Quan Lộ Thương Đồ

Chương 607: Ông Chú Trung Niên



- Con người tôi dung tục lắm, chỉ thích khen ngợi nịnh bợ, còn phê bình phải lúc nào tâm tình đặc biệt khoan khoái mới nghe được một hai câu. Đương nhiên tôi vất vả rất lâu có được thứ khá đắc ý đó, càng không chấp nhận ý kiến phê bình, hậu quả nghiêm trọng hơn cả đánh thức tôi khi đang ngủ.

Tôn Tĩnh Mông ngáp dài đi ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế còn lại:

- Được rồi, anh có thể nói ý kiến của mình rồi đấy.

- Cô ép tôi khen cô đấy à?

- Sao nào, cho anh cơ hội khen tôi, anh còn thấy ủy khuất à?

Tôn Tĩnh Mông vênh mặt lên, cô cảm thấy phải đích thân bố trí 1978 mới có cảm giác làm mình quyến luyến nó, nên không tìm thiết kế chuyên nghiệp, kéo Lệnh Tiểu Yến vừa học vừa làm, tốn bao lâu mới đưa ra được bản thảo, đột nhiên muốn nghe ý kiến của Trương Khác nên tới tìm y.

Bản thảo của Tôn Tĩnh Mông vô cùng nghiệp dư, nhưng vẫn làm Trương Khác hiểu được ý đồ của cô, chỉ không biết cô bé này có chấp nhận người khác chỉ tay dạy bảo mình không?

Trương Khác đổ một ấm nước đi đun, vừa rồi sợ đánh thức Tôn Tĩnh Mông nên không đun nước pha cà phê uống, nước sôi rồi, Tôn Tĩnh Mông hỏi:

- Để tôi pha cà phê cho anh nhé.

- Cô không cần pha cà phê, cô cần ngủ, có những thứ cần nhà thiết kế hoản thành, cô vất vả làm ra cả đống thứ này, nhưng thợ làm sao hiểu được.

Trương Khác ầm lấy ấm nước, lại hỏi:

- Có cần ngủ một chút nữa không, còn sớm mà.

Tư thế ngủ tĩnh mịch của cô bé này làm người ta động lòng hết sức.

- Không cần.

Tôn Tĩnh Mông chợp mắt một lúc, đôi mắt có thần trở lại, nửa người trên nhoài ra trên bàn, cổ áo trễ lộ ra một phần bầu vú và mép áo lót, cô thấy động tác Trương Khác pha cà phê rất hay, nói:

- Nhưng trước đó tìm mấy công ty thiết kế căn bản không hiểu được ý đồ của người ta, lại còn cứ muốn phát huy kiến giải của mình, bị tôi đuổi hết rồi... Chúng tôi vất vả làm ra bản thảo, cuối cùng vẫn nhờ công ty thiết kế không phải uổng à?

- Tôi đề nghị thế này.

Trương Khác đặt cốc cà phê xuống bàn:

- Nếu muốn không phải suy nghĩ vấn đề chi phí kinh doanh, cô nên lấy trước tiền sinh hoạt vài năm từ chỗ ba cô, mua lấy quán bar, nếu không mỗi tháng thua lỗ rất là khó coi...

- Ồ.

Tôn Tĩnh Mông vỗ cái trán sáng bóng:

- Đúng là suy nghĩ của ông chú trung niên.

- Gì, kiến nghị của tôi liên quan gì tới ông chú trung niên?

Trương Khác bất mãn hỏi:

- Cái thứ như chi phí chẳng phải điều các ông chú trung niên hay nghĩ à?

Tôn Tĩnh Mông người bò nhoài ra trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Khác:

- Sau này tôi gọi anh là chú...

Nói xong tự cười khúc khích, bầu vú rung rinh trong hết sức thích mắt.

Tôn Tĩnh Mông chú ý tới ánh mắt của Trương Khác, đỏ mặt nắm cổ áo che đi, nếu đổi lại là trước kia, cô ta còn kéo xuống thêm cho Trương Khác thèm, miệng vẫn cứng như cũ:

- Chỉ có các ông chú trung niên mới có ánh mắt thô bỉ như anh.

Trương Khác mượn hơi nóng của tách cà phê che ánh mắt nhìn trộm của mình, nghĩ cô ta nói cũng đúng, kiếp trước mình đã già khù rồi, giờ chẳng thể có tâm hồn thiếu niên thuần khiết bình thường, đại khái chỉ có ông chú trung niên mới đủ vô sỉ, đủ bỉ ổi nhìn xuân sắc cô ta thi thoảng lộ ra.

Tôn Tĩnh Mông hưng phấn chạy về phòng ngủ, lấy túi sách ra, vẫy vẫy một tờ chi phiếu trước mặt Trương Khác:

- Còn nói không phải ông chú trung niên nữa thôi, suy nghĩ y như ba tôi! Xem đi, đây là phí sinh hoạt 3 năm của tôi.

Trương Khác cầm lấy xem, 500 vạn trong ba năm, đúng là rất dư dả:

- Cất kỹ đi, gió thổi bay đi bây giờ, tôi không nhặt cho cô đâu.

Trả lại chi phiếu cho cô ta:

- Bỏ đi tiền thuê phòng rồi, nếu vẫn không có lãi, chẳng phải cô chết đói ngoài đường à?

- Anh sẽ không nhìn tôi chết đói phải không?

Tôn Tĩnh Mông đưa tay vén tóc, chăm chú nhìn Trương Khác, ánh mắt chứa tình cảm khác thường.

Trương Khác hơi chột dạ sờ mũi, cười che giấu rung động trong lòng:

- Tới khi đó hãy nói.

Không thể gọi là bản thảo, chỉ có thể nói là mơ ước của Tôn Tĩnh Mông về 1978, Trương Khác không muốn sửa đổi, chỉ nhắc tới vài chỗ cô không nghĩ tới, như thế 1978 mới có phong cách cá nhân, mới có cái vị mê người của nó.

Buổi trưa Đỗ Phi cùng Thi Xuân Phong trở về, thấy Tôn Tĩnh Mông với Trương Khác đang chụm đầu bàn tán, nói:

- Mày nghĩ ra chủ ý quá tồi, mấy bà già quản lý nhìn cái biết ngay anh Thi là đồ giả mạo, làm gì có sinh viên mới nào già quắt như thế? Chưa tới 10 giờ đã bị đuổi về..

Trương Khác ngạc nhiên:

- Sao anh không về tìm tôi.

- Sợ quấy rầy hai người.

Thi Xuân Phong có quay về, nhưng thấy hai bọn họ "tinh tứ" ở ban công nên thôi.

- Tôi và anh có gì mà quấy rầy.

Tôn Tĩnh Mông muốn chối bỏ liên quan.

- Thôi, cô không giải thích, người ta cũng chỉ coi cô như rễ hành.

Trương Khác đùa, Tôn Tĩnh Mông vừa rồi vào phòng tắm rửa ráy, còn bện hai bím tóc nhỏ, Trương Khác cầm tóc cô ta dựng lên làm rễ hành, bị cô ta đét vào tay.

Nói ra hôm báo danh Thẩm Tiêu cũng bện tóc như thế, song đáng yêu hơn Tôn Tĩnh Mông nhiều.

Trương Khác lại hỏi Thi Xuân Phong xem sách ở đâu, làm sao Đỗ Phi tìm được?

- Giàn nho ngoài thư viện rất hợp đọc sách, thời điểm này có mấy sinh viên mới tới đó, nên nào nhìn ra ngay.

Đỗ Phi trả lời.

Buổi trưa tới nhà ăn nhân viên ăn cơm, gọi Mã Hải Long tới bào hắn an bài văn phòng chỗ ở cho Thi Xuân Phòng.

Tôn Tĩnh Mông tìm Trương Khác còn có một mục đích, là nhờ y đưa đi gặp người của Thế Kỷ Cẩm Hồ mua lấy quán bar.

- Cần tôi hạ mình đi một chuyến à? Chi phí ít nhất vài ba chục vạn mới đủ.

Trương Khác không muốn nhúc nhích, định gọi điện thoại bảo Lương Quân tới lấy chi phiếu làm việc này.

Tôn Tĩnh Mông là con gái Tôn Thượng Nghĩa, cho dù Trương Khác không ra mặt thì Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng không bẫy cô ta, Tôn Tĩnh Mông sẽ còn được xử lý như trường hợp đặc biệt vì Thiệu Chí Cương đang định cổ động Tôn Thượng Nghĩa vào Thế Kỷ Cẩm Hồ mà lại.

Trương Khác chẳng muốn quản những chuyện này, nhưng bị Tôn Tĩnh Mông kéo tới tận nơi xem.

Đêm hôm qua mưa rất to, đến sáng vẫn còn lất phất, chiều đã tạnh rồi, song thao trường khắp nơi đọng nước, các sinh viên mới đều đang quét dọn vệ sinh.

Buổi chiều Đỗ Phi không cần tới văn phòng khóa nên cũng đi theo Trương Khác, đạp xe tới chỉ mất ba bốn phút.

Đi qua một quán game, Đỗ Phi phanh xe lại, nói:

- Cả hai đi trước đi, lát nữa tao tìm.

- Trẻ con mê chơi game nhiều thật đấy.

Tôn Tĩnh Mông tưởng Đỗ Phi thèm chơi game nên đỗ lại.

Trương Khác chẳng muốn bận tâm Đỗ Phi muốn làm cái gì, chở Tôn Tĩnh Mông tới ngõ Học Phủ, chỉ là bị Tôn Tĩnh Mông tóm chặt mép sau áo, cổ bị thít khó chịu, nói:

- Hay tôi cho cô mượn eo để ôm?

- Anh đừng mơ.

Tôn Tĩnh Mông tuy nói thế, nhưng hai tay vẫn ôm lấy hông Trương Khác, cách lớp áo mỏng manh, có thể cảm nhận, da thịt ấm áp, Tôn Tĩnh Mông thấy linh hồn hơi phiêu diêu.

Lương Quân nhận được điện thoại đợi bọn họ ở cửa ngõ, Lệnh Tiểu Yến cũng có mặt.

Ban công trong ngõ đang được trang hoàng, mặt tiền Tôn Tĩnh Mông nhìn trúng ở giữa ngõ, phải đội mũ an toàn mới vào được.

Lương Quân rất chu đáo, còn mời cả một nhà thiết kế của công ty nội thất có nghiệp vụ với Thế Kỷ Cẩm Hồ tới góp ý, thế là cơ bản không còn việc gì của Trương Khác, để hai cô gái làm người ta đau đầu mang ý tưởng cổ quái kia đi hành hạ nhà thiết kế, Lương Quân dẫn Trương Khác tới công trường chung cư Thanh Niên.

Dự toán xây dựng chung cư thanh niên rất cao, chỉ riêng mỗi khoản cáp quang đã có chi phí kinh người, ĐH Đông Hải cuối cùng chỉ dám xin Thế Kỷ Cẩm Hồ hai căn nhà cho giáo viên ở.

Trương Khác yêu cầu chung cư công nhân phải có đặc trưng của nhà thông minh, tiếc là hệ thống kiểu này trong nước rất kém, Trương Khác cũng không thể phân một phần lực lượng kỹ thuật của Cẩm Hồ ra làm chuyện này, nếu không sẽ ảnh hưởng tới phát triển của Cẩm Hồ.

Kinh doanh đa nguyên hóa là cần thiết, nhưng không thể vì thể dàn mỏng nguồn lực kỹ thuật, quản lý, tài chính có hạn.

Chính điều này làm rất nhiều doanh nghiệp đi theo hướng đa nguyên hóa bị đổ bể, đại khái sau khi có được thành công bước đầu, tự tin bành trường vô hạn, cho rằng làm gì cần một quyết sách đúng là có thể khai thác thêm được một con đường tài phú.

Đi dạo một vòng, Trương Khác và Lương Quân cùng tới chô Tôn Tĩnh Mông, Đỗ Phi cũng đã có mặt.

Thấy Đỗ Phi nhíu mày, buổi trưa hắn còn không hứng thú với việc trang hoàng 1978, lúc này lại nhiệt tình thảo luận với đám Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác hỏi:

- Mày bị con gì cắn mà thay đổi lớn vậy.

- Đâu có.

- Có hay không thì mày tự soi gương là biết.

Thấy Đỗ Phi không muốn nói trước mặt người khác, Trương Khác không hỏi nữa.

Tới tận nơi xem xong, Tôn Tĩnh Mông đem một vài chuyện cụ thể ném cho Lệnh Tiểu Yến xử lý.

Trương Khác và Đỗ Phi muốn về trường đánh tennis, Tôn Tĩnh Mông không có chỗ đốt thời gian, tất nhiên là đi theo, Trương Khác đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng rất muốn nhìn cảnh nóng bỏng Tôn Tĩnh Mông mặc váy đánh cầu, tất nhiên không chịu chở cô về túc xá nữ thay y phục.

Tôn Tĩnh Mông theo Trương Khác về chung cư nghiên cứu sinh, cướp lấy áo sơ mi của Trương Khác mặc, mép áo che tới đầu gối, quần sooc thể thao của Trương Khác tuy rất rộng nhưng Tôn Tĩnh Mông mặc vẫn chưa quá gối, thành ra so mới mặc váy còn gợi liên tưởng hơn, cảm giác sau chiếc áo sơ mi không có gì cả.

Khuôn mặt thuần khiết xen lẫn lả lơi hoang dại của Tôn Tĩnh Mông, cùng trang phục đó khiến dọc đường thu hút không biết bao ánh mắt, còn có không ít nam sinh đứng ngoài lưới sắt nhìn vào, Tôn Tĩnh Mông trừng mắt với Trương Khác, rồi chạy tới sân cách xa lối đi:

- Y như nhau.

- Liên quan gì tới tôi.

Trương Khác đưa vợt cho Đỗ Phi, để hắn đánh trước.

- Mày nói xem mở quán ở ngõ Học Phủ thì thế nào?

Đỗ Phi đột nhiên hỏi:

Trương Khác chưa kịp trả lời thì Tôn Tĩnh Mông đã đợi tới rốt ruột, kêu lớn:

- Có đánh không đây, hai anh làm cái trò gì đấy hả?

Đỗ Phi đành đi tới, có gì về phòng nói sau cũng không muộn, Trương Khác ngồi xuống ghế nhựa bên sân, nhìn cặp chân nhỏ sáng bóng của Tôn Tĩnh Mông không ngừng chớp lên trước mắt.