Quan Lộ Thương Đồ

Chương 467: Huynh đệ tương tàn



Trừ tài sản riêng đã chia cho con cháu ra, di sản Cát Cảnh Thành để lại có thể chia làm ba phần, một là bệnh viện Trường Quỳ, đây là tài sản công với mục đích từ thiện, không xử trí như di sản. Phần thứ hai là quỹ gia tộc Cát gia, do thành viên gia tộc cùng sở hữu, trí giá ước chừng gần 5 tỷ, trừ khi được tất cả đồng ý, số tiền này không thể phân chia. Thứ ba là tập đoàn Gia Tín do Cát Cảnh Thành trực tiếp nắm cổ phần, tổng giá trị tài sản hơn 20 tỷ.

Trừ tài sản đã xử ý, Cát Cảnh Thành trước khi qua đời không để lại di chúc liên quan tới số di sản còn lại.

Hiện những biệt thự, trạch viện mà thành viên gia tộc Cát gia ở, trừ số ít là tự bỏ tiền mua, tuyệt đại đa số là sản nghiệp của tập đoàn Gia Tín.

Trước khi chết Cát Cảnh Thành có ý đem số bất động sản này chuyển vào quỹ gia tộc, như thế trừ khi tất cả đồng ý triệt để tách ra, ít nhất đảm bảo được thành viên gia tộc không bị đuổi khỏi nhà, nhưng tuy ông ta đã lộ ra ý này song không có di chúc để lại.

Có lẽ ông ta muốn thấy con cháu mình vì tranh gia sản mà xé bỏ bổ mặt giả dối.

Tối ngày hôm qua con cái của ba bà vợ ông ta tập trung ở Cát gia đại trạch thảo luận phần tài sản thứ ba: Tập đoàn Gia Tín và các công ty có tên trên thị trường chứng khoán phía dưới.

Cát Minh Tín muốn nắm toàn bộ quyền khống chế tập đoàn Gia Tín, những người khác tất nhiên không cho, tranh cãi mãi, Cát Minh Tín uy hiếp sẽ thu lại nhà ở của các nhà rồi mới thảo luận phân phối, mặc dù sau đó ông ta bình tĩnh lại có xin lỗi vì lỡ lời, nhưng đã chọc giận tất cả thành viên khác.

Sáng hôm nay đã có mấy nhà chuyển tới khách sạn ở, định diễn khổ nhục kế cốt nhục tương tàn cho giới truyền thông Hong Kong xem, Tôn Thượng Nghĩa không muốn tham gia trò hề này, hai chị em Tôn Tĩnh Hương ghét không khí áp ức quái dị của Cát gia, tới Ảnh Loan Viên ở.

Mặc dù thành viên Cát gia đều có nhà riêng, nhưng khó mà so được với những căn nhà cao cấp ở vịnh nước nông.

Lời của Cát Minh Tín chẳng những không uy hiếp được ai, ngược lại dồn mình vào khốn cảnh, một khi để giới truyền thông đăng việc này, sẽ để lại ấn tượng bạc đãi vô tình với anh em trong lòng công chúng Hong Kong.

Trương Khác lần này tới là để đổ dầu châm lửa, ai ngờ lửa đã cháy bùng bùng rồi, nếu truyền thông cho đăng tin Cát Cảnh Thành đuổi anh chị em ra khỏi nhà, cổ phiếu các công ty dưới tập đoàn Gia Tín sẽ tiếp tục bị đả kích, Cát Minh Tín không có thủ đoạn gì hay, đừng nói là khống chế tập đoàn Gia Tín, chỉ sợ vị trí hiện nay cũng khó giữ.

Trương Khác xoa tay hỏi Tôn Tĩnh Hương:

- Chị Tôn, chị và em gái chị có tình cảm sâu nặng với vị lão gia tử vừa mất kia không?

- Hả?

Tôn Tĩnh Hương ngớ ra:

- Anh hỏi làm gì?

Tôn Tính Mông nheo mắt nhìn y:

- Nói một cách không có lương tâm, cuộc sống của tôi và chị tôi làm rất nhiều cô gái khao khát hâm mộ, nhưng chị em chúng tôi không muốn những cái đó. Sau khi tới Hong Kong, cả người cứ như chìm trong một bóng tối dầy đặc ngột ngạt, anh nói xem liệu có tình cảm được không.

- Không có tình cảm là tốt.

Trương Khác cười gằn:

- Tránh sau này mọi người hiểu lầm tôi là người ném đá xuống giếng.

- A, anh định làm gì?

Tôn Tĩnh Mông ngoẹo đầu tò mò:

Trương Khác sờ mũi, ý bảo Diệp Kiến Bân sang phòng bên nói chuyện, Tôn Tĩnh Mông phùng mang trợn mắt nói:

- Làm như ghê gớm lắm, người ta còn không thèm nghe ấy chứ.

Hiển nhiên rất bất mãn vì hành vi chuyện gì cũng che giấu cô.

Lần trước mọi người nhân cơ hội đại hội nhà phân phối của Ái Đạt chạy tới Hải Châu chơi, Tôn Tĩnh Mông không nỡ ném quán bar lại cho Lệnh Tiểu Yến đi chơi, lần này về Hong Kong là tình hình đặc thù, huống hồ có thêm Lệnh Tiểu Yến giúp.

Ăn cơm xong, Trương Khác và Diệp Kiến Bân tới bệnh viện Trường Quỳ phúng viếng, hai chị em Tôn gia chẳng hề có ý đi theo, Hứa Tư cũng ở lại cùng bọn họ.

Hứa Tư ở trong phòng tán gẫu với chị em Tôn Tĩnh Hương, cảm giác chưa qua bao lâu thì Trương Khác đã về, Hứa Tư xem đồng hồ trên tường mới 9 giờ, Tôn Tĩnh Mông ra mở cửa thấy cha cô và Cát Minh Đức đi cùng, hỏi:

- Mọi người tới đây làm gì thế ạ, hôm nay không cần trông linh đường sao?

Cát Minh Đức cười khổ với Tôn Thượng Nghĩa:

- Anh nghiêm cấm phóng viên vào linh đường là chính xác, nếu để bọn họ chụp được chuyện xảy ra tối nay, ngày mai cổ phiếu sẽ giám 20% nữa.

- Sao thế ạ, bọn họ đánh nhau ở linh đường à?

Tôn Tĩnh Mông chẳng có kính trọng gì với người đã chết, cô hỏi với giọng vui mừng:

- Nếu đánh nhau thật thì người đi viếng cũng tiết lộ ra ngoài thôi.

Tôn Thượng Nghĩa trừng mắt lên, không cho con gái năng lung tung.

Trương Khác miệng luôn giữ nụ cười:

- May là khi đó không có nhiều người lắm, trừ chúng tôi ra chỉ có mấy vị khách đi cùng chuyến bay.

Tôn Tĩnh Mông không biết ân oán giữa Cẩm Hồ và Chính Thái, ở sân bay Trương Khác cũng không chỉ đám Tạ Kiếm Nam cho cô thấy.

Cát Minh Đức chua chát nói:

- Thật không biết bác dưới suối vàng sẽ nghĩ ra sao, sinh thời bác tìm mọi cách trói buộc Cát gia vào một chỉnh thể..

- Đó là ý muốn của mình ông thôi, bao năm qua mọi người sống dưới bóng ngột ngạt của ông ta, cháu nghi dù không có phân tranh tài sản, nhiều người cũng sẽ vội vàng bỏ đi.

Tôn Tĩnh Mông khinh bỉ nói:

Nghe Tôn Tĩnh Mông nói ông ngoại như thế, Trương Khác cảm khái, Cát Cảnh Thành có danh tiếng cực cao trong giới thương nhân người Hoa, mấy ngày qua báo chí cũng dành nhiều lời ca ngợi cuộc đời ông ta, nhưng ở trong nhà, người Cát gia chỉ hận không thể quên ngay ông ta đi.

Trương Khác nghĩ không biết mình có quá hà khắc với Trương Dịch không.

Tôn Thượng Nghĩa chẳng hề có ý trách con gái, thở dài nói:

- Ba và chú con tới giờ chưa ăn gì, ba bàn việc ở phòng bên, con giúp ba làm mấy thứ đơn giản.

- Đơn giản chỉ có bánh trôi hoặc sủi cảo thôi...

Tông Tĩnh Hương chống cằm suy nghĩ, trước mặt cha cô thu bớt lại tính đanh đá, có chút bộ dạng thiếu nữ ngây thơ, như phù dung trong nước, hết sức đáng yêu.

- Vậy bánh trôi đi, ba tin được trình độ làm bánh trôi của con.

Tôn Thượng Nghĩa khen một câu mà Tôn Tĩnh Mông cảm thấy mất hết mặt mũi.

Tôn Tĩnh Mông lấy bánh trôi từ tủ lạnh ra, Hứa Tư định giúp, cô ta lắc đầu:

- Tôi còn chút tự tin làm bánh trôi, sao cô không đi bàn việc với họ.

Hứa Tư cười:

- Nói chuyện với cô và chị Tôn thú vị hơn...

Làm bánh trôi xong, Tôn Tĩnh Mông bê sang phòng bên, nghe Trương Khác đang nói:

- Tôi thấy thực nghiệp Gia Tín nên phát công bố, phân rõ giới hạn với Cát gia, nếu không bất kể chúng ta có nỗ lực lớn đến đâu, người ta cũng chỉ coi là một phần của xí nghiệp Cát gia, tôi nghĩ thực nghiệp Gia Tín nên bước ra khỏi cái bóng này.

Lúc này công bố tách rời khỏi Cát gia, có thể tranh ảnh hưởng xấu mang lại trong cuộc tranh chấp tài sản kia, cũng là để thực nghiệp Gia Tín độc lập từ căn bản, nếu cần đổi tên công ty cũng được.

Làm thế cũng có cái bất lợi.

Cát Minh Tín đang cố sức ổn định lòng tin của các nhà đầu tư với Cát gia, tuyệt đối không mong muốn mâu thuẫn gia tộc bại lộ ra ngoài, thời khắc mẫn cảm này thực nghiệp Gia Tín tuyên bố tách rời, cho người khác cảm giác đâm sau lưng.

Tôn Thượng Nghĩa do dự:

- Chuyện gia tộc không thể giấu quá lâu, những người khác cũng đã chuyển khỏi nhà rồi, tin rắc báo chí sẽ mau chóng cho đăng, tới khi đó hãy tuyên bố.

- Như vậy thành chúng ta trở thành bị động ứng phó rồi, một số việc chủ động tốt hơn...

Trương Khác nghĩ:" Đám phóng viên chó săn Hong Kong lúc này khứu giác kém hơn mười năm sau nhiều quá, nếu không lúc này xung đột Cát gia đã truyền khắp Hong Kong rồi."