Quan Lộ Thương Đồ

Chương 502: Chuyện Cái Đũa



Sau bữa tối mọi người ra sân ngắm pháo hoa rực rỡ phóng lên từ Thiên An Môn, Lương Văn Giang ở trong phòng khách xem liên hoan cuối năm, Trương Khác không hứng thú, mấy chương trình đó y xem hết rồi, lại không thể mang ra khoe, đây là một phần lý do Tết với Trương Khác trở nên nhạt nhẽo, liền cùng Từ Học Bình vào thư phòng vừa đánh cờ vừa tán gẫu.

Trương Khác nói tới chuyện đấu đá ngấm ngầm ở Đông Hải sau khi ông đi, Từ Học Bình thở dài:

- Lý Viễn Hồ có năng lực, làm việc có khí phách, chỉ là đối đãi với người hơi nghiêm khắc...

Trương Khác hiểu cái gọi là đối đãi nghiêm khắc chẳng qua là nói Lý Viễn Hồ không đủ khí độ:

- Vậy cháu coi sự nghiêm khắc của ông ta là roi vọt với Cẩm Hồ.

Từ Học Bình cười, quy mô của Cẩm Hồ dù chưa đủ lớn nhưng không có nghĩa là ai cũng bắt nạt được.

- Cháu tới đây lần này là muốn nghe bác nói trung tâm nghiên cứu phát triển kinh tế có tin đồn đại gì thú vị không?

- À, cháu muốn nghe cái gì?

Từ Học Bình vừa hỏi vừa chỉ lên bàn cờ nhắc Trương Khác đừng chỉ chú ý nói chuyện mà quên đánh cờ.

- Đương nhiên là về sản nghiệp công nghệ thông tin và về lâm nghiệp ạ.

Trương Khác cầm quân cờ đen đặt xuống:

- Mấy ngày qua cháu nghĩa bác tới trung tâm nghiên cứu kinh tế tựa hồ là nước cờ có thể tiến có thể lui phải không ạ?

- Nước cờ này làm người ta nhìn không thấu.

Từ Học Bình chỉ quân cờ Trương Khác vừa đặt xuống, nói một lời nhiều ý:

- Nhưng hi vọng hơi mong manh.

Trương Khác sợ Từ Học Bình tinh thần sa sút nên mới nói những lời này.

Trung tâm nghiên cứu kinh tế là cơ cấu chính sách trực thuộc Quốc vụ viện, không phải là ban ngành cách quyền lực trung tâm quá xa, chỉ là chức vụ Từ Học Bình hơi lửng lơ.

Từ Học Bình lại chẳng lo buồn cho cảnh ngộ của mình:

- Ở trung tâm bác có rất nhiều việc muốn làm, lúc làm tỉnh trưởng tuy có nghiên cứu kinh tế, nhưng không thấu triệt ở phương diện vĩ mô toàn quốc như hiện nay. Bác sáu mươi rồi, công nghệ thông tin bác không chú ý, lâm nghiệp và nghành giấy bác có để tâm. Hiện chuyện bảo hộ rừng tự nhiên trong nước rất kém, cải cách lâm nghiệp bao năm rồi mà chưa thấy khởi động, sản nghiệp lấy gốc làm nguyên liệu tạo ra mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Tuy giờ bác không thể làm chuyện quá cụ thể, nhưng ở đằng sau thúc đẩy một chút vẫn được. Tân Quang có quy hoạch lớn chừng nào?

- Tân Quang làm được lớn đến đâu phải xem Ái Đạt làm được lớn chừng nào ạ.

Trương Khác đáp:

- Chu kỳ thu hối vốn của việc trồng rừng nguyên liệu quá lâu, tiến triển của Tân Quang rất chậm.

- Tân Quang đúng là tự trói chân trói tay bản thân, trong mắt người khác có chút lý tưởng chủ nghĩa quá đáng.

Từ Học Bình nói vậy song rất tán thưởng cách làm này của Trương Khác.

- Điều này chúng ta nên học tập Nhật Bản, bọn họ lấy sản phảm kỹ thuật cao kiếm lợi nhuận, sau đó lấy lợi nhuận này đi cướp đoạt tài nguyên thiên nhiên của nước khác, bảo hộ tài nguyên thiên nhiên của mình. Cẩm Hồ làm thế tuy hơi nực cười, nhưng dù sao cũng có chút tác dụng.

Trương Khác nói rất bình đạm:

- Cháu có xem qua một con số, những chiếc đũa dùng một lần rồi bỏ của Nhật Bản có 96% nhập từ trong nước ta, đại khái mỗi năm làm chúng ta mất 250 vạn cây gỗ, trong khi tỉ lệ bao phủ rừng của Nhật Bản gấp ba lần nước ta. Đã thế trong nước còn thực hiện miễn thuế, ưu đãi chính sách, cổ vũ xuất khẩu, trong nước ra sức chặt gỗ đem bán...

- Chuyện cái đũa cháu nói có ban ngành hữu quan chú ý rồi, nhưng mà cấm chỉ toàn diện khó lắm.

- Trong thời gian ngắn đương nhiên là không cấm nổi, TW có cấm, địa phương vì theo đuổi lợi ích ngắn hạn vẫn phá, mâu thuẫn này giải quyết không nổi. Chỉ có thay đổi chính sách, nâng cao thuế, mới có thể khống chế trong phạm vi có thể chấp nhận...

Trương Khác cười khổ:

- Không phải cháu phê bình chính sách TW, nhưng vận dụng chính sách cân bằng kinh tế chưa đủ khéo.

Từ Học Bình thở dài:

- Dù sao vẫn phải làm từng bước một, chuyện phải làm quá nhiều, nếu trong tay mình có thể hoàn thành một hai việc cũng đủ không phải nuối tiếc rồi.

Lời này ít nhiều tiết lộ ông không cam tâm khi phải rời khỏi tỉnh Đông Hải.

Trương Khác nhìn thấy sau năm 98 Từ Học Bình có hi vọng quay lại rất lớn, khi ấy ông mới 62, quan trọng là ngay từ bây giờ ông phải bắt đầu chuẩn bị quay lại, về chính trị về học thuật phải có những động thái tích cực, không để người khác quên mất.

Tiếng chuông năm mới vang lên, bên ngoài phòng tiếng pháo nổ đì đùng không dứt, pháo hoa không ngừng bùng lên tia sáng muôn màu, náo nhiệt vô cùng.

Từ Học Bình mặc dù không còn phong quang như thời ở Đông Hải, nhưng vẫn ở vị trí cao, người tới bái phỏng không ít, đau đầu cũng được, không thích ồn ào cũng được, nhưng không thể đóng cửa từ chối tiếp khách, nếu không sẽ bị đồng nghiệp cấp dưới cho rằng là không biết cư xử, bị cô lập, ngay công tác cũng khó triển khai.

Mùng một tết, Trương Khác và Đường Thanh ăn sáng xong theo Lương Văn Giang tới công ty Côn Đằng online, mới đầu năm chỉ có Mã Hướng Đông và hai nhân viên kỹ thuật trực ban, Trương Khác là đại cổ đông của công ty, tới Bắc Kinh thế nào cũng phải thăm hỏi cổ vũ một chút.

Mã Hướng Đông cả ở mặt điều hành lẫn kỹ thuật đề vô cùng xuất sắc, khi đám Trương Khác đẩy cửa đi vào thì hắn đang tán gẫu với một người bạn ở Doanh Hải Uy.

Năm 97, Doanh Hải Uy trong sản nghiệp thông tấn có vai trò như một "truyền giáo sĩ", sức ảnh hưởng rất lớn, trước kia Lương Văn Giang đã dự tính nếu không ra nước ngoài được sẽ đến Doanh Hải Uy công tác.

Trương Khác và Đường Thanh buổi sáng chẳng có chỗ đốt thời gian, liền ở lại công ty nói chuyện với Mã Hướng Đông. Vương Thái Linh dạy Đường Thanh vào mạng.

Đám Mã Hướng Đông cực kỳ sùng bái Doanh Hải Uy, hơn nữa mấy ngày nữa Doanh Hải Uy sẽ thuê đường dây bưu điện, thông qua vệ tinh phục vụ kết nối mạng trong phạm vi toàn quốc, với sự nghiệp internet vừa có bước khởi đầu như trong nước, ý nghĩa không hề tầm thường.

Mã Hướng Đông nói tới đề tài này tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Trương Khác lại thản nhiên nói:

- Bước đi này của Doanh Hải Uy có cống hiến lớn với sản nghiệp mạng internet trong nước, nhưng lại là sai lầm trí mạng chính bản thân họ.

- Vì sao?

Mã Hướng Đông không hiểu:

- Hành động của Doanh Hải Uy chẳng phải phù hợp với khát vọng với tin tức và tri thức của người trong nước sao? Khẩu hiệu người Trung Quốc cách cao tốc thông tin không xa nữa rất được hưởng ứng.

Mã Hướng Đông tuy rất ưu tú, nhưng không phải không có cực hạn thời đại, người thuộc thế hệ bọn họ mày mò vùng vẫy trong gai góc cùng sương mù của sản nghiệp thông tin, chỉ có cực ít người tìm ra phương hướng chính xác.

Người thành công không phải là người ưu tú hơn, có tầm nhìn hơn, mà may mắn nhiều khi là yếu tố rất quan trọng.

Trương Khác chính là kẻ sở hữu may mắn tất cả khao khát, với y không tồn tại vấn đề sai lầm về phương hướng.

Trương Khác chỉ ra nhân tố thất bại của Doanh Hải Uy:

- Khẩu hiệu của Doanh Hải Uy kích động lòng người thật đấy, nhưng không hiện thực. Muốn thành doanh nghiệp phục vụ kết nối internet phải có ba điều kiện: Có tiền, có quyền, còn phải có tuyến đường phục vụ kết nối. Hiện chỉ có bưu điện có đường dây, Doanh Hải Uy làm thế là trực tiếp cạnh tranh với bưu điện, nhưng bọn họ thuê đường dây của bưu điện, nghiệp vụ bị bộ bưu điện quản lý, dựa vào cái gì cạnh với bưu điện? Đó chính là hiện thực xã hội, trong vòng mười năm nữa, ở trong nước muốn cạnh tranh với ban ngành độc quyền là chuyện ảo tưởng. Cho dù chúng ta chuyên tâm làm doanh nghiệp phục vụ kết nối internet thì cũng phải tìm đủ mọi cách làm tốt quan hệ với bộ bưu điện, cung phụng bọn họ như ông nội, nối không đừng mong kiếm được lợi nhuận trong đó...

Trương Khác đầu tư vào Côn Đằng online không phải là vì nhắm vào lợi nhuận, mà nhìn trúng vào sức mạnh truyền thông mới nổi này, sức ảnh hưởng của nó sẽ càng ngày càng lớn, vượt qua cả kênh truyền thông cũ, hơn nữa là kênh truyền thông bị chính quyền kiềm chế yếu nhất.

Trong thế giới hiện nay, truyền thông có ảnh hưởng rộng khắp và có tác dụng dẫn dắt dư luận, đó cũng có nghĩa là quyền lực, đó mới là thứ Trương Khác muốn.