Quản Huyền

Chương 21: Đêm nồng cháy (H)



Màn đêm đã buông xuống.

Tiêu Giãn nhìn người phụ nữ không yên phận bị mình dùng cavat trói chặt tay vào ghế phụ.

Lộ Viên Viên bị bỏ thuốc.

Anh suy nghĩ một lúc lâu, cô là bạn bè của Uông Ngữ. Thân phận chắc hẳn cũng không tầm thường, nếu đưa đến bệnh viện có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của cô. Anh cũng không thể thuê phòng bỏ mặt cô ở khách sạn, cũng không chắc chắn cô có yên phận chịu đựng không.

"Khó chịu... giúp tôi với..."

Lộ Viên Viên cố gắng muốn thoát khỏi chiếc cavat đang trói chặt, ưỡn người khó chịu hừ vài tiếng bất mãn. Tiêu Giãn dù nghe thấy lời van nài, vẫn không có ý định cởi trói.

Chiếc xe lao trên đường không rõ phương hướng.

Người phụ nữ một lúc sau đã không nhịn nổi, khóc nức nở, bàn chân nhỏ cố rướn sang người đàn ông bên cạnh. Ngón chân miết nhẹ lên đùi vệ sĩ Tiêu, dù anh không có kinh nghiệm tình trường, cũng có thể hiểu dụng ý của Lộ Viên Viên.

Cánh tay rắn rỏi bắt lấy bàn chân đang náo loạn phía dưới.

"Tỉnh táo một chút đi, chịu đến sáng mai thuốc sẽ hết tác dụng."

Lộ Viên Viên mặt đã đỏ bừng, tóc tai rối bời nhưng càng trở nên quyến rũ lạ thường. Đôi chân nâng cao, khiến chiếc quần lót ren lộ ra ngoài. Dù Tiêu Giãn nhiều lần cố gắng đè chân cô xuống, người phụ nữ vẫn không biết điều mà liên tục khiêu khích anh.

"Làm ơn, giúp tôi với... Bao nhiêu tiền tôi cũng cho anh."

Tiêu Giãn không cách nào chú tâm lái xe, dù bản thân rất tự tin là người ngay thẳng nhưng mắt đôi thoáng chốc lại hạ tầm nhìn xuống nơi hấp dẫn dưới lớp váy xẻ đùi gợi cảm kia. Yết hầu khó khăn nuốt xuống, bàn tay cũng vì vậy thả lỏng hơn.

"Ưm... ưm chạm vào tôi đi... Tôi ngứa quá..."

Tiêu Giãn xoay mạnh vô lặng, rẽ vào con hẻm hẻo lánh không có nhà dân, tấp thẳng vào lề đường. Thắng gấp khiến người cô ngã về phía trước, cavat siết lớp da đến đau rát.

"Cởi trói giúp tôi, giúp tôi với..."

Người đàn ông dùng lực bóp cằm làm cô đau đến nhăn mặt, đôi môi bĩu nhẹ liền lắc đầu khó chịu.

"Đau"

"Mở mắt ra, nhìn tôi."

Lộ Viên Viên mơ màng nhìn anh, nhỏ nhẹ van xin đầy gợi tình.

"Ừm... Tới đây giúp tôi."

"Cô biết mình đang nói chuyện với ai không?"

Lộ Viên Viên lúc này đã trở nên mơ hồ, cơ thể ngấm thuốc vô cùng mẫn cảm cố gắng cọ xát tìm chút hơi ấm từ anh. Tư Giãn nóng nảy ép cô đối mặt với mình.

"Tôi là Tiêu Giãn."

"Ừ."

"Tôi sẽ hoàn toàn chịu mọi trách nhiệm ngày hôm nay."

Dứt lời anh liền nới lỏng chiếc cavat, Lộ Viên Viên được tự do nhào vào lòng anh tham lam hít lấy mùi hương nam tính. Ngón tay không yên phận sờ vào nơi đã rục rịch thức giấc từ lúc nào.

Lộ Viên Viên nằm hẳn lên người anh, ngậm lấy đôi môi mát lạnh, ra sức cắn mút. Tiếng nước bọt phát ra âm thanh 'lách tách' dụ dỗ.

Tiêu Giãn vuốt nhẹ chiếc gáy gợi cầm, đôi tay trượt khẽ xuống phần lưng trơn tru. Giọng nói đã khản đặc mang chút dục vọng không thể kìm nén.

"Tuyệt đối đừng hối hận."

Lộ Viên Viên lúc này cũng không để ý nhiều như vậy, trán đã lấm tấm mồ hôi. Không gian trong xe vô cùng chật hẹp, hai người vô thức quấn quýt lấy nhau, nụ hôn triền miên như thúc giục ý thức cả hai.

Tiêu Giãn dần mất đi lí trí, gấp gáp trút bỏ lớp váy bên ngoài. Vùng ngực căng tròn liền nảy ra ngoài, bàn tay khô ráp chà xát, tỉ mỉ xoa nắn bầu ngực kia. Lộ Viên Viên ngửa cổ lên run rẩy, nhẹ giọng rên rỉ.

"Ư.. chỗ đó..."

"Nơi này làm sao?"

Câu hỏi dụ dỗ không có câu trả lời, chỉ vọng lại tiếng rên hừ hừ đầy thỏa mãn.

Bàn tay lại thêm chút lực, hung hăng giày vò bộ ngực hấp dẫn đến biến dạng. Bàn tay dần dần trượt xuống, chạm nhẹ vào nơi bí mật của phụ nữ, Lộ Viên Viên cong người khó chịu thở gấp. Tiêu Giản trở người đè cô nằm sấp lên ghế phụ, tiếng rên mị hoặc vươn vãi khắp xe.

"Cho em một cơ hội cuối cùng."

"Cho tôi... A... "

Cơ thể như hòa vào làm một, chiếc xe rung lắc mạnh minh chứng cho việc cả hai đang điên cuồng chiếm lấy nhau.

"Gọi tên tôi."

Không nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ còn tiếng rên rỉ nỉ non kiều mị.

"Gọi Tiêu Giãn..."

"Ừm.. Tiêu... A... "

....

Ngoài trời thời tiết đã lạnh cóng, từng cơn gió lùa đến tê dại.

Hình ảnh hai thân thể quấn quýt lấy nhau không thể dừng lại. Nhiệt độ tăng cao, hai con người không chút dính líu gì, lại cuồng nhiệt như ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội giữa cái lạnh mùa thu.

Tiêu Giãn ngủ quên trên vô lăng, khó khăn tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức. Nâng nhẹ mí mắt, đầu óc có chút trống rỗng.

Nghĩ đến điều gì đó, vội vàng ngồi thằng dậy nhìn về phía ghế phụ, phát hiện chẳng còn một ai.

Bàn tay sờ vào ghế lạnh ngắt không còn chút hơi ấm, hẳn Lộ Viên Viên đã rời đi từ rất sớm. Tư Giãn mím môi nhìn bản thân trần truồng trong gương chiếu hậu, quần áo vứt hết ra ghế sau.

 Một tờ giấy đã thu hút sự chú ý của anh: "Đây chỉ là hiểu lầm, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, số tiền này coi như phí bồi thường. Không hẹn gặp lại!"

Tiêu Giãn nắm chặt tờ giấy đến nhăn nhúm, tức đến run người. Vươn người lấy toàn bộ quần áo, hằn hộc mặc đồ chỉnh tề, xé tờ giấy thành nhiều mảnh vụn.

 Chồm người cầm lấy số tiền lớn trên ghế, hạ cửa xe, không do dự rải tung tóe khắp mặt đường.

"Ăn xong lại vội vàng chép mép à."

Chiếc xe di chuyển ra khỏi con hẻm vắng người, rẻ ra đường cao tốc vun vút lao đi. Ánh mắt đầy căm phẫn, Tiêu Giãn xưa nay thẳng thắng, chính trực, không dính một chút đến hương vị đàn bà. Không nghĩ trao thân cho một người phụ nữ, tình một đêm đã bị người ta đá đi.

Vệ sĩ Tiêu Giãn được Tư thị trọng dụng, chưa bao giờ phải chịu loại mất mặt này!