muốn mở miệng nói chuyện với anh.

"Cậu chủ căn dặn, tôi không thể để cô Uông thiệt thòi chút nào."

"Anh biết chút gì về tôi đúng chứ?"

Tiêu Giãn mím chặt môi, không thể tiết lộ, tỏ vẻ không nghe thấy mà chăm chú lái xe. Còn giả tạo mà thốt ra.

"Chà, thời tiết hôm nay đẹp quá."

Uông Ngữ hít một hơi sâu, thâm trầm nhìn anh. Tiêu Giãn lúc này mới chú ý, mây đen cuồn cuộn muốn trở mưa, đẹp cái chó gì chứ.

"Cô Uông đừng làm khó tôi, cậu chủ ra lệnh tôi phải giữ kín mối quan hệ của cô và Tư Thuật."

"Tôi và hắn ta có mối quan hệ gì?"

Tiêu Giãn chợt hoảng, biết mình lỡ miệng nói bậy bạ liền lắc đầu không dám nói thêm.

" Tôi lại không biết mình có diễm phúc lớn tới vậy, có mối quan hệ mập mờ cùng đại thiếu gia Tư thị sao?"

Tiêu Giãn ngậm chặt miệng, người phụ nữ này rất đáng sợ. Cạy miệng một, hai câu sẽ khiến anh ăn nói hồ đồ.

Xe dừng lại trước chung cư, Uông Ngữ không làm khó anh nữa, bước xuống xe.

"Tôi lấy chút đồ, anh cứ đợi ở đây một chút."

Tiêu Giãn căng thẳng gật đầu, chờ cô đi xa mới thở phào, vuốt mồ hôi lấm tấm trên trán. Người phụ nữ này quá ranh mãnh, vừa rồi có chút lỡ miệng không biết cô có phát hiện được gì không. Phải đề cao cảnh giác, đối thoại với Uông Ngữ nên 'một câu không quá 5 chữ'.

Ánh mắt anh dừng lại trên một người phụ nữ cách đó không xa. Trên người cô ta toàn hàng hiệu đắt tiền, mặc chiếc váy sành điệu ngắn củn lộ chiếc đùi trắng sáng. Đang bị mấy thanh niên nhỏ tuổi xoay quanh trêu chọc.

Tiêu Giãn ngước mắt nhìn, chẳng muốn xen vào việc ngoài lề, nhưng ánh mắt bỗng tối sầm lại. Một thanh niên mập mạp nhất, chịu không được sờ tay chạm vào mông người phụ nữ bóp thật mạnh.

Người phụ nữ hét toáng lên, đanh đá đe dọa, dùng chiếc túi xách đập mạnh vào đầu tên mập vừa ra tay sàm sỡ mình.

"Thằng khốn, muốn chết hả. Tụi mày có tin tao báo cảnh sát, cho chúng mày vào tù rục xương không?"

"Báo cảnh sát kìa mày, tao sợ quá."

"Tao cũng sợ quá, hahaha..."

Đám thanh niên cười phá lên thích thú, càng xù lông lên như vậy, bọn chúng càng trở nên hưng phấn, thèm thuồng.

"Đem nó qua bên kia đi."

"Qua đây chơi với tụi anh nè."

Một tên chộp lấy cánh tay người phụ nữ lôi đi, đã bị Tiêu Giãn nắm lại. Tên oắt con nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, có chút sợ hãi, nhưng dù sao bên mình vẫn đông hơn. Lấy lại bình tĩnh mà quát lên.

"Mày là thằng chó nào vậy."

"Rầm."

Tiêu Giãn đấm thẳng vào mặt tên xấc xược trước mặt, khiến hắn ngã nhào xuống đường. Cú đấm với sức mạnh quá lớn làm mặt mũi đối thủ máu me be bét, mắt mở không lên mà hét lớn

"Đỡ tao dậy... đỡ tao dậy, mắt tao không thấy gì nữa."

Nhóm thanh niên nhìn bạn mình bẹp dí dưới mặt đất, máu me chảy xuống áo đến hoa mặt, sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Tên bị bỏ lại, lòng hoảng sợ vội vàng bò lồm cồm dưới mặt đất, không chút lòng tự trọng bò lết theo sau.

"Con mẹ nó, sao anh không đấm mỗi tên một cái."

Tiêu Giãn lúc này mới cúi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, chiều cao rất thấp, có khả năng thấp hơn anh 2 cái đầu. Ăn mặc phong cách hở hang như vậy, dáng người cũng vô cùng dụ dỗ, không trách mê hoặc đám vô lại đó.

Tiếu Giãn cởi bỏ áo ngoài, khoác lên mình người phụ nữ trước mặt. Thành phố Lã Lương cũng vào mùa lạnh, ăn mặc mong manh thiếu vải như vậy không cảm thấy lạnh sao.

"Ây dô, lấy điểm cộng với tôi sao? Cũng không tồi đó nha."

"Cô ăn mặc như vậy, không sợ trúng gió độc sao."

"Nè, có biết ăn nói lấy lòng phụ nữ không vậy?"

Người phụ nữ tức đến trợn ngược mắt, muốn dạy dỗ cho tên nói năng hồ đồ một khóa.

"Lộ Viên Viên, sao cậu lại ở đây?"

Uông Ngữ kéo vali đi đến, khó hiểu nhìn hai người trước mặt. Hai người quen nhau từ lúc nào vậy?

"Uông Ngữ, cuối cùng cũng tìm thấy cậu. Biết mình gọi cho cậu mấy cuộc gọi nhỡ rồi không hả. Xém chút, mình bị đám côn đồ giở trò đồi bại ở đây rồi, may có anh đẹp trai này ra tay giúp đỡ đó."

Uông Ngữ vội vàng rút điện thoại, phát hiện đã hết pin sập nguồn từ lâu. Cười gượng gạo nhìn về phía Lộ Viên Viên.

"Cả buổi chiều hôm nay cậu đi đâu thế? Mình đợi đến rã rời rồi đây. Đi, đi nhậu một bữa quên sự đời nào."

Tiêu Giãn vội vàng bắt lấy cánh tay Lộ Viên Viên mà ngăn cản.

"Không được, cô Uông còn có việc."

Lộ Viên Viên liếc mắt nhìn Tiêu Giãn, lại nhìn về phía Uông Ngữ, giật cánh tay ra khỏi gọng kìm của Tiêu Giãn mà hét lên.

"Đừng có nói với tôi, hai người là loại quan hệ đó nha."

"Tuyệt đối không phải."

Tiêu Giản khẳng định chắc nịch, sợ rằng cả đời này anh cũng không dám có loại quan hệ gì với Uông Ngữ. Đừng có vội ghán ghép bậy bạ như vậy.

Uông Ngữ đẩy vali qua cho vệ sĩ Tiêu.

"Anh mang đồ dùng của tôi về Tư gia trước. Tôi có hẹn với bạn, cứ thông báo với ông chủ, cậu chủ của anh như vậy."

"Nè, sao lại liên can đến Tư... ưm ưm.."

Uông Ngữ vội vàng bịt miệng Lộ Viên Viên lại, lôi kéo đi thật nhanh, không cho cô nói thêm bất cứ điều gì xằng bậy.