Quản Huyền

Chương 42: Tuổi dậy thì



Chương Tử lớn lên trong làng là một đứa bé giỏi giang, thông minh, việc học so với mấy đứa trẻ khác lại vô cùng lợi hại.

Tiếng phổ thông vài tháng đã có thể lưu loát trò chuyện cùng cô giáo đến từ thành phố, được trưởng làng và giáo viên đánh giá rất cao, hỏi ý nhau để cấp giấy phép đi thi các giải lớn trong thành phố.

Đó đến nay, trong làng không có mấy ai qua cô, kể cả nhan sắc lẫn trí nhớ thần đồng. Bọn con trai trong thôn, Chương Tử sớm không thèm để vào mắt, cô không thể để bọn bẩn thĩu, ít học đó trở thành người mình dựa dẫm về sau được.

Cô càng nghĩ lòng càng khó chịu, chắc hẳn bà cô già kia thấy Tiêu Giãn quan tâm đến cô nên ghen tức trong lòng đây mà.

Lòng dạ hẹp hòi, xấu bụng, còn lâu cô mới mở miệng xin lỗi!

"Chương Tử"

Trưởng làng vừa bước chân vào nhà, đã nhìn thấy Chương Tử hầm hừ với nét mặt không mấy vui vẻ, ông liền cười hiền lành, nói bằng tiếng bản xứ.

"Hôm nay Chương Tử làm sao thế? Con còn nhỏ phải biết nể mặt người lớn chứ? Vậy là không ngoan, mọi người sẽ không thích."

Cô ngẩn người ra nhìn ông thật lâu, ánh mắt mơ hồ suy nghĩ vẩn vơ.

Phải!

Nếu cô trước mặt anh ấy ăn nói xấc xược, hỗn láo như vậy. Anh ấy sẽ không còn thấy yêu thích mình, không cùng mình trò chuyện nữa.

Sẽ không lập tức về thành phố đó chứ?

Chương Tử có chút hối hận, lòng rối như tơ vò, lòng bàn tay siết chặt đến hằn lại vết móng đỏ tươi.

Dường như thấu được tâm tư của đứa bé trước mặt, trưởng làng cười hà hà rất thoáng.

"Người ở thành phố họ có tiền, có nhà, có xe... Khác một trời một vực với chúng ta, con cũng đừng trông mong quá nhiều."

"Tại sao? Con xinh đẹp, học giỏi... Có điểm nào không xứng?"

"Đúng, đúng... con có cả, nhưng họ cần thứ khác mà con không thể có. Ta biết thiếu nữ rung động nhất thời là chuyện bình thường, huống hồ con chỉ mới 19 tuổi. Không vội... Không vội."

"Cô giáo nói nếu đã yêu nhau thì tuổi tác cách bao xa đều không là vấn đề. Vì sao cứ phải bắt ép con không được có tình cảm cá nhân? Con không muốn nói chuyện cùng ông nữa."

Chương Tử nổi giận vùng lên bỏ chạy khỏi căn nhà cũ kĩ, trưởng làng già nua không thể nào bắt kịp nàng thiếu nữ ở tuổi dậy thì.

Chỉ bất lực vọng lại "Chương Tử, Chương Tử..."

Truyện được đăng duy nhất trên app NovelToon.

Trưa đã cảm nhận được chút nắng ấm.

Lộ Viên Viên xem xét một lúc, cẩn thận đặt máy quay thật vững chãi, cặm cụi xem lại góc máy.

"Tư Dĩ Nam, cậu hạn chế rời khỏi phần bóng râm nhé! Chói lắm, lóa hết cả đoạn quay rồi."

"Ở đây thế nào?"

"Tốt! Tốt! Rất rõ nét."

Phó Hàn mồ hôi đầm đìa, chỉ cần cắt cảnh liền lao đến dậm mồ hôi cho Tư Dĩ Nam.

Uông Ngữ mỉm cười nhìn hai người trước mặt hợp tác rất ăn ý, quay một hai lần đã có thể cho ra sản phẩm xuất sắc.

Tiêu Giãn trầm ngâm ngồi xuống bên cạnh Uông Ngữ, có chút chán chường khép mắt lại, lười biếng hỏi vu vơ.

"Uông tiểu thư có sợ không?"

"Vệ sĩ Tiêu hỏi về vấn đề gì?"

"Có sợ một khi bản thân không còn giá trị, sẽ bị người ta vứt như một con chó rách không?"

Uông Ngữ lặng im, nụ cười cũng không còn nữa, ánh mắt thoáng chút buồn rười rượi, mấy phút sau vẫn không có câu trả lời.

"Tôi thì sợ lắm! Chỉ là không biết đang cố gắng vì điều gì nữa. Tôi và cậu chủ không có quan hệ ruột thịt, nhưng tôi lại tin cậu ấy tuyệt đối, tin cả cô nữa."

Lòng chợt nghẹn, Uông Ngữ nhận thấy sóng mũi đã cay xè, "Vệ sĩ Tiêu giàu tình cảm quá."

"Ừ" Tiêu Giãn dừng một lát, "Tôi còn giàu tình yêu nữa."

Khóe môi Uông Ngữ giật giật, mở miệng ra nồng nặc tình yêu khiến người cô đơn như cô mang chút chán ngán.

Đây là thăm dò xem 'cô có phản đối hai người đến với nhau không' à?

"Cô Uông có tình cảm với cậu chủ à?"

"Không có."

Rất dứt khoát, Uông Ngữ thẳng thắng trả lời, khiến Tiêu Giãn cười cười không muốn hỏi gì thêm, hai người mà trò chuyện dường như luôn kết thúc chán ngắt như vậy.

"Giúp tôi, giúp tôi..."

Trưởng làng hớt hải chạy đến, thiếu chút nữa đã vấp té lộn nhào, may mà Phó Hàn nhanh chóng đỡ kịp.

"Ông cẩn thận thôi, từ từ nói." Phó Hàn vuốt sóng lưng giúp người lớn tuổi trước mặt vì thấy ông gấp gáp đến thở không thông.

"Có chuyện gì sao?" Uông Ngữ đứng dậy hỏi thăm.

Lộ Viên Viên chăm chú xem máy quay chưa ra hiệu cắt cảnh quay, khiến Tư Dĩ Nam cũng không thể dừng lại, mà tiếp tục luyên thuyên không thể để chuyện bên này làm phân tâm.

"Chương Tử... Vừa cải nhau... Sáng đến giờ... tìm không thấy..."

"Ầy dô! Tưởng việc gì. Lớn ngần ấy rồi thì đi lạc đâu được."

"Không không... Làng có tập tục bắt vợ... Nguy hiểm..."

Tiêu Giãn nghe liền có chút cảnh giác, siết lấy tay trưởng làng, "Đến từng nhà hộ dân đi."

Lộ Viên Viên lúc này mới thấy mọi người muốn rời đi, khó hiểu mở lớn hai mắt, Phó Hàn đành rướn cổ hét từ xa.

"Chị Viên Viên cứ tiếp tục, chúng ta đi một lúc rồi về."

Lộ Viên Viên cười gật đầu, giơ ngón tay ra dấu đã nghe rõ, Tiêu Giãn cũng gật đầu xoay người theo mọi người rời đi.

...----------------...

Hết.