Quản Huyền

Chương 29: Vợ ơi anh biết lỗi rồi



"Tức chết đi được."

Lộ Viên Viên một mình đứng trước gương không ngừng múa máy tay chân, gào thét.

Người đàn ông kia cư nhiên để cô chờ một tiếng đồng hồ hơn, hại cô phải hứng chịu sự nhạo báng của mấy ả đồng nghiệp.

Dù chung cư cô thuê tận trên lầu 2 nhưng Lộ Viên Viên vẫn nghe được âm thanh ồn ào, lúc sau lại có tiếng than phiền đầy náo nhiệt phát ra từ phía dưới cổng.

Mang tâm trạng bất an cô cẩn thận vén tấm rèm rất khẽ, mới từ từ ló mặt ra nhìn xuống dưới cổng.

Ánh mắt vừa quét xuống đã đụng phải cái liếc mắt bén ngót của tên lưu manh cô vừa nguyền rủa.

Tiêu Giãn nhìn thấy chiếc đầu nhỏ đang chăm chú nhìn mình, tay ngoắc ra lệnh cho cô hãy xuống dưới.

Lộ Viên Viên mặt trắng bệt nói không thành tiếng, lòng lộp độp như nghe được âm thanh trái tim run lên vì sợ hãi, chôn chân tại chỗ không hề muốn xuống với anh.

Tiêu Giãn liếc mắt nhìn ra người phụ nữ không có ý định đi xuống, không kiên nhẫn lại bấm kèn inh ỏi.

Mọi người xung quanh đầy ghét bỏ nhìn người đàn ông phiền phức trước mặt, một bà thím muốn phát điên hét lên.

" Nè cậu kia muốn gây sự sao? Ồn ào chết đi được."

Người đàn ông tỏ ra vẻ bất lực hất cầm về phía Lộ Viên Viên trên lầu, khuôn mặt trông rất đáng thương.

"Có chút hiểu lầm với vợ, thím giúp tôi khuyên cô ấy một chút. Không được chỉ đành dùng cách này đến khi cô ấy chịu tha thứ."

Mọi người xung quanh cũng thấy rất phiền muốn bà thím khuyên nhủ vợ giúp anh. Không cách nào khác thím Trương đành ngẩn đầu nhìn về phía cô, Lộ Viên Viên nhìn thấy mọi người đưa ánh mắt lên vội vàng buông rèm trốn tránh.

Làm ơn đi! Đừng gọi tên cô!

"Cô gái, mau xuống mở cổng cho chồng lên đi! Chúng tôi sắp bị chồng cô hành hạ đến thủng tai rồi."

" Phải đó cô gái. Chuyện gia đình, vợ chồng đóng cửa cùng nhau giải quyết đi."

Quả nhiên, tên khốn khiếp đó lại giở thủ đoạn hèn hạ đến như vậy.

Tiêu Giãn nhìn mọi người đang cùng nhau hỗ trợ mình, rất phấn khích mà còn hét to thêm.

"Vợ ơi anh biết lỗi rồi, cho anh vào nhà đi."

Mọi người tầng dưới cũng liên tục công kích cô, Lộ Viên Viên không còn cách nào khác đành đầu hàng vô điều kiện.

Nhìn thấy gương mặt hầm hầm đã chịu đi xuống, anh mới mãn nguyện dừng tay không phát ra thêm bất kì tiếng ồn nào.

Ánh mắt cô hung dữ như muốn lao vào cắn xé anh, thím Trương chỉ khuyên răng đôi chút rồi cũng bỏ vào trong.

" Vợ chồng cải nhau là chuyện cơm bữa, có gì thì cùng nhau về phòng mà giải quyết nhé!"

Thật ra, bà thím phiền muốn chết mới nói vậy!

"Anh ăn nói bậy bạ gì với bọn họ vậy?"

Tiêu Giãn mở cửa xe bước đến, không chút lý lẽ nào thản nhiên trêu chọc.

"Hàng xóm em cũng nhìn ra được nỗi khổ tâm của anh, Viên Viên của chúng ta lại nỡ nhắm mắt làm ngơ sao?"

"Cái gì mà của anh? Đừng có ở đây nói hươu nói vượn, có chuyện gì thì nói thẳng đi."

Lộ Viên Viên cảm thấy rất mất thời gian, đứng hít chung bầu không khí với tên lưu manh này cũng cảm thấy ngột ngạt.

"Tôi còn rất rất nhiều công việc cần được giải quyết."

"Anh cũng có rất rất nhiều chuyện muốn nói với em."

Cô chán ghét ra mặt nhìn người đàn ông, không phải bảo tan ca sẽ đón cô dưới công ty sao? Hại cô chờ lâu đến mức chân tê dại, còn bị những người đông nghiệp ác ý mỉa mai.

" Em không tính mời anh vào nhà uống chén trà sao?"

" Tôi không có trà."

Tiêu Giãn khoanh tay nhìn người phụ nữ tuyệt tình trước mặt, không muốn đôi co thêm nữa, rất tự nhiên bước lên bậc thang.

" Nè, nè... Anh lại giở trò gì đó?"

" Hẹn hò cùng vợ sắp cưới."

Để lại Lộ Viên Viên khóe môi đã giật giật, có chút liêm sĩ nào không vậy?

"Tiêu Giãn, anh đứng lại đó", Lộ Viên Viên hồng hộc chạy theo sau nói "Ai cho phép anh vào phòng tôi chứ?"

Người đàn ông chẳng mấy để tâm, rất chuyên nghiệp vặn cửa đi vào, thuận tiện cởi giày đặt lên kệ rất gọn gàng.

Cô tức đến run người, đầy bất lực mấp máy môi: " Trễ rồi sao anh lại đến đây, không sợ về đến Tư gia trễ sẽ bị phạt à?"

Anh cũng không vội trả lời ngay, thong thả rót một li nước trên bàn, nốc cạn một hơi mới chịu mở miệng.

" Anh cũng không có ý định về đó."

"Anh nói đùa cái gì vậy?", Lộ Viên Viên hoảng hốt đến trợn mắt, muốn đùa giỡn với cô sao?

" Đói quá, phòng em có gì ăn không?"

Tiêu Giãn đi một mạch xuống bếp, tay thoang thoát mở tất cả các nắp nồi.

Rất đáng tiếc, tất cả thức ăn đã được cô ăn sạch từ hôm qua, chiếc nồi bẩn còn đó vẫn chưa được rửa.

Lộ Viên Viên vội vàng chạy đến giành lấy nắp đậy nồi lại, hai người nhìn nhau trong giây lát, cô liền cười giã lã nói.

" Tôi ăn hết rồi, anh có đói thì ra ngoài ăn đi."

Vừa dứt câu bụng cô lại 'ọt ọt' réo lên đầy mất mặt, Lộ Viên Viên oán thầm, có cần phải kêu đúng lúc như vậy không?

" Em muốn ăn gì? Chúng ta gọi đồ ăn ngoài đi."

" Nói cho anh biết, lương tôi vẫn chưa về đâu đó."

" Vậy lần này anh mời." Tiêu Giãn cũng không muốn cô trả tiền cho anh về bất kì khoản chi nào.

Một lúc sau, Tiêu Giãn nhướn mi nhìn điện thoại, thuận miệng hỏi: "Em muốn uống chút bia không?"

"Tôi nói cho anh biết, Tiêu Giãn, anh đừng hòng giở trò xảo quyệt thêm lần nữa."

Không có nha! Không cần sự hỗ trợ của chút men đó, anh vẫn thừa sức làm ra nhiều điều 'to lớn'.

...

Hết.