Quan Lộ Thương Đồ

Chương 454: Phong thái tứ cự đầu



Còn về cướp mạng lưới tiêu thụ của Ái Đạt sao, càng khỏi mơ tưởng hão huyền nữa, năm 96 Ái Đạt mang lại cho hệ thống phân phối lợi nhuận ít nhất tới 300 triệu.

Trước đó dự đoán Ái Đạt mất đi Tiêu Vương thị trường sẽ thu hẹp, giờ loại dự đoán này không còn cơ sở nữa rồi.

Có nhà phân phối nào không ôm chặt lấy chân Ái Đạt? Trừ khi bọn họ không rõ tình thế.

Hiện giờ người trong nghề chỉ sợ Ái Đạt lợi dụng đủ các loại ưu thế này điên cuồng mở rộng thị trường, lúc đó chẳng ai ngăn được, trên cuộc họp báo có phóng viên trực tiếp đưa ra câu hỏi:

- Xin hỏi Ái Đạt mục tiêu năm 97 là giữ phân ngạch thị trường năm nay hay là muốn nhiều hơn?

Dương Vân đại biểu cho Ái Đạt phát biểu:

- Chúng tôi thấy Khoa Vương, Bộ Bộ Cao, Ái Đa phát triển nhanh chóng, Tân khoa chuyên sâu nghiên cứu kỹ thuật làm người ta khâm phục, đối diện với đồng nghiệp ưu tú như vậy, Ái Đạt chúng tôi thảo luận, năm sau giữ được 30% phân ngạch thị trường là thành tích không tệ rồi.

Nhìn thấy micro, máy ghi âm, ống kính chĩa vào Dương Vân, trong lòng Lưu Minh Huy cực kỳ khó chịu, người đứng ở vị tró đó phát biểu đáng lẽ là hắn.. hắn thậm chí không dám đứng gần một chút, chỉ sợ gặp phải người quen ở Ái Đạt.

Mục tiêu thị trường năm sau của Ái Đạt với Khoa Vương mà nói chắc chắn là tin tức tốt làm bọn chúng thở phào nhẹ nhõm, Khoa Vương có Tiêu Vương chăng nắc cũng không kháng cự nổi ưu thế cực lớn về giá của Ái Đạt.

Huống chi trừ ĐHT TW chẳng lẽ không còn cách khác để quảng cáo?

Khi Lưu Minh Huy ở Ái Đạt, đã được nghe sách lược oanh tạc kiểu bom trải thảm từ Trương Khác.

Ái Đạt hạ mục tiêu thị trường tới 30%, chắc chắn cho ba doanh nghiệp chiếm đoạn quảng cáo giờ hoàng kim có cơ hội thở lấy hơi, Khoa Vương cũng là kẻ hưởng lợi.

Nhưng có một điều có thể khẳng định, Ái Đạt không cho phép người khác trực tiếp xâm phạm địa vị thị trường của mình.

Trần Tĩnh, Lưu Minh Huy đem tình hình ở cuộc họp báo truyền về nhà khách Văn Sơn.

- Cạnh tranh quá tàn khốc với Ái Đạt mà nói cũng không có lợi gì.

Tạ Hán Tĩnh nghiêm túc phân tích nguyên nhân khiến Ái Đạt hạ mục tiêu thị trường:

- Trước đó thành phố Hải Châu thống nhất ý kiến đã có tác dụng nhất định, Đường Học Khiêm này, tôi thấy là người rất biết chiếu cố toàn đại cục đấy...

Người trong phòng không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý hơn nữa, nếu như Ái Đạt đã có hậu chiêu, việc lôi kéo đám Lưu Minh Huy không thể nói là triệt để chọc giận Trương Khác.

Chỉ là đám Lưu Minh Huy còn tác dụng gì ở Khoa Vương nữa đây?

Triệu Cẩm Vinh mặt giãn ra một chút, nhưng chưa nhẹ nhàng lắm, toàn bộ người nhà họ Tạ cũng thế, hiện rất nhiều kế hoạch trước đó cần điều chỉnh rồi, điều chỉnh ra sao, làm thế nào lấy được tiền đảm bảo như Ái Đạt, làm sao tránh trực tiếp đối kháng với Ái Đạt v...v...v...

Rất nhiều chuyện phải thảo luận rõ ràng, hôm nay đại hội nhà phân phối của Ái Đạt đã kết thúc, ngày mai đại hội của Khoa Vương vẫn phải tiếp tục.

Tạ Kiếm Nam hỏi:

- Hay là bảo Trần Tĩnh và Lưu Minh Huy về trước đã.

- Thằng vô dụng đó về làm gì, hi vọng nó giúp được gì à?

Triệu Cẩm Vinh không nể nang gì nữa:

- Mời Trần tiểu thư về đi, cả giám đốc Úc nữa, cũng tới nghiên cứu một chút.

Tạ Kiếm Nam không muốn đá đít Lưu Minh Huy như thế, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm công tác phong phú, lương một năm cũng trả rồi, phải làm sao dùng cho đáng. Nhưng lúc này hắn không dám trái ý Triệu Cẩm Vinh, công tác trước giờ luôn do hắn chủ trì, để xảy ra sai sót lớn như vậy, Triệu Cẩm Vinh không trực tiếp trút giận lên hắn đã là nể mặt lắm rồi.

Phía Trần Tĩnh nhận được điện thoại thì cuộc họp báo đã kết thúc, buổi chiều Ái Đạt mở họp nhà phân phối khép kín, đã không còn gì để hồi hộp nữa, giới truyền thông bám theo Tô Tân Đông, Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc.. Khoa Vương đành trì hoãn đại hội nhà phân phối tới ngày mai.

Trần Tĩnh không tìm được cơ hội tiếp xúc với Trương Khác, đành về nhà khách Văn Sơn trước nghĩ đối sách.

Lưu Minh Huy được thông báo ở lại ngoài hiệp trợ bố trí lại hội trường, hắn muốn khóc mà khóc không nổi, biết mình đã bị gạt bỏ ngoài tầng hạch tâm của Khoa Vương rồi.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Xét thấy các doanh nghiệp khác trong khu công nghiệp điện tử năng lực đồng bố quá tệ, Ái Đạt khi xây dựng nhà máy tăng thêm công trình phụ trợ sinh hoạt cho công nhân viên.

Có điều tốc độ phát triển của khu công nghiệp nằm ngoài tưởng tượng, một mình Ái Đạt cung cấp hậu cần cho toàn bộ khu công nghiệp là quá căng.

Thời gian nghỉ trưa, nhà ăn công nhân viên chật kín, rất nhiều người mua đồ ăn nhanh mang vào nhà máy ăn.

Trương Khác đưa nhòm Đường Học Khiêm tới tầng hai của nhà ăn, Đường Học Khiêm đứng ở tầng hai nhìn dòng người đổ vào đại sảnh nhà ăn nói với Tống Bồi Minh:

- Tốc độ kiến thiết khu quy hoạch mới của trấn Ích Long phải nhanh lên, xu thế phát triển khu công nghiệp tốt thế này, hậu cần không theo kịp là anh thất chức đấy, đừng có suy nghĩ không bao lâu nữa là có thể vứt bỏ gánh nặng.

- Vâng, thưa thị trưởng, tôi sẽ vẫn vác trọng trách này trên vai.

Tống Bồi Minh hơi khom lưng cười nói:

- Nếu hậu cần không đảm bảo được, tôi đích thân lái xe đưa cơm cho công nhân viên.Có điều hơn nghìn mẫu đất phía nam khu công nghiệp đã nói để cho Ái Đạt rồi, nhà máy mắt đọc dùng mất 200 mẫu, tôi thấy chẳng bao lâu sẽ dùng hết. Tiếp tục quy hoạch sẽ tới khu phong cảnh bên sông, chỉ còn lại hai nghìn mẫu phát triển, Khoa Vương có hành động gì thì chưa biết, họ muốn đất, chúng tôi không thể không cấp.

Muốn kéo Tạ gia, Triệu Cẩm Vinh, Trần Gia Thiện sa lầy hết vào đống hỗn độn Khoa Vương thì phải để lại không gian phát triên nhất định ở khu công nghiệp cho bọn chúng.

- Anh muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi...

Đường Học Khiêm tâm trạng cực tốt.

- Khoa Vương hôm nay coi như được một bài học rồi, trước đó bọn họ chỉ có nhà máy lắp ráp, tôi nghĩ sau này sẽ học theo Ái Đạt, không đơn thuần lắp ráp nữa, như vậy phải để cho bọn họ mảnh đất phía đông, chúng ta thế nào cũng phải cho họ cơ hội cống hiến vì kinh tế Hải Châu đúng không ạ? Vậy đất còn dư rất ít..

Tống Bồi Minh trình bày:

- Khu công nghiệp giấy ở trấn Tân Kiều cũng chỉ còn lại 500 mẫu, nếu lần này hạng mục của Tân Quang đàm phán xong sẽ phải cấp cho họ, vậy các doanh nghiệp khác phải làm sao? Không thể cứ kéo một doanh nghiệp vào lại phải chạy lên thành phố xin một mảnh đất, như thế phê duyệt quá rắc rối.

- Ý anh là cấp luôn cho anh một mảnh đất lớn, nối liền khu công nghiệp giấy và công nghiệp điện tử làm một chứ gì.

- Thị trưởng, sáng suốt.

Tống Bồi Minh cười nịnh:

- Có thể tính cả trấn Tượng Sơn vào, làm khu khai phát cấp tỉnh, một lần giải quyết hết vấn đề phát triển, sau này khỏi cần có chuyện xảy ra lên trên khóc lóc xin chính sách, xin ưu đãi, như trẻ đòi bú.

- Anh không sợ người khu Thành Nam ăn trong rào ngoài sao?

Đỗ Tiểu Sơn đùa:

- Anh rời khu Thành Nam rồi, cũng muốn mang hai miếng thịt béo nhất của khu đi à?

Chuyện Tống Bồi Minh vào thường ủy, trình tự khảo sát phòng tổ chức tỉnh đã tiến hành xong, chỉ đợi thông báo nữa thôi.

Biên chế hành chính của khu khai phát cấp tỉnh ngang cấp huyện, khu công nghiệp giấy đã đành đi, khu công nghiệp điện tử giá trị sản lượng năm nay có thể đột phá 5 tỷ, so ra các khu khai phát của Hải Châu đặt mục tiêu nay 500 triệu thật thua kém xa quá.

Đường Học Khiêm nhìn Trương Khác nói:

- Còn có một ý kiến nữa là gộp trấn Tân Kiều và trấn Ích Long vào làm một khu khai phát.

- Bác nhìn cháu làm gì, chuyện ở thành phố cháu xen mồm vào được sao?

Trương Khác nhún vai:

- Cháu chỉ hi vọng ý thức phục vụ công cộng của chính phủ theo kịp thôi.

Trương Khác có khuynh hướng ngả về phương án ba trấn Ích Long, Tân Kiều, Tượng Sơn lập một khu riêng, còn khu phong cảnh tây nam trấn Ích Long thống nhất quy hoạch vào khu phong cảnh thành phố, có lợi cho bố cục chỉnh thể.

- Ài tăng thêm một biên chế hành chính cấp huyện đâu phải chuyện đơn giản.

Đường Học Khiêm cảm khái nói.