Quan Lộ Thương Đồ

Chương 495: Hai chú cháu



Toàn bộ đất của Cẩm Thành, tổng quy mô tài sản đoán chừng hơn 1,5 tỷ. Mà tài sản cố định của Cẩm Thành không quá 500 triệu, đám Tạ Hán Tĩnh, Cát Minh Tín muốn nuốt lấy Cẩm Thành phải huy động tầm 1 tỷ mới nắm chắc.

Bất kể Chính Thái, Đại Nhã đều không thể rút ra khoản tiền lớn như vậy trong thời gian gần, chỉ có dựa vào Hằng Đại, nhưng Cát Minh Tin nắm 25% cổ phần của Hằng Đại, không thể tùy tiện quyết định.

Chỉ cần Hằng Đại có do dự, cơ hội sẽ rơi vào tay kẻ khác, lúc này đám Trương Tri Phi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng đợi thời cơ.

Một vài chi tiết không thể nói thấu triệt, Trương Khác nói:

- Hiện giờ chúng và Triệu Cẩm Vinh là chó cắn chó, chú chuẩn bị đi, đợi hai con chó bị thương hết nhảy vào nhặt thịt là được.

- Đương nhiên bọn chú thèm miếng thịt của Cẩm Thành, xong chuyện còn quá xa, chú nghĩ làm chuyện của mình là quan trọng nhất...

Trương Tri Phi lúc này mới chuyển sang chính đề:

- Bên ngõ Đan Tỉnh...

- Chờ, chờ đã...

Trương Khác ngửi ra mùi lạ:

- Chú không liên kết với người ngoài hại cháu mình đấy chứ?

Trương Tri Phi cười hăng hắc:

- Làm sao thế được.

- Cháu không tin...

Trương Khác gọi điện ngay cho Thiệu Chí Cương:

- Lão Thiệu, ở đây đấy? Tôi đang nói chuyện với chú tôi, anh có rảnh thì tới Tân Cẩm Viên...

- Được, được, được, tôi tới ngay, năm phút thôi.

Tiếng Thiệu Chí Chương hơi to, Trương Tri Phi cũng nghe rõ ràng.

Trương Tri Phi lắc đầu:

- Thằng nhóc này... Thôi thì đợi anh ta tới rồi nói vậy.

Thiệu Chí Cương đúng là tới ngay trong năm phút, biết Trương Tri Phi nói vấn đề Cẩm Thành cả tiếng rồi, chuyện của họ lại chưa nói, ngượng ngập lên tiếng:

- Tòa nhà Ngũ Lý Khê trong tay tôi chỉ ba tháng nữa thôi là xây xong, chỉ là không năm chắc tiền cảnh thị trường lắm, mấy ngày trước cùng chú cậu đi qua Tân Hải Thông, nghĩ tới Cẩm Hồ hiện giờ không ngờ còn rúc ở trong tầng 12 của Tân Hải Thông, cảm thấy có chút không xứng tầm.

Trương Khác cười lớn:

- Muốn Cẩm Hồ mua tòa nhà của anh chứ gì.

- Hì hì, Cẩm Hồ đúng là không nên ở đó mãi, thế nào cũng cần một tòa nhà riêng thuộc về mình chứ?

- Tân Hải Thông xây năm 92 là nhà cao nhất Hải Châu khi ấy, mà tòa nhà của anh cũng đâu cao hơn được nó.

Trương Khác dửng dưng nói:

Thiệu Chí Cương vẫn tình queo nói:

- Kém hai tầng, có điều Ngũ Lý Khê được quy hoạch làm trung tâm thương mại mới của thành phố, qua hai năm nữa thôi là ăn đứt Tân Hải Thông rồi. Cậu chẳng luôn than vãn cơ sở hạ tầng của Tân Hải Thông còn gì, trong đó có mỗi 2 cái thang máy, tôi nhớ cậu nói tiêu chuẩn là trong giờ cao điểm, nhân viên không phải chờ thang máy quá 30 giây...

- Chẳng lẽ tòa nhà của anh có 6 cái thang máy à?

- Không cần lãng phí như thế, chỉ có 4 cái thôi, nhưng quan trọng nhất là thiết kế bên trong mới đang bắt đầu, Khác thiếu gia có thể thay đổi theo ý muốn của mình.

Thiệu Chí Cương dụ khị:

- Hôm nay tới tiếp thị bán nhà đấy hả?

Trương Khác vỗ đầu:

- Được rồi, nói sau khi có tiền sẽ tính toán thế nào?

- Chủ yếu là một lập một công ty khai thác địa ốc thương nghiệp, chỉnh hợp nghiệp vụ địa ốc của chúng tôi vào làm một, có điều hạng mục nhà định cư của Hoành Viễn là kho bạc của chú cậu, anh ấy không nỡ nhường ra.

- Cái đó tôi có thể cân nhắc, cái gì cũng có thể.

Trương Tri Phi nói:

Hiện tiền đồ hạng mục nhà định cư rõ ràng, lợi nhuận nhiều, tài sản rất cao, nếu đem gộp vào công ty mới, cổ phần của đám Thiệu Chí Cương sẽ bị sụt giảm nhiều, nên cần tách riêng nói ra.

Thiệu Chí Cương nói vậy chỉ là đùa thôi, hắn tiếp tục giải thích cho Trương Khác tính toán của bọn họ:

- Hai năm qua chứng mình thời cơ khai thác Tây Sa Điền là chưa chín muồi, nhưng hiển nhiên địa ốc thương nghiệp sẽ quật khởi, quan trọng là làm sao hóa giải nguy hiểm của nó.

Trương Khác hiểu ra:

- Các anh định tổ chức công ty địa ốc, chuyên môn làm nơi phục vụ cho tập đoàn Thế Kỷ? Sau khi lập công ty mới, mục tiêu đầu tiên là ngõ Đan Tình chứ gì?

Thầm nghĩ:" Thiệu Chí Cương này quả nhiên là không tầm thường."

Thiệu Chí Cương gật đầu:

- Tôi nghĩ kinh nghiệm cầu Tứ Phương đủ cho chúng tôi tham khảo, Khác thiếu gia nhìn một cái ra ngay giá trị của nó, nếu lúc ấy cậu chiếm lấy, hiện giá trị của nó ít nhất tăng gấp hơn 10 lần...

- Có những thứ lợi không cần cũng được.

Trương Khác gạt đi:

- Hơn nữa tôi kiếm không ít từ Ái Đạt.

- Điều này làm chúng tôi khâm phục Khác thiếu gia, ngay cả bất động sản ngõ Đan Tỉnh cũng mua lấy với giá cao, nếu đổi lại là người khác, ai lại chê mình nhiều tiền, đó là chính là thiên phú, chúng tôi muốn học không được.

Thiệu Chí Cương vỗ mông đôm đốp:

- Dừng, dừng gấp, tôi nghe mà sởn gai ốc đây này.

Trương Khác vội cắt ngang lời hắn.

- Hì hì, hai tháng trước tôi nói với Khác thiếu gia chuyện khai thác ngõ Đan Tỉnh, cậu chưa trả lời, tôi nghĩ có phải suy tính của mình còn thiếu chu toàn? Hai tháng qua không dám làm phiền Khác thiếu gia, tôi nghĩ mãi đã hiểu ra một chút, trước đó cách cục của tôi quá thấp, chỉ nhìn thấy một hạng mục, không suy nghĩ tới quan hệ giữa các công ty với nhau...

- Không phải vậy.

Trương Khác lắc đầu:

- Hiện thương nghiệp địa ốc trong nước mới dừng lại hình thức cho thuê truyền thống, siêu thị, cửa hàng, nhà hàng, khách sạn chẳng qua là hình thức cụ thể hơn. Thế nhưng thông qua thao tác địa ốc thương nghiệp, đưa cả giá trị một khu vực lên mới là quy tắc cuộc chơi.

Thiệu Chí Cương, Trương Tri Phi nghe thế thì tinh thần phấn chấn, bọn họ luôn suy tính vấn đề này.

Trương Khác chẳng hứng thú khoe khoang gì, chỉ nói:

- Nói thì nói thế, nhưng cơm phải ăn từng miếng một, ngõ Đan Tỉnh không giao cho các anh không phải vì chê các anh cách cục không đủ. Chủ yếu vì điều chỉnh quy hoạch cục bộ chưa được thông qua, ngõ Đan Tình không thể lập hạng mục được. Còn nỗi lo nữa là các anh quá nóng vội kiếm lợi, phá hỏng kiến trúc ngõ Đan Tỉnh, đó là thứ không thể phục hồi được, cho nên tuyệt không thể gấp gáp.

- Vậy phải làm sao?

Trương Tri Phi hỏi vội:

Trương Khác khó xử gãi đầu:

- Cái này phải trực tiếp trao đổi với Hứa Tư, ngõ Đan Tỉnh không còn thuộc về Cẩm Hồ nữa.

- Hả?

Trương Tri Phí ngớ người, không ngờ Trương Khác đem hết bất động sản ngõ Đan Tình cho Hứa Tư:

- Ai hôm qua còn nói trên đầu chữ sắc có thanh đao nhỉ, sao cháu chưa bao giờ khảng khái với người chú này như thế hả?

- Hắc hắc, Cẩm Hồ có quy mô hôm nay cũng không phải do một mình cháu hóa phép ra, ai bỏ bao nhiêu công sức, được hưởng bấy nhiêu lợi ích. Chuyện mua tòa nhà của lão Thiệu, mọi người tìm chị Thái thương lượng, chị ấy cảm thấy Cẩm Hồ cần chuyển chỗ thì chuyển, gần đây cháu ít qua đó lắm.

- Tới tìm cháu chỉ nói hai chuyện, cháu đều không thể tự quyết, vậy bọn chú tìm cháu làm gì?

Trương Tri Phi chán nản:

- Cũng không phải không có tác dụng nào, cháu có thể tiến cử Diệp Kiến Bân.

- Còn cháu?

Diệp Kiến Bân tất nhiên là đối tác cực kỳ có giá trị, nhưng đám Trương Tri Phi muốn kéo xuống nước nhất là Trương Khác.

- Cháu à?

Trương Khác từ chối:

- Cháu thì thôi đi, cháu nhiều việc lắm rồi, còn đang đau đầu đây, hơn nữa cháu là học sinh, nên lấy học tập làm việc chính, chuyện khác ít quan tâm thì hơn.

- Có cái kiểu nói lừa người thế này không hả?

Trương Tri Phi dở khóc dở cười:

- Nếu cháu khảng khái tặng cả ngõ cho Hứa Tư rồi, vậy bọn chú tìm Hứa Tư hợp tác cháu không ý kiến chứ?

- Cháu ý kiến gì?

Trương Khác giang tay:

- Chú thuyết phục được cô ấy là được.

- Vậy trước đó cháu có thể gọi điện cho cô ấy được không?

- Nếu sau này mọi người định có hành động âm hiểm gian trá sau lưng cô ấy thì đừng làm phiền cô ấy nữa.

- Đường đường chính chính làm người đâu phải không có được phú quý.

Hai năm quá Thiệu Chí Cương dần nhận ra, theo đuổi tài phú còn phải giữ được tài phú, chuyện nguy hiểm ít làm thì hơn.

- Vậy là được, tôi không xen vào.

Trương Khác gật đầu.

Có Trương Khác đảm bảo, Trương Tri Phi tất nhiên có lòng tin thuyết phục Hứa Tư, lập tức gọi điện thoại cho Hứa Tư ngay trước mặt Trương Khác:

- Tiểu Tư, cháu ở ở đâu thế? Cháu hỏi ta là ai à? Ta là chú cháu...

Trương Khác trố mắt, chú muốn lấy thân phận trưởng bối ra, cô ngốc Hứa Tư này quá nửa không dám từ chối, chú mình quá vô lại rồi, sao giống mình thế cơ chứ …