Quan Lộ Thương Đồ

Chương 604: Quỹ Sáng Nghiệp



Quân huấn ở ĐH Đông Hải cómột cái truyền thống cổ quái là tân sinh viên mỗi ngày phải viết tâm đắc quân huấn không dưới 500 chữ, chỉ riêng trò này thôi, hơn 5000 sinhviên chính quy ĐH Đông Hải ít nhất tạo ra mấy chục vạn tờ giấy lộn trong kỳ quân huấn.

Viết áp phích thì Trương Khác không bài xích, coi như luyện bút lông tu tâm dưỡng tính cũng được.

Trương Khác nhìn tờ bản thảo áp phích Tịch Nhược Lâm đưa cho mình, biếtrõ chữ trên đó do cô ta viết, cái miệng đánh chết không chừa vẫn cứ theo thói quen hỏi:

- Chữ này ai viết thế? Xấu quá.

Tịch Nhược Lâm muốn làm mặt lạnh, song má vẫn đỏ bừng lên, vờ cẩm lấycốc nước sang văn phòng bên cạnh, rời khỏi chỗ làm cô ta xấu hổ khôngthôi này.

Tạ Tử Gia nhìn Trương Khác hỏi:

- Sao anh khẳng định được là cô ta viết?

- Sao cô khẳng định được không phải là tôi lỡ mồm?

Trương Khác hỏi vặn lại:

- Không muốn nói thì thôi.

Tạ Tử Gia cũng chỉ có thể nói thế, cúi đầu viết áp phích.

Tạ Tử Gia coi đây thành nơi che chở tránh quân huấn, cùng đám TrươngKhác thong thả viết áp phích, viết xong còn lấy ra so xem ai viết đẹphơn, bình luận một phen rồi mới sang phòng bên cạnh tìm Tịch Nhược Lâmđể cô ta dẫn đi dán.

Buổi chiều trời trong hơn, so với đám sinh viên phải tập đi đều giữatiết trời 34 độ C, đám Trương Khác sướng hơn nhiều rồi, dán áp phíchxong, Trương Khác nói thẳng với Tịch Nhược Lâm:

- Chúng tôi còn rất nhiều thứ chưa mua, văn phòng khóa có chuyện gì gọi vào di động của Đỗ Phi, chúng tôi đi đây..

Viết số di động đưa cho cô ta:

- Lát nữa đi đánh cầu không?

Tịch Nhược Lâm tính mình có nghiêm khắc đến đâu chỉ làm bản thân rơi vào cảnh xấu hổ hơn mà thôi, liền im lặng luôn, nghiêm mặt dắt Tạ Tử Giavề.

Trương Khác và Đỗ Phi tranh thủ tới cửa hàng xe đạp mua mỗi đứa mộtchiếc địa hình, cùng cả đống đồ lặt vặt, về tới trường thì nghe nói Tiêu Xuân Minh trúng nắng ngã ở thao trường, chạy tới bệnh viện trường thìthấy hắn đang nằm truyền nước, ngoại trừ mặt trắng bệch ra thì không cógì không ổn.

Trương Khác vỗ vai hỏi:

- Không phải cố ý chứ?

- Ngã cắm mặt xuống đất, còn xưng vù đầu lên đây này.

- Ngày đầu đã trúng nắng tốt hơn ngày cuối mới trúng nắng, mày sẽ không kiên trì tham gia quân huấn nữa chứ?

- Giác ngộ của tao chưa cao đến mức đó, nếu không có lỗi với cái đầu bị sưng.

Trương khác cười ha hả, sau này có Tiêu Xuân Minh thay thế, càng tiềncho y và Đỗ Phi ra ngoài lêu lổng, vài ngày nữa thôi số người vì đủ thứnguyên nhân xin nghỉ ngày càng nhiều, nữ sinh có kinh cũng có thể khôngtham gia quân huấn, chẳng qua ngày đầu chưa ý thức được điều này thôi.

Thấy Tiêu Xuân Minh không có gì đáng ngại, một lúc sau Trương Lôi tới, Trương Khác và Đỗ Phi liền đi đánh tennis.

Buổi tối nhận được điện thoại của Trần Tín Sinh, nói trung tâm quản lỹquỹ đầu tư sáng nghiệp nhận được mấy trăm đơn, sau sơ tuyển chọn ra được 20 kế hoạch thư, đều mong Vườn Sồi cung cấp tài chính hỗ trợ, Trần TínSinh hi vọng Trương Khác tuyển chọn danh sách cuối cùng.

Trương Khác oán giận nói:

- Sao cứ đẩy việc tàn khốc nhất cho tôi làm thế?

- Triệu Tử Lâm luôn oán trách không có cơ hội tiến hành giao lưu kỹ càng với Khác thiếu gia, tôi bảo cô ta mang tài liệu tới nhé?

Triệu Tử Lâm có kinh nghiệm vận hành doanh nghiệp công nghệ cao ở NhậtBản, Singapore, 34 tuổi, Trần Tính Sinh kiếm được cô ta thông qua côngty săn đầu người.

Trương Khác không phải là không coi trọng việc này, chẳng qua là thờigian đó bị Diệp Kiến Bân kéo sang Hong Kong, chỉ gặp Triệu Tử Lâm mộtlần ở đó, ăn cùng bữa cơm, thấy cô ta được, liền thuê luôn, để cô taphụ trách quản lý vận hành quỹ sáng nghiệp.

Quyết định của Trương Khác làm Triệu Tử thấy hơi quoa loa, thời gian qua Trương Khác bận nhiều việc, chưa có thời gian giao lưu nhiều hơn với cô ta.

Trương Khác bảo Mã Hải Long đi đón cô ta tới, mời ăn tối ở nhà ăn của nhân viên trường.

Triệu Tử Lâm nhìn thấy Trương Khác mặc áo phông thể thao, tay cầm vợt,đầu tự hồ vừa tới vòi nước xả cho mát xuất hiện trước mặt, cảm thấy hơiđau đầu, xem ra ông chủ của mình không phải là người tuân theo quy củ,trông dáng vẻ này chừng như chẳng có trách nhiệm lắm với cấp dưới.

- Khác thiếu gia đúng là nhàn nhã.

Gặp không nhiều nhưng Triệu Tử Lâm cũng học cách xưng hô này.

- Giám đốc Trần gọi cho tôi hơi muộn, nếu không tôi đã rủ cô đi đánh tennis.

Trương Khác đặt vợt lên bàn, hỏi Triệu Tử Lâm muốn ăn gì?

Ăn quen ở nhà hàng cao cấp, thi thoảng tới chỗ này ăn cũng thú vị, trong lòng Triệu Tử Lâm nghĩ thế.

Nhà ăn nhân viên không đông, đám Trương Khác chỉ chiếm một bàn trong góc không sợ người khác quấy rầy.

Ngụy Đông Cường cùng mấy trợ thủ và Lâm Băng đi vào, nhìn thấy TrươngKhác đều chọn một cái bàn thật xa để ăn, Lâm Băng rất xấu hổ, vì quan hệ với Ngụy Đông Cường, cô không tiện tới chào Trương Khác, chỉ gượngcười.

Trương Khác không để ý, chỉ tập trung nghe Triệu Tử Lâm trình bày suy nghĩ của cô ta.

Quỹ đầu tư sáng nghiệp Vườn Sồi có định mức tới 300 triệu, là quỹ sángnghiệp lớn nhất trong nước, năm 97, những quỹ sáng nghiệp địa phương cho nhà nước chỉ đạo sáng lập vì thiếu tài chính nên rất nhiều hạng mục kỹthuật không thể tiếp tục tiến hành, đồng thời cũng rất nhiều hạng mụcthiếu con đường chuyển sang thương nghiệp hóa.

Chỉ riêng 37 cơ sở cao đẳng đại học Kiến Nghiệp đã tích lũy số hạng mụccần tiếp tục khai phát hoặc chuyển hóa thương nghiệp đã tới mấy trămcái.

Trương Khác cho nhóm xí nghiệp đầu tiên 5 cơ hội.

Triệu Tử Lâm và đội ngũ của cô phải chọn ra những hạng mục có điền đồ có tiềm lực thị trường nhất để nâng đỡ đầu tư.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Xem hết mười hai kế hoạch thư này cũng những phân tích tương ứng không phải việc nhẹ nhàng.

Ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Trương Khác vặn lưng, ngồi cảtối, lưng đau nhức hết cả, tên Đỗ Phi kia bảo giúp xem tài liệu vậy mànằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ khì mất rồi, tài liệu rơi cảxuống đất.

Trương Khác đi tới nhặt tài liệu lên, chỉnh trang lại đặt vào hộp.

Mười hai tài liệu này, mặc dù ít nhiều có vấn đề, song chỉ xem tài liệuthì đều là hạng mục đáng nâng đỡ, rất nhiều nhân tố ngoài kế hoạch đángxem xét, những nhân tổ này rất quan trọng, Trương Khác không đủ thờigian đi khảo sát từng cái, y yêu cầu Triệu Tử Lâm cố gắng đưa người đitiếp xúc với người nộp đơn càng nhiều càng tốt, cho dù bọn họ viết kếhoạch tử không động lòng người lắm, nhưng chưa biết chừng ở phương diệnkhác có sức hút làm người ta tán thưởng.

Cho nên Trương Khác cuối cùng quyết định trao quyền cho Trần Tín Sinh, thực ra là đá bóng lại.

Mở máy vi tính ra, thấy mail Đường Thanh gửi lúc trời sáng, buổi chiềuHong Kong có mưa, cô nàng nói nghe tiếng mưa kêu rả rích mãi không ngủđược, chẳng biết lúc này mưa đã dừng chưa.

Trương Khác mail trả lời Đường Thanh, lúc này chưa buồn ngủ, vào CôngĐăng online đọc tin, rạng sáng tốc độ khá nhanh, nếu là lúc khác TrươngKhác chẳng rảnh rỗi đợi load trang.

Đợi chung cư Thanh Niên xây xong, trong đó lắp cáp quang, tốc độ lên mạng sẽ được cải thiện hơn nhiều.

Tin Côn Đằng online cho đăng có hơi chậm, ở phương diện này phải tăngcường, cần triển khai hợp tác sâu rộng hơn với truyền thông truyềnthống, tăng cường xây dựng trung tâm tin tức, như vậy phải đầu tư nhiềuhơn nữa.

Mã Hướng Đông đúng là tên giỏi tiêu tiền, đầu năm đầu tư thêm cho hăn 20 triệu, hắn bảo dùng được hai năm mà tới giờ chẳng còn đủ cầm cự 3-5tháng nữa.

Trương Khác không trực tiếp can thiệp vào chuyện vận hành của Côn Đằngon line, nhưng nếu đám Mã Hướng Đông kiên trì phương châm miễn phí vớingười sử dụng, y không cung cấp tài chính vô hạn chế cho họ, Trương Khác đã nói rõ ràng với hắn, giờ lúc lúc bọn họ phải đi ăn xin nhà đầu tưmạo hiểm khác rồi.