Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1319: Con thỏ trắng



Sau khi Trương Khác đi không lâu, Nghiêm Văn Giới cũng rời đi, chỉ nói với Lý Tại Thù một tiếng, nhìn dáng vẻ hồn vía đâu đâu của hắn, tựa hồ không còn tâm tư gì với bữa tiệc nữa.

Cẩm Hồ và Samsung đánh nhau là chó căn chó thôi, Nghiêm Văn Giới đang rất hả hê, nhưng đột nhiên nhận ra cuộc đấu tranh này vượt ngoài tầng cấp Hoành Tín có thể xen vào, điều này là đả kích rất lớn với sự tự tin của hắn. Cho dù ở một số lĩnh vực, Hoành Tín có thể cạnh tranh với Cẩm Hồ, ví dụ như ở sản nghiệp sắt thép, xây dựng, nhưng tổng thể, Cẩm Hồ đã bỏ Hoành Tín lại ở rất xa, mặc dù hôm nay Trương Khác hùng hổ đi vào quát đuổi Kim Nam Dũng không chút nể nang, chất vấn Lý Tại Thù có hơi mất lịch sự, nhưng Nghiêm Văn Giới biết mình hoàn toàn không có tư cách như thế.

Trương Văn Tín nhận ra vẻ ngẩn ngơ của Nghiêm Văn Giới, thầm thở dài nhưng không nói gì, web site thương mại điện tử vốn chỉ là công cụ thao tác vốn của Nghiêm Văn Giới, hắn không thể khống chế được, ngay từ đầu hắn đã chẳng tin tưởng gì vào 8818, nhưng thế cục đã tới mức không thể vãn hồi, nên chẳng cũng phải nghĩ tới đường lui của mình.

Trương Văn Tín mặc dù tham gia Hoành Tín chưa lâu, nhưng hiểu rất rõ Hoành Tín, về Nghiêm Văn Giới, thậm chí với cả Nghiêm gia cũng không lạ gì. Mặc dù Hoành Tín trông rất hoành tráng, nhưng vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, nếu nguy cơ lần này không thể thuận lợi hóa giải, sẽ có nguy hiểm.

Mấy năm qua Nghiêm Văn Giới và Nghiêm gia hành sự quá mức ngông cuồng, không để lại đường lui cho người khác, vì như năm 98 Hoành Tín cố chen vào Hải Châu hái quả ngọt, không hề bận tâm tới đó là địa bàn của Cẩm Hồ, người ta cũng sẽ không cho chúng đường lui, khi Hoành Tín đang thời thịnh còn dễ nói, chỉ sợ khó khăn một chút là không ít người góp một tay ném đá vào bọn chúng.

Trợ lý Nghiêm Văn Giới ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại nói: - Vừa mới liên hệ với phó tỉnh trưởng Lưu, ông ấy vừa về, chúng ta tới ngay chứ?

- Ừ. Nghiêm Văn Giới gật đầu, bảo lái xe tới nhà chiêu đãi chính phủ, Lưu Văn Đảo sau khi lên làm phó tỉnh trưởng phân quản công nghiệp và tài sản quốc hữu tạm thời ở đó.

Trương Văn Tín thấy Lưu Văn Đào cũng khốn khổ, ở Hải Châu bị chèn ép không sống nổi mới chạy đi quy thuận Giang Mẫn Chi, lúc này hoàn toàn thành con chó của Giang Mẫn Chi, có khi đã quên hết giao tình trước kia với Nghiêm gia rồi. Nhìn sắc mặt của Nghiêm Văn Giới qua gương, có vẻ như không ôm nhiều hi vọng lắm vào Lưu Văn Đào, nhưng chuyến đi này ít nhất cũng có thể gây chút áp lực tâm lý với Lưu Văn Đào, để hắn ta có muốn bán đứng Hoành Tín cũng phải kiêng dè chút ít.

Lưu Văn Đào đứng cửa sổ nhìn ra khoảng trống ngoài sân, đây là một tòa tiểu lâu trong nhà chiêu đãi chính phủ, sinh hoạt ở nơi này rất thoải mái, nhưng lúc này hắn chẳng thoái mái chút nào, trong đầu đang suy tính phải từ chối Nghiêm Văn Giới ra sao.

Tuy nói Hải Túc đã trở thành phiền toái lớn nhất của Hoành Tín, nhưng căn cơ của Hoành Tín bày ra đó, trước khi không thể chắc chắn Hoành Tín và Nghiêm gia hoàn toàn sụp đổ vào lần này, Lưu Văn Đào cũng không muốn đắc tội quá mức với Nghiêm Văn Giới. Sau khi được điều lên tỉnh, Lưu Văn Đào tìm đủ cách tránh chuyện của Hải Túc, nhưng Giang Mẫn Chi hiển nhiên không cho hắn toại nguyện, ngay từ lúc hắn nhậm chức đã bắt phụ trách toàn diện điều tra về Hải Túc, coi như lập công ra mắt của hắn.

Nhìn vào tư liệu hiện có là biết vấn đề tồn tại ở Hải Túc rất lớn, từ việc khai phát khu sản nghiệp phần mềm cho tới mua xí nghiệp dược Giang Nguyên mượn xác lên TTCK, rồi sau đó thao tác cổ phiếu, mỗi một mắt xích đều có hành vi làm trái nghiêm trọng, thậm chí là phạm pháp. Việc khai phát khu sản nghiệp phần mềm liên quan tới một số quan viên chủ yếu của Kiến Nghiệp, xí nghiệp dược Giang Nguyên liên quan tới sở trưởng sở vệ sinh cùng phó tỉnh trưởng phân quản, thao tác cổ phiếu dính líu tới ủy ban chứng giám, ủy ban phát triển. Đám quan viên liên quan đó ra sức ngăn cản điều tra vấn đề của Hải Túc, lấy giọng điệu bọn chúng mà nói là: - Cải cách phát triển là ném đá qua sông, cái gì cũng dựa vào quy củ cũ còn gọi là cải cách không? Cho dù có sai lầm, cũng không nên phủ nhận thành tích! Cho dù không có thành tích chúng ta cũng thu được bài học kinh nghiệm, đó là thứ bỏ tiền ra cũng không mua được.

Lưu Văn Đào rất tán đồng, nhưng Giang Mẫn Chi lại không nghĩ như thế, mặc dù kế hoạch Hải Túc phát hành cổ phiếu mới có liên quan tới một số quan viên bộ ủy quốc gia, nhưng đã bị ngưng giữa chừng, ít nhất không tạo thành tổn hại thực chất gì, mức độ liên quan của đám quan viên đó không sâu, lực cản từ bộ ủy TW không lớn. Liên quan sâu nhất là quan viên địa phương, mà Giang Mẫn Chi lại đang muốn nhân cơ hội này đụng vào thế lực địa phương, làm gì có chuyện tha cho Hải Túc?

Giang Mẫn Chi không muốn bỏ qua cho Hải Túc, nhưng lại không muốn tự mình xử lý, ném củ khoai nóng cho Lưu Văn Đào, làm cho hắn hối hận chạy lên tỉnh làm phó tỉnh trưởng chó má này rồi, mặc dù ở Hải Châu chẳng quản được chuyện gì, nhưng ít nhất được nhàn nhã. Trong khoảng thời gian ở Hải Châu, Lưu Văn Đào hiểu ra, thái độ của Cẩm Hồ là anh chơi đẹp thì Cẩm Hồ chơi đẹp, anh quá đáng thì cẩn thận Cẩm Hồ sẽ càng quá đáng hơn.

Lưu Văn Đào tiếp xúc với Giang Mẫn Chi một thời gian rồi, thường bị Giang Mẫn Chi gọi tới báo cáo tình hình của Cẩm Hồ, từ góc độ và phương thức vấn đề ông ta hỏi, có thể nhìn ra Giang Mẫn Chi muốn tìm điểm yếu của Cẩm Hồ, Lưu Văn Đào ngầm bực bội, ông mày đây nằm ở Hải Châu 2 năm rồi, tưởng ông mày chưa bao giờ có suy nghĩ đó à? Cẩm Hồ tẩy bản thân như con thở trắng vậy chẳng có sợi lông đen nào để bới, vả lại các sản nghiệp trọng yếu trong nước lại có ảnh hưởng sâu như thế, cho dù có điểm yếu gì đó, cũng chẳng tới lượt Giang Mẫn Chi ông đụng vào.

Nhìn thấy có đèn xe ô tô chiếu vào tường, Lưu Văn Đào nhận ra xe của Lưu Văn Giới, hắn bảo giúp việc ra mở cửa mời khách vào.

- Lão gia tử tinh thần còn tốt chứ? Tôi đang định lúc nào đó tới bái phỏng lão nhân gia, không ngờ sắp hai năm rồi, bị công việc quấn lấy, chẳng tới được Văn Chu lấy một chuyến.

Lưu Văn Đào và Nghiêm Văn Giới tương giao cùng bối phận, Nghiêm Văn Giới không tin lời của hắn, hắn thừa biết Lưu Văn Đào tới Hải Châu bị người ta cho ngồi mát, nhìn thấy Cẩm Hồ thế lớn lực mạnh, liền lựa chọn cách bo bo giữ mình, không chủ động liên hệ với bên Văn Chu nữa, hi vọng không bị Cẩm Hồ dồn ép quá mực, trò khôn lỏi của hắn đã thành công, Cẩm Hồ không tuy đánh một quan viên vờ ngoan ngoãn như thế.

- Tôi tới đây có ý gì chắc anh Lưu hiểu rồi, vấn đề của Hải Túc khó giải quyết, cho nên mới tới thương thảo đối sách với anh. Nghiêm Văn Giới ngồi xuống, đợi giúp việc mang trà nước lên là đi thẳng vào vấn đề.

Lưu Văn Đào nhíu mày lại, ngồi im không nói một lúc rất lâu, Trương Văn Tín thấy thế là biết không ăn thua rồi.

- Vậy có thể cho tôi biết tình hình thực sự, tỉnh đã nắm được bao nhiêu tài liệu không? Nghiêm Văn Giới đành hạ bớt yêu cầu:

Lưu Văn Đào nhìn Trương Văn Tín, không biết Nghiêm Văn Giới có ý gì, vấn đề này phải để hai người trao đổi riêng với nhau chứ, đương nhiên nếu trao đổi riêng, hắn sẽ không trả lời thẳng câu hỏi này, mày nhướng lên đáo: - Cũng chẳng nghiêm trọng lắm, nhưng có người phản ánh, thế nào tỉnh cũng phải kiểm tra một chút, ngoài ra tổ điều tra dù sao cũng muốn làm công tác chu đáo hơn, mọi người hiểu lầm rồi, không cần khẩn trương thế đâu...

Nghiêm Văn thầm thở dài, trong tổ điều tra hắn có tay trong khác, quan viên hiện giờ mua dễ như không, nên tới cửa thì hắn biết tổ điều tra nắm được gì rồi, nghe Lưu Văn Đào đáp như thế, biết hắn lại chơi trò ỡm ờ.