Quan Lộ Thương Đồ

Chương 592: Không Phải Là Uy Hiếp



Trương Khác vỗ vai Tiêu Xuân Minh, chỉ Tạ Tử Gia nói:

- Nghe nói cô ấy cùng khoa với mày, tới chào một tiếng đi, tránh sau này bị người ta bắt nạt.

Tiêu Xuân Minh mặc dù trước mặt người quen thì nói rất nhiều, song vẫn là thiếu niên ngại ngùng, nào có dũng khí tới chào hỏi Tạ Tử Gia?

Trần Tĩnh, Tự Tử Gia ăn song là đi luôn.

Đỗ Phi, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh vừa đỗ vào được đại học khó tránh khỏi phấn khích, ba năm cao trung nhịn lắm rồi, phải buông thả một chút, Trương Khác cũng rảnh rỗi cùng bọn họ ngồi uống rượu, bảo Phó Tuấn về trước.

Thời gian qua Phó Tuấn theo mình đi lang thang suốt, Trương Khác sợ hai nha đầu Tích Dung Tích Vũ nhớ, bảo hắn ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, mai Mã Hải Long cùng bọn họ đi Kiến Nghiệp là được.

Sinh viên mới thời gian báo danh muộn, còn sinh viên cũ phải khai giảng rồi mới phải, Trương Khác hỏi Trần Phi Dung:

- Sao giờ này mà bạn còn ở nhà?

- Hôm kia đi báo danh rồi, đem đồ chuyển tới túc xá ở trường cũ rồi theo ba mình về, nế không cuối tuần ở trường làm cái gì?

Trần Phi Dung mỉm cười đáp:

- Hôm nay là cuối tuần à?

Trương Khác hỏi xong liền thấy hổ thẹn, y ra việc cho người khác chưa bao giờ nghĩ có phải là cuối tuần không, đám Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông cũng ngại không nói với y, Trương Khác lại cười tự trào:

- May mà tôi chưa quên chuyện báo danh.

Trần Phi Dung còn chưa quen với trường cũ, nên chuyển túc xá xong cùng cha về nghỉ cuối tuần, định ngày mai cùng Trương Khác, Đường Thanh tới trường.

Đợi tới khi hai tên Lý Quý, Tiêu Xuân Minh không còn uống nổi nữa, Trương Khác thấy Đỗ Phi cũng mặt đỏ gay rồi, liền ném chìa khóa cho Thịnh Hạ đưa cả đám về.

Nửa ngõ Đan Tỉnh đã quây lại tiến hành tu sửa, dự tính đến cuối năm vẫn chưa hoàn thành được, có điều mấy cửa hàng đầu ngõ vẫn tiếp tục kinh doanh bình thường.

Đỗ Phi và Thịnh Hạ đưa người đi, Trương Khác tháp tùng hai cô gái tới quán bar đằng sau, chơi ném xúc sắc, ai thua phải uống một ngụm bia, mặc dù Đường Thanh và Trần Phi Dung đều chỉ nhấp một ngụm nhỏ, nhưng tích tiểu thành đại, vả lại trước đó cũng uống không ít ở Bát Cẩm Trân rồi, nên hai cô gái má đỏ như máu, mắt long lanh như sắp nhỏ nước ra, kiều diếp vô cùng.

Trương Khác thích nhất là nhìn dáng vẻ các cô gái lúc hơi say, đang chơi tưng bừng cùng hai cô gái thì Trần Tĩnh thò nửa người vào.

Trần Tĩnh nhìn thấy Trương Khác có hơi ngần ngừ, bị Tạ Tử Gia đẩy vào, Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm theo ở đằng sau.

Tầm nhìn của Tạ Chiêm bị Trần Tĩnh che khuất, không nhìn thấy Trương Khác, hắn hùng hổ nói với Tạ Kiếm Nam:

- Chúng ta vì sao phải tránh cái thằng nhãi chưa mọc đủ lông đó? Nhớ lại cái nụ cười của nó là tôi nổi điên, để tôi nhìn thấy lần nửa thế nào cũng cho nó một cái tát vỡ mặt.

Trương Khác ngẩng đầu lên, người hơi nhích sang một chút để Tạ Chiêm nhìn thấy mình, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói:

- Không may lại để anh nhìn thấy rồi! Miệng nói sướng xong có muốn sướng tay luôn không?

Mặt Tạ Chiêm đang hùng hổ thành cứng đờ, quay mặt đi, coi như chưa từng nói câu vừa rồi.

Trần Tĩnh xấu hổ lắm, cái miệng của Tạ Chiêm đúng là biết đắc tội với người khác, nhưng cô phản cũng nhanh, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, ngón tay múa trên không khí như đánh đàn, cười ngọt ngào coi như chào hỏi:

- Mọi người cũng ở đây à?

Ở khách sạn bán đảo cô đã gặp Đường Thanh, lại thường ăn cơm ở Bát Cẩm Trân nên cũng không lạ gì Trần Phi Dung, hỏi Trương Khác:

- Bạn học khác của anh đâu?

Trương Khác thu ánh mắt từ mặt Tạ Chiêm về, mỉm cười với Trần Tĩnh:

- À, có hai người uống say, Đỗ Phi đưa bọn họ về rồi.

Trương Khác nhìn quanh, quán bar chỉ còn mỗi cái bàn cạnh bọn họ, Tạ Kiếm Nam và Tạ Chiêm mặt rất thiếu tự nhiên ngồi xuống, lúc này mới để ý tới trong tay Trần Tĩnh có một cái kẹp tài liệu, chắc là bọn họ tới quán bar bàn việc.

Đỗ Phi và Thịnh Hạ đưa bạn về xong lúc này đẩy cửa đi vào.

Trên bàn có giấy và bút chì, đó là quán bar chuẩn bị cho những người độc thân chuyển tin cho nhau, Trương Khác không muốn Trần Tĩnh kẹp giữa khó xử, viết một tờ giấy, đứng dậy nói với Trần Tĩnh:

- Thong thả uống nhé, chúng tôi đi trước đây.

Rồi ném tờ giấy trước mặt Tạ Chiêm, bất chấp sự kinh ngạc của bọn họ, tới quầy bar trả tền, cùng hai cô gái rời đi.

Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm tới quán bar để bàn việc, cho dù không có cái miệng thối của Tạ Chiêm nói ra câu kia thì ngồi cạnh Trương Khác, đừng nói là bàn việc, cho dù có uống rượu cũng chẳng vào được, đợi Trương Khác đi rồi cả hai tên mới như bỏ đi được tảng đá đè trên ngực.

Trần Tĩnh nhìn Tạ Chiêm, không biết tờ giấy Trương Khác để lại có nội dung gì, đại khái không có gì hay ho.

- Cái gì chứ!

Tạ Chiêm đập tờ giấy xuống bàn:

- Thằng đó dám uy hiếp tôi.

Trần Tĩnh ngoẹo đầu đọc nhẩm trong lòng.

- Đừng có để cái mồm của mày liên lụy người khác!

Tạ Tử Gia chẳng tốt như thế, đọc ra miệng:

- Chứ viết rất đẹp!

Rồi cau mày nhìn Tạ Chiêm:

- Câu nói kia của anh rất tùy tiện đấy.

Tạ Chiêm không được an ủi thì chớ, lại bị Tạ Tử Gia chọc thêm cho một câu, hắn không đủ can đảm đấu khẩu với ma đầu này, quay sang hỏi Trần Tĩnh:

- Cô và thằng đó trông có vẻ rất thân nhau.

Trần Tĩnh nghe câu này có chút thiếu tự nhiên, không nói gì cả, Tạ Tử Gia nhướng mày lên châm chọc:

- Chẳng lẽ anh thì không biết người ta? Chẳng qua ngay tư cách chào người ta cũng không có.

Tạ Tử Gia bảo vệ Trần Tĩnh, Tạ Chiêm cười hăng hắc liếc nhìn Tạ Kiếm Nam, thấy mặt hắn âm trầm, vội gọi phục vụ tới lảng đi.

Tạ Kiếm Nam cầm tờ giấy lên xem, vo viên vào gạt tàn, làm ra vẻ phong độ nói:

- Đừng coi là thật, nhưng anh ăn nói chú ý một chút.

Đứng dậy cầm lấy tài liệu đặt sau lưng Trần Tĩnh, đó là con số kinh doanh tháng trướng, mày nhíu lại, không biết là vì lời của Tạ Chiêm hay là vì con số kinh doanh tồi tệ.

- Em mệt rồi, chuyện công việc mai về công ty hẵng nói...

Trần Tĩnh không còn tâm tình nào nói chuyện công việc nữa, đứng dậy bỏ đi, Tạ Tử Gia trừng mắt với Tạ Chiêm một cái rồi đi theo.

Tạ Chiêm vẫn còn nghi hoặc hỏi:

- Tôi làm gì đâu chứ?

- Anh không khâu cái miệng của anh vào được à?

Tạ Kiếm Nam cũng rất tức giận chuyện đột nhiên thành cái này, không thể để Trần Tĩnh giận mà bỏ đi được, đứng dậy muốn đuổi theo, thấy Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia đứng trên bậc thềm, tầm nhìn bị Trần Tĩnh che mất, nhưng nghe thấy tiếng Trương Khác:

- Hạ giá toàn diện hàng cung cấp cho Tân Nguyên xuống...

Tim hắn đập "thịch" một cái, thấy Trương Khác đang xoay lưng lại phía mình gọi điện thoại.

Trương Khác cảm thấy phía sau có người, quay lại nhìn, có vẻ không để ý vừa rồi gọi điện bị người ta nghe thấy, giang tay ra cười với Trần Tĩnh:

- Tôi đúng là không ưa gì Tạ Chiêm cả.

Nói xong đi về phía Đường Thanh.

- Ồ, vậy không phải là anh ta chỉ uy hiếp xuông thôi đâu!

Tạ Tử Gia huých vai Trần Tĩnh một cái:

- Anh ta tựa hồ rất là nhỏ nhen nhỉ...

Tạ Tử Gia nói rất thoải mái, nhưng Tạ Kiếm Nam như có đá đè lên người:" Trương Khác chắc chắn gọi điện cho ai đó ở Ái Đạt, phát hiệu lệnh giảm giá cung cấp hàng cho Tân Nguyên, là Tô Tân Đông chăng?"

Tiếp tục duy trì thị trường ĐNÁ, Khoa Vương phải chia xẻ tổn thất với công ty hải ngoại, Cát Ấm Quân cuối cùng kiên trì giới hạn kinh doanh không lợi nhuận, thế là phía bên Khoa Vương phải gánh đại bổ phận tỉ giá sụt giảm, giá hàng ở ĐNÁ đã thấp hơn giá thành sản xuất rồi, mà nguy cơ tài chính còn tiếp tục, tỉ giá còn tụt xuống.

Mặc dù đã quyết định lấy chỗ khác bù đắp vào, nhưng Khoa Vương thua lỗ lớn, Tạ Kiếm Nam không thoát khỏi cảm giác thất bại, lựa chọn giành cho hắn không nhiều, phải mở rộng thị trường trong nước, hạ chi phí sản xuất, cùng sản xuất sản phẩm điện tử khác, dàn mỏng chi phí vận hành thị trường.