Quan Lộ Thương Đồ

Chương 426: Nói cho sướng mồm



- Hứa tiểu thư có cái nhìn thế nào vè quan điểm của Paul R. Krugman?

Dù bài viết của Diệp Trăn Dân chỉ phát biều trong báo nội bộ, nhưng những người này đều đọc được chẳng phải có gì là lạ, song Diệp Trăn Dân chẳng có tên tuổi gì ở giới kinh tế học Hong Kong, người ta chẳng trích dẫn lời ông ta chỉ nói Paul R. Krugman.

Trương Khác liếc kẻ vừa hỏi, chừng 30 tuổi, kính gọng vàng, tóc vuột keo bóng lộn, nhớ Cát Minh Đức giới thiếu là giám đốc của công ty đầu tư ký gửi, thường mà nói nó là quỹ cổ phần tư nhân.

Giám đốc quỹ cổ phần tư dựa vào tín dự trong ngành kiếm cơm, loại người này thường đều là cao thủ nghiên cứu sâu về tài chính, kinh tế và đầu tư chứng khoán.

Có điều trong cơn bão tài chính Châu Á, đám gọi là cao thủ này nhảy lầu vô số kể, Trương Khác thấy ánh mắt hắn nhìn Hứa Tư không chút che giấu gì, cười lạnh:" Đợi năm sau còn sống được thì hãy tới khoe khoang."

Hứa Tư giả ngốc nói:

- Tôi chẳng biết Paul R. Krugman là ai hết.

- Sao tiểu thư lại không biết ông ấy?

Kẻ đó cực kỳ ngạc nhiên:

- Đó là nhân vật 29 tuổi đã thành cố vấn kinh tế hàng đầu của tống thống Mỹ...

Hứa Tư nói thế là muốn dứt bỏ sự đeo bám của hắn, ai cũng nhìn ra, không ngờ hắn vô lại đến thế, còn lớn tiếng nói khiến mọi người đều nhìn sang, cứ như cô là kẻ ngốc thật vậy, mặt đỏ lên không biết nói thế nào.

Thủ đoạn thu hút sự chú ý này của hắn thật ti tiện, Trương Khác cười nhạt nói:

- Quan điểm của Paul R. Krugman rất hoang đường, cô ấy không muốn thảo luận quan điểm hoang đường đó, vậy anh không nghe ra à. Chẳng lẽ anh ủng hộ quan điểm của ông ấy, cho rằng kinh tế Châu Á sẽ phát sinh chất động.

Kẻ đó vốn định lớn tiếng phản bác Paul R. Krugman trước mặt Hứa Tư, bị Trương Khác chặn họng, không nói được câu nào.

- Khác thiếu gia cũng cho rằng quan điểm của Paul Ruman rất hoang đường sao?

Trần Gia Thiện hỏi.

Cát Ấm Quân nhắc:

- Là Krugman không phải Ruman.

Cát Ấm Quân có vẻ thiện chí, kỳ thực rất thất lễ, có người không nhịn đười cười nhạo, Trần Gia Thiện mất mặt hết sức, không xuống nước được.

Loại kinh tế nhà khách này rất phổ biến ở Hong Kong, chắc chắn chủ đề thảo luận hôm nay đã được Tôn Thượng Nghĩa thông báo trước với khách rồi.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Trần Gia Thiện là nhà doanh nghiệp xuất thân dân gian, không phải là học giả nghiên cứu kinh tế, ông ta nhờ con gái tìm sách của Paul R. Krugman đọc qua, thấy có vài phần đạo lý, không ngờ lúc này nói sai tên, bị người ta làm nhục.

Trương khác nghe giọng của ông ta, tựa hồ không cho rằng quan điểm của Paul R. Krugman là sai, nói:

- Tôi nghĩ ở đây không một ai thực sự hiểu được phân tích của Paul R. Krugman, chẳng qua chỉ biết nói vài câu chung chung mà thôi, hoặc có lẽ chỉ biết tới tên ông ta mà thôi.

Nếu y không tiếp lời Trần Gia Thiện, ông ta sẽ không còn lỗ nẻ nào mà chui xuống, y chẳng thiện cảm gì với Cát Ấm Quân, mỉa mai hắn một phen để Trần Gia Thiện xuống thang.

- Cậu nói tối không không hiểu phân tích Paul R. Krugman à? Có biết tôi tốt nghiệp ở đâu không?

Cát Ấm Quân bị Trương Khác đá một câu, nhướng mày lên, tức tối nói.

Trương Khác chẳng muốn tranh cãi với hắn, từ tận trong lòng y khinh thường kẻ này, quay sang Trần Tĩnh:

- Trần tiểu thư du học ở học việ Luigi Boccon Milan về, xin hỏi Trần tiểu thư có hiểu phân tích của Paul R. Krugman không?

Trần Tĩnh nghĩ:" Có gì mà khó hiểu?" Có điều Trương Khác giúp cha cô hóa giải xấu hổ, đành thuận theo ngữ khí của y, lắc đầu nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Không hiểu lắm.

Học viện Luigi Boccon ở Milan là học viện thương mại nổi tiếng nhất ở Châu Âu, Trần Tĩnh lắc đầu, làm Cát Ấm Quân lấy trường học ra khoe khoang trở nên hơi buồn cười.

Mấy lần gặp mặt Trương Khác đều để lại ấn tượng rất sâu sắc với với Trần Tĩnh, nhưng thông tin về y thì cô lại không bết, thấy Trương Khác không ngờ biết mình học trường nào về, còn tưởng y để ý tới mình, trong lòng có tình cảm rất phức tạp kỳ lạ.

Cô đâu có biết Trương Khác chẳng qua chỉ thu thập tư liệu về Tạ Kiếm Nam, còn cô là vị hôn thê của hắn, tất nhiên Trương Khác phải biết người biết ta.

Cát Ấm Quân tựa hồ hiểu ra được đấu khẩu với Trương Khác là thất sách, khẽ hừ một tiếng, kéo tên giám đốc quỹ cổ phần tư kia sang một bên nói chuyện, Trương Khác cũng không tiếp chuyện cha con Trần Gia Thiện nữa, tiếp tục thưởng thức tác phẩm nghệ thuật trên tường.

- Khác thiếu gia hôm nay sao nói nhiều lời trái ngược vậy?

Tôn Thượng Nghĩa cầm ly rượu vang tới, nói nhỏ.

Trương Khác nghe trong phòng khách có kẻ đang cực lực phê phán Paul Krugman thì cười nói:

- Bọn họ rõ ràng là không hiểu gì, bác nghĩ cháu có thể giải thích rõ với họ được à? Chỉ như nước đổ đầu vịt thôi.

Nhìn thấy cái bản mặt của Cát Ấm Quân và tên giám đốc đeo bám Hứa Tư kia, y chẳng muốn nói gì, đánh miệng về phía tên giám đốc đó nói:

- Bác Tôn nên có tiền trong quỹ của tên đó thì mau rút về đi...

Những quỹ cổ phần tư này thường có tính khép kín, không phải người đầu tư nói muốn ra hay vào là có thể đi ngay được. Năm sau thị trường chứng khoán Hong Kong rung chuyển, các quỹ đầu tư riêng gần như không ai có thể rút lui an toàn trong cuộc đả kích đầu tiên ở giữa năm sau.

Đương nhiên đám khốn kiếp đó cũng có thể chuyển biến phương hương, vào hùa với những con cá mập tài chính quốc tế, công kích thị trường chứng khoàn Hong Kong, thừa lúc cháy nhà hôi của.

Mưa bên ngoài không giảm chút nào, nhưng không ngăn cản được khách vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa mời nối nhau tới, bữa tiệc có chừng hơn 20 người, tổ chức kiểu tiệc đứng, nghe dương cầm hòa trộn tiếng mưa bên ngoài, cũng có tình thú đặc biệt.

Trương Khác vừa chuyên tâm xử lý món ăn Tôn gia chuẩn bị, vừa ăn còn chỉ ra chỗ chưa hợp lý với Hứa Tư, lại tham lam xúc quá nửa số trứng cá muối như hạt trân châu đen nhánh vào đĩa của mình, bị Hứa Tư lườm cho mới miễn cưỡng chia cho cô một nửa, không ngờ bị Hứa Tư cho một đấm.

Chiếc váy đầm tím trễ cổ ôm lấy phần mông, vừa thấp thoáng để lộ bầu ngực trắng muốt, tôn lên đường cong quyến rũ của nữ giới, tạo thành sức hấp dẫn trí mạng, thêm vảy bạc đính ở mép váy kéo dài tới quá đầu gối, dưới ánh đèn Trần Tĩnh như mỹ nhân ngư vừa cao quý vừa gợi cảm.

Suốt buổi tiệc không ngừng có nam nhân tới bắt chuyện với Trần Tĩnh, nhưng cô lại chẳng ngó ngàng tới bọn họ, cả tối chỉ chú ý tới Trương Khác và Hứa Tư.

Toàn thân Hứa Tư có thể nói phát tán ra phong vận quyến rũ của nữ nhân tới hoàn mỹ, Trương Khác thì khí độ ung dung trấn định, ngăn cản không ít ong bướm tới bắt chuyện với Hứa Tư, điều này càng làm Trần Tĩnh thấy những kẻ tới bắt chuyện mình thật đáng ghét.

Trần Tĩnh đứng trong vòng vây đám đông, trong lòng vô cớ nổi lên sự cô đơn, muốn đi tới phía hai người họ nhưng không đủ tự tin đứng bên cạnh Hứa Tư.

Di động trong túi sách rung rung, Trần Tĩnh lấy điện thoại ra, lịch sự cười xin lỗi với một thanh niên đang luôn miệng nói trước mặt cô, cuối cùng có cớ thoát khỏi kẻ không biết điều đó, Trần Tĩnh thầm thở phào, đi vào một góc nhận điện thoại.

- Con sao thế?

Trần Gia Thiện thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của con gái, đi tới hỏi:

- Điện thoại của Kiếm Nam à?

- Dạ.

Trần Tĩnh cho điện thoại vào túi xách:

- Lúc này anh ấy đang ở Hải Châu.

- Con vẫn chưa quyết định sao?

- Ba không muốn con ở lại Đại Nhã giúp ba à?

Trần Tĩnh hỏi lại:

- Ba còn lâu lắm mới tới tuổi nghỉ hưu, chỉ cần con vui là được, ba dù thế nào cũng không thế giữ con bên mình cả đời.

- Ba có nghĩ anh ta chỉ gặp may thôi không?

Trần Tĩnh hơi quay người đi, liếc nhìn Trương Khác đang kể chuyện chọc cười Hứa Tư.

- Ít nhất cậu ta chưa đủ kinh nghiệm, điều này thiên phú không thể bù đắp được.

- Thế sao?

Trần Tĩnh mím môi nghĩ một lúc, cuối cùng đi về phía Trương Khác:

- Tôi sẽ tới Khoa Vương làm phó tổng giám phòng thị trường, sau này mong được Khác thiếu gia chỉ điểm thêm..