Quản Huyền

Chương 38: Nguy hiểm (2)



Uông Ngữ nhặt thêm nhánh cây khô ráp đặt vào bên trong lồng ngực, cảm thấy đã đủ dùng.

Vừa xoay người lại, khuôn mặt người phụ nữ đã cứng đờ rất khó coi.

Bắt gặp một người đàn ông mặt mũi hung tợn. Đầu tóc bù xù rối tung, râu quai nón dài đã che khuất khóe miệng, đôi tay lộ ra đầy vết đôi mồi và lông lá tua tủa trông vô cùng man rợ.

Uông Ngữ siết chặt ngón tay lên mớ củi khô, mồ hôi lạnh dần chảy xuống trán, như có dòng điện chạy dọc sống lưng khiến cô không dám thở mạnh, ánh mắt chòng chọc của gã khiến người khác đầy ám ảnh.

Gã đàn ông không khác nào con thú dữ, vẻ mặt thèm thuồng dán lên ngực người phụ nữ quyến rũ, khóe miệng không tự chủ chảy nước miếng ròng ròng.

Từng bước tiến dần về phía cô, Uông Ngữ nuốt nước miếng rất khó khăn, cổ họng khản đặc hỏi lại.

"Anh là ai?"

Không có câu trả lời nào được thốt ra, gã chỉ lăm lăm bầu ngực tròn trĩnh của cô, hương vị phụ nữ yêu kiều không thể khiến gã chờ đợi thêm, bước chân càng lúc càng vồn vã.

Uông Ngữ hét lên đầy hoảng sợ "Cứu mạng", dùng tất cả sức lực ném mạnh mớ củi khô lên người gã đàn ông gớm ghiếc kia.

Hắn ta không chút phòng bị, mấy nhánh củi khô chọc thẳng vào mắt, khó khăn mở mắt đã nhìn thấy Uông Ngữ bỏ chạy thục mạng.

Người đàn ông lông lá đầy người cười đến phấn khích dẫm lên mớ cành khô phát ra tiếng rôm rốp giòn tan, nhanh chóng đuổi theo con mồi.

Tiếng nói trầm như vọng lại từ âm phủ, chất giọng ồn ồn phát ra thứ âm thanh khó nghe, ngôn ngữ lại không phải tiếng phổ thông "Xem mày chạy đi đâu?"*

*: Câu đã được dịch lại.

Uông Ngữ tóc tai bê bết mồ hôi cố gắng thu mình núp sau thân cây to lớn, trong khu rừng tối mù ẩm ướt, tiếng cú mèo ai oán càng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Truyện được viết bởi tác giả Uông Ngữ chỉ đăng duy nhất trên app NovelToon.

Cô sợ hãi báu chặt ngón tay vào nhau, hơi thở dồn dập vì sợ hãi, mồ hôi không ngừng túa ra tứ phía. Lưng cố gắng dán chặt vào thân cây, không dám cử động mở lớn đôi mắt quan sát tình hình.

Gã đàn ông như phát điên, gầm rú đầy giận dữ như tiếng loài thú hoang dã, khuôn mặt nhơ nhớt nước dãi thấm xuống chiếc áo rách tả tơi.

Ánh mắt đỏ ngầu, sùng sục tìm kiếm người phụ nữ lúc nãy, khuôn mặt không giấu nổi bặm trợn như muốn xé tan nát loài người.

Bước chân ngày càng tới gần gốc cây, Uông Ngữ nín thở dùng cả hai tay bụm chặt miệng mình, không muốn phát ra bất kì âm thanh nào.

Gã dường như đã mất đi lí trí cuối cùng, luôn miệng phát ra thứ âm thanh kì quái khiến Uông Ngữ không tài nào hiểu được.

Nhìn bóng đen đã dần lướt qua gốc cây, Uông Ngữ tuyệt nhiên không dám hó hé, hốc mắt đã đỏ lên cay xè muốn khóc vì quá hoảng sợ.

Nhưng đầu óc lúc này rất tỉnh táo cố gắng trấn tỉnh bản thân, không được phép buông xuôi thả lỏng một giây phút nào.

Không còn nghe bất kì âm thanh nào khác, lúc này cô cẩn thận ló đầu ra quan sát mọi thứ xung quanh, không thấy gã điên đó mới từ từ bước ra khỏi gốc cây.

Vừa xoay người, đã nhìn thấy dáng người to lớn phía sau, với chi chít vết sẹo lồi nổi lên sau lớp lông dài. Giọng cười gã đầy hứng phấn và điên cuồng từng bước lại gần cô, lần này mới mở miệng bập bẹ một câu tiếng phổ thông.

"Tao biết... mày... sẽ không thể... đi xa mà"

Lòng đầy sợ hãi, giữa khu rừng hoang trong đêm tối mịt mù không hề có hi vọng nào, cô hãi hùng lùi về phía sau vấp phải hòn đá lớn đã ngã sóng soài ra đất.

Cả người cô đã bê bết mồ hôi cùng đất cát, dưới lớp áo sơ mi mỏng tanh, khuôn ngực như ẩn hiện thôi thúc cơn dục vọng thèm thuồng bên trong người đàn ông.

Uông Ngữ cắn môi đến bật máu, cầm viên đá lên hướng về người đàn ông đe dọa, "Tao còn có bạn, họ sẽ không tha cho mày."

"Tha?.... Hahahahaha..."

Người đàn ông chảy từng đợt nước dãi thèm khát cơ thể người phụ nữ phía dưới, gã bước từng bước nhỏ cởi chiếc thắt lưng đã bạc màu ra, thao láo nhìn người phụ nụ trước mặt.

" Tao... xử mày trước... xử... bạn mày sau..."

Tiếng phổ thông không được trơn tru lắm, nhưng lúc này Uông ngữ lại nghe rất rõ ràng, đầu óc mông lung suy nghĩ cách để đề phòng, tay không ngừng túa ra mồ hôi, vẫn cố ra sức siết chặt viên đá.

"Vậy e là không được rồi", giọng trầm vừa vang lên đã thành công thu hút sự chú ý của hắn.

Gã đã chịu rời mắt khỏi cơ thể xinh đẹp của cô, có chút giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ hung tợn hướng mắt về phía âm thanh vọng ra.

Tiêu Giãn bước ra từ bên trong lùm cỏ cao hơn bụng người, phủi nhẹ lớp bụi bám trên quần tây.

Gã đàn ông biết muốn chiếm lấy con nhỏ dưới đất, chắc chắn phải băm vằm thằng nhãi ranh này thành trăm mảnh.

Hắn chụp lấy người phụ nữ đang quằn quại dưới đất, sức mạnh khủng khiếp khiến Uông Ngữ không thể phản kháng nổi, dùng sức trói tay cô lên thân cây bằng chiếc thắt lưng.

Đôi tay nâng lên, không biết bao nhiêu vết sẹo, vết dao khoét lên đấy, vuốt ve khuôn mặt đang sợ hãi của cô đầy *** dục.

"Ngoan... đợi tao..."

Tiêu Giãn cười khinh thường nhìn người đàn ông không khác nào loài thú hoang to xác, anh ghét nhất là loại người ép buộc để cưỡng hiếp người khác.

Vừa dứt lời hắn lăm lăm con dao găm dài sọc sáng rực trong cái tối tăm lạnh ngắt lao đến, Tiêu Giãn thân thủ rất nhanh nhẹn né đi không hề nao núng đấm thật mạnh vào sóng mũi tên đang phát điên trước mặt.

Gã ta đổ nhào ra sau, dùng tay lau đi vết máu tanh đang không ngừng chảy ra, đứng dậy không hề tỏ ra đau đớn.

"Tao... đâm chết... mày."

"Thứ ngôn ngữ loài người đó, ai lại dạy cho loại chó như mày sủa bậy trước mặt tao thế?"

"Con chó đẻ khốn khiếp"

"Hửm?", Tiêu Giãn khinh bỉ luồn tay vào bên trong áo, mặc dù tiếng phổ thông không lưu loát, nhưng câu chửi tục nói không vấp chữ nào.

"Loại óc bả đậu như mày chỉ giỏi học theo, nói chuyện mồm còn tanh mùi phân lắm."

...----------------...

Hết.