Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 336: Chặt đứt trần duyên




Ở lại Trương gia chừng hai ngày, mấy người lại lên đường chuẩn bị chạy về hướng nam.

Đoan Mộc Hàn kể từ hôm đó cũng không nghe tiếp tục oán trách. Cũng do bản thân Nhạc Vũ, tuy có lòng để Nhạc Trương thị hội tụ với huynh đệ tỷ muội của mình, nhưng sau một kiếm hôm đó của hắn, trong nhà chỉ yên tĩnh được một ngày mà thôi. Cho tới ngày thứ hai trước cổng Trương phủ vẫn người xe tấp nập. Tuy đại đa số không được gặp mặt, nhưng tiếng huyên náo cũng làm Nhạc Vũ có chút không nhịn được.

Có lẽ nguyên nhân đã tu chân suốt ba năm nay, tính tình của Nhạc Vũ càng lúc càng yêu thích yên tĩnh, cũng không còn để ý tới chuyện trong trần tục. Trong mắt hắn ngoại trừ kiếm pháp cùng phù thuật, tu hành trường sinh, có thể làm cho hắn tưởng niệm chỉ có vài người thân mà thôi.

Ngày lâm biệt hôm nay, mẫu thân hắn cùng nhóm người Trương Nguyên Triết vẫn lưu luyến không rời. Nhạc Vũ đứng xa xa lẳng lặng chờ đợi, cũng không có ý định đi khuyên can.

Lần này đi tới Bắc Mã Nguyên, bản thân hắn cũng không dự định sẽ trở lại, lại càng không nguyện để lại mẫu thân mình nơi này. Lần này rời đi, có lẽ cả cuộc đời này không còn cơ hội gặp lại. Cho dù Nhạc Vũ cũng không muốn tiếp tục dây dưa, nhưng cũng không nghĩ sẽ đi ngăn cản bọn họ.

Lúc này hắn chợt nhìn về phía Lý Phỉ Nhứ đang đứng trong đám người. Từ mấy khắc trước, thiếu nữ kia đang bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Nhạc Vũ vốn làm như không biết, nhưng sau mười mấy phút cũng bất đắc dĩ nhìn về phía nàng khẽ gật đầu như chào từ biệt.

Ngay trong nháy mắt hai ánh mắt giao nhau, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thê lương, biết lần gặp mặt này cũng như là vĩnh biệt. Sau trăm tuổi hắn vẫn trường sinh hậu thế, mà nàng thiếu nữ xinh đẹp kia chỉ sợ đã sớm hóa thành hồng phấn khô lâu.

- Đây là vị hôn thê trước kia của ngươi? Rất xinh đẹp.

Lúc này Đoan Mộc Hàn đi tới bên người Nhạc Vũ, cười hì hì đánh giá Lý Phỉ Nhứ, sau đó kêu lên kinh dị:

- Thiên tư của thiếu nữ này thật ra xem như là cũng tốt. Đời này muốn tiến đến Linh Hư cảnh giới cũng không thành vấn đề. Công Dương Anh chịu chọn nàng làm lô đỉnh quả nhiên không phải không có đạo lý. Nếu ngươi không nỡ bỏ nàng, sao không dẫn tiến nàng vào tông môn?

Nhạc Vũ nghe vậy lắc đầu, thật ra không phải hắn không có ý nghĩ này, nhưng hôm nay đôi vai của hắn gánh vác quá nhiều, cũng không muốn gánh vác thêm chuyện tình cảm.

Nếu ngày sau nàng hữu duyên tu chân, khi đó sẽ gặp lại.

Đoan Mộc Hàn thấy hắn không muốn, cũng không nói nhiều lời, chuyển đề tài, câu được câu không trò chuyện với Nhạc Vũ. Chuyện khác cũng không nói gì, nhưng trong lời nói thỉnh thoảng lại quanh co muốn dẫn dụ hắn nói ra chân tướng chuyện giết chết Công Dương Anh hôm đó, làm Nhạc Vũ có chút dở khóc dở cười.

Cũng may Trương Nguyên Triết cũng không dám để bọn họ chờ đợi quá lâu, hàn huyên một lúc với Nhạc Trương thị cũng không tiếp tục lưu khách. Ba người khống chế pháp khí của mình bay lên trời, trong đó Đoan Mộc Hàn cùng Lệ Duy đi phía trước, mà Nhạc Vũ mang theo Nhạc Trương thị. Hắn sợ mẫu thân không chịu được sức gió, vì vậy không sử dụng Phong Loan kiếm mà chuyển dùng Xuyên Vân Toa.

Không ngờ khi thân ảnh Đoan Mộc Hàn từ từ rời xa, vẻ mặt Nhạc Trương thị quái dị nhỏ giọng nói với hắn:

- Tiểu Vũ, tiểu cô nương kia thật sự là sư phụ của con sao? Mới ban đầu mẹ còn tưởng rằng là nàng dâu con mang về. Bờ mông đầy đặn, chính là tướng sinh nam tử. Tuy thiếu nữ này làm việc có chút ít hào phóng, nhưng không tâm kế, lại tôn trọng trưởng bối, mẹ rất thích.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt lúng túng, có lẽ Nhạc Trương thị cho rằng Đoan Mộc Hàn đã đi xa, cho nên không nghe được. Nhưng thật ra với khoảng cách vài ngàn thước, đối với người tu chân mà nói căn bản không có gì chướng ngại, cho dù lúc này hắn có khởi động cấm chế ngăn cách thanh âm cũng không còn kịp nữa. Với thần thức của Đoan Mộc Hàn, cấm chế pháp trận của Xuyên Vân Toa căn bản xem như không hề tồn tại, ngược lại nếu làm như vậy chẳng khác gì để người khác nghĩ rằng hắn chột dạ.

Nhìn về phía trước, chỉ thấy Đoan Mộc Hàn cũng đỏ bừng mặt, nhưng nàng vẫn không cử động, tựa hồ vẫn đang lắng nghe hai người nói chuyện.

- Hơn nữa xem tình hình mấy ngày qua, giữa hai đứa cũng có chút quái lạ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nói tới đây Nhạc Trương Thị cau mày trầm ngâm, cuối cùng lắc đầu:

- Cũng không biết do mẹ nhìn sai hay gì khác, mẹ cảm giác ánh mắt Vũ nhi nhìn sư phụ của con không giống bình thường, giống như có vài phần đang nhìn nữ nhân của mình.

- Làm sao có thể? Chắc là mẹ đã nhìn sai rồi.

Trong lòng Nhạc Vũ chợt lộp bộp, vội vàng hi ha nói. Trong hồn thức cảm ứng, cảm giác gò má Đoan Mộc Hàn đã nóng bừng như lửa, đang ngự kiếm bay nhanh như chạy trốn. Làm cho Lệ Duy khó hiểu nhìn theo, trong nháy mắt đã thấy nàng bay xa vài chục dặm.

Nhạc Trương thị nghe vậy cười nói:

- Tiểu Vũ, không phải mẹ nói con, càng là đại môn đại phái, càng nghiên cứu môn quy bối phận. Sư phụ của con xinh đẹp, thích nàng đương nhiên không có gì đáng trách, chẳng qua ngày sau nên chú ý phân tấc thì hơn.

Trong lòng Nhạc Vũ cực kỳ bất đắc dĩ, trong miệng ứng đáp vài tiếng, liền chuyển hướng đề tài, nói tới những chuyện ba năm rời đi, mà trong lòng hắn lại mơ hò toát ra ý niệm vốn không nên có.

Vào lúc này, bên trên bầu trời Lê thành.

Giờ phút này Lý Vô Đạo đang thất hồn lạc phách rù rì nói:

- Chẳng lẽ đúng là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm? Làm sao có thể? Loại bí pháp truyền thừa của Khổng Tước nhất tộc, nhất định phải tu hành Ngũ Sắc Thần Quang, hai loại hỗ trợ lẫn nhau, đủ để hoành hành thế gian. Dù là thần thông đại danh đỉnh đỉnh như Huyền Minh Thần Quang, Tiên Thiên Nhất Khí Li Hợp Phá Diệt Thần Quang cũng còn thua kém một chút. Những đại thần thông này nghe nói còn chưa có người luyện thành, vậy Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Quang từ đâu mà có?

Nghe được lời này, Diệp Tri Thu thần sắc chuyên chú nhìn Lý Phỉ Nhứ đang nắm chặt hai tay, thần sắc buồn bã đứng trong đám người.

Thiên tư của thiếu nữ này trong giới tu sĩ chỉ có thể xem như trung thượng, các sư huynh đệ gần sáu mươi năm qua đều độc thân tu hành, không có đệ tử truyền thừa. Vài chục năm nay chuyện này vẫn luôn làm hắn cảm thấy ăn năn.

Mà từ khi Quảng Lăng Tông khai phái tới nay, xưa nay nặng nhất ngộ tính, tư chất chỉ là tiếp theo. Nếu Diệp Tri Thu nguyện ý, có thể dùng dược liệu tẩy cân dịch cốt cho nàng.

Chẳng qua nhìn nàng tính tình lương thiện, nhưng rốt cục ngộ tính như thế nào? Tâm chí có thể chịu đựng được đau khổ hay không?

Khoảng cách Nhạc gia cách Lê thành hơn vạn dặm, nếu là mấy năm trước mặc dù ngồi trên cự thú cũng phải đi mất thời gian mấy tháng. Nhưng hôm nay ngự kiếm phi hành chỉ dùng một canh giờ đã đến.

Đợi đến nơi này, đã nhìn thấy Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn cùng các trưởng bối Nhạc gia đều đến đầy đủ chờ đợi. Nhưng ngồi bên trong phi toa, nhìn đám người bên dưới, Nhạc Vũ thầm cảm thấy kỳ quái.

- Mẫu thân, vì sao không nhìn thấy Băng Thiến cùng Nhiễm Lực và Lâm Trác?

Bên trong đám người bên dưới, hắn tìm hồi lâu cũng không nhìn thấy thân ảnh ba người này. Với tính cách của họ mà nói, tuyệt đối không thể vắng mặt trong lúc này. Nhạc Trương thị nghe vậy liền cười một tiếng:

- Hôm nay ba đứa nó cũng không có mặt trong Nhạc gia thành, làm sao có thể chạy tới?

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Nhạc Vũ càng đậm, sắc mặt Nhạc Trương thị ngưng trọng nói:

- Hài tử Lâm Trác xử sự cẩn thận, ba năm trước đã phát hiện có cao nhân hoạt động ở gần Nhạc gia thành. Ta liền làm chủ nói là cho bọn họ đi học nghệ, tạm thời rời Nhạc gia thành tu hành. Hôm nay họ đang ở bên Thương Chủy sơn.

Nhạc Vũ suy ngẫm, liền đoán biết tình hình lúc ấy, nhất định đã làm Nhạc Trương thị vô cùng khẩn trương. Thứ nhất không nhận biết bốn người bằng hữu Quảng Lăng Tông, thứ hai ước chừng cũng vì hắn nên không muốn người khác biết được bí mật.

Thật ra cho tới bây giờ hắn vẫn chưa muốn để người ngoài biết được tu vi của ba người Nhạc Băng Thiến. Cũng không phải hắn muốn giấu diếm lá bài tẩy, mà là không muốn làm cho người hiểu lầm lại cảm giác ra được trong người hắn có sự tồn tại của hệ thống trí năng phụ trợ.

Ở kiếp trước, rất nhiều đồng liêu của hắn bởi vì xuất hiện tân năng lực liền bị đem đi sở nghiên cứu. Tuy nói sự cố gặp chuyện không may ít, nhưng ít nhất cũng cần mười năm tới hai mươi năm thời gian mới có thể vượt qua được cuộc sống của người bình thường. Lúc ấy cũng may năng lực phân tích của hắn được xem như không có trọng dụng cho nên không bị rập khuôn theo bọn họ.

Kiếp trước như thế, kiếp này cũng sẽ không sai biệt bao nhiêu. Thậm chí càng thêm hung tàn, Nhạc Vũ không thể không dè chừng cùng sợ hãi. Đặc biệt từ sau khi tạo thành Diễn Thiên Châu, hắn lại càng cẩn thận.

Ba năm trước Nhạc Trương thị làm ra quyết định này đúng là giúp hắn thật lớn.

Tu vi nhóm người Lệ Duy không tệ, nhưng còn chưa có cách nào dùng linh thức kiểm tra đo lường tư chất của một người, càng không quá mức tùy ý đến gần người nhà của hắn. Nhưng Đoan Mộc Hàn thì khác, người nào có khả năng thành tựu trong con đường tu chân, nàng nhìn liền hiểu rõ.

Mà ba người Nhiễm Lực là người được hắn tài bồi hỗ trợ, mặc dù bọn họ cần phải hiện thân, nhưng cũng phải đợi sau khi đã được hắn thay đổi tư chất, như vậy mới có thể giải thích vì sao tương lai tu vi đột nhiên tăng mạnh.

Đồng dạng xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu nếu đặt ở trên người hắn còn có thể miễn cưỡng giải thích qua được. Nhưng nếu liên tục xuất hiện trên thân bốn người, dù là kẻ ngốc cũng biết được hậu quả.

Tuy hôm nay hắn cực kỳ tưởng niệm bọn họ, nhưng theo tình hình hiện nay cũng không nóng lòng nhất thời.

Trong đầu suy nghĩ một hồi, Nhạc Vũ cảm kích nhìn Nhạc Trương thị gật đầu:

- Vậy cũng được.

Nhất thời khóe môi Nhạc Trương thị nhếch lên, hôm nay tâm nguyện của bà cũng không còn nhiều lắm, nhưng nếu có thể thực sự giúp đỡ được con mình làm cho bà rất mừng rỡ.

Còn đang nói chuyện, Phi Vân Toa đã từ trên không trung giáng xuống, khi Nhạc Vũ từ bên trong đi ra, liền nhìn thấy toàn bộ mọi người trong Nhạc gia thành đều đồng loạt hành lễ với hắn. Mà hai người Nhạc Duẫn Kiệt cùng Nhạc Duẫn Văn cùng mấy vị trưởng lão đều đang vui mừng lẫn e ngại, ngay cả đường huynh đường đệ của hắn, nhóm người Nhạc Nghi Chân Nhạc Lâm đều mang theo vẻ kính sợ.

Trong lòng Nhạc Vũ thở dài, biết được trong mắt các tộc nhân, thân phận giữa mình và bọn họ đã khác nhau một trời một vực.

Ngoài ra còn có vẻ chờ đợi trong mắt các tộc nhân.

Nhạc Vũ đối với chuyện này cũng không quá để ý. Lần này trở về vốn là muốn xử lý chuyện trong gia tộc, hoàn toàn chặt đứt tục duyên hồng trần.