Quan Lộ Thương Đồ

Chương 890: 100 triệu



Lưu Tử Kỳ trở về thành phố, báo cáo với Thượng Học Nghĩa, Lương Vĩ pháp tình hình ông ta tới nhà máy Thần Hi công bố quyết định, giờ không phải lo bên đó chống đối nữa, có khi Thượng Học Nghĩa trước khi lui về quyết tâm hoàn thành chuyện vốn tư nhân mua tài sản quốc hữu lớn nhất chính do Triệu Tể Đông ám thị.

- Tiêu chuẩn hơi cao một chút không?

Nghe Lưu Tử Kỷ báo cáo Trương Khác trên bở đê quyên số tiền lớn xây dựng lại khu lán trại, Lương Vĩ Pháp liền hỏi lại, TW cấp cho tỉnh Giang Nam tiền gia cô dê, nẹo vét sông, trả ruộng cho hồ v..v..v.. Mới được hơn 200 triệu, Cẩm Hồ mà thực sự bỏ 100 triệu để xây lại khu lều lán thì đúng là quá xa xỉ.

Lương Vĩ Pháp chớp mắt một cái là hiểu ra ngay, cảm thấy câu này có hơi dư thừa, thấy Thượng Học Nghĩa ngồi ở phía bàn đối diện không nói tiếng nào, hẳn ông ta cũng hiểu, khoản tiền này danh nghĩa tính do Từ Học Bình kéo về, kiến thiết khu lều lán đẹp một chút, là dát vàng lên mặt Từ Học Bình, Trương Khác đúng là có tầm lòng son, nhưng tuyệt đối không ngốc.

Thượng Học Nghĩa suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Số tiền này để Cẩm Hồ tự tiêu có lẽ sẽ được tiêu thực tế hơn, tỉnh trưởng, hay là anh đích thân tìm chủ nhiệm Từ cùng trao đổi với Cẩm Hồ?

Trong nước chưa từng có tiền lệ xí nghiệp quyên tặng hoặc cá nhân trực tiếp tham dự công tác xây dựng sau tai nạn, Lương Vĩ Pháp thấy Thượng Học Nghĩa đã hạ quyết tâm phá bỏ tục lệ cũ, cũng chẳng sợ ban nghành dân chính có khản ứng, gật đầu đồng ý:

- Tôi sẽ mau chóng tìm Trương Khác nói chuyện.

Hình Kiến Quốc khi nghe thấy Trương Khác lên tiếng quyên tặng 100 triệu xây dựng lại khu lều trại, tim đập như trống trận, đứng ngây như phỗng tới cả Lưu Tử Kỳ đi cũng không nói một lời.

Hình Kiến Quốc được hai vị thủ tướng Triệu Tề Đông, Tằng Như Thánh tiếp kiến, là anh hùng kháng lũ, là đại biểu nhân dân tỉnh, cho nên Triệu Hữu Luân mời ông ta tham gia công tác sau tai nạn.

Năm nay quá nửa Trung Quốc bị thiên tai, tài chính TW giật gấu vá vai, phát cho tỉnh Giang nam 200 triệu cũng đã là khoản tiền lớn, công tác khơi thông lòng sông, gia cố đê điều là trọng điểm, khoản tiền cấp cứu cho người dân gặp nạn là rất ít, căn cứ số tiền hiện trích ra được, mỗi hộ chỉ có thể nhận 1700 đồng tiền cứu nạn.

Năm 98, 1700 đồng có thể làm gì? Có thể làm một cái lều cả nhà che mưa che nắng.

Mấy ngày qua Hình Kiến Quốc chứng kiến không biết bao nhiêu khuôn mặt âu sầu, rất nhiều người trước đó tuy cuộc sống kham khổ, nhưng vẫn cầm cự được, giờ thoáng cái thành tay trắng, ai chẳng đau đớn.

Hình Kiến Quốc chẳng suy nghĩ được, ông ta suy nghĩ rất trực quan, lũ còn chưa hoàn toàn lui đi, tỉnh vội bán Thần Hi, chắc đó là do thiếu tiền?

Trương Khác nhìn Hình Kiến Quốc nói:

- Như vậy xin nhờ xưởng trưởng Hình đi nói cho quần chúng khu lền lán để mọi người được an tâm, trước mặt bác Từ, tôi không dám nuốt lời, có điều chuyện nào ra chuyện nấy, tôi cũng không phải muốn lấy 100 triệu này ra mùa lòng người vì Tân Quang.

Hình Kiến Quốc sợ 100 triệu này bay mất, vội vàng xuống đê, thầm tính, nếu thằng nhóc này nuốt lời thì chuyện Tân Quang mua Thần Hi đừng mong thành công, rồi lại thấy tính toán như thế không phải với người ta, bọn họ đã bỏ ra quá nhiều rồi.

- Những 100 triệu.

Từ Học Bình thở dài:

- Bằng đấy tiền làm được nhiều việc lắm đấy.

- Bác có xác định được khi nào chính thức chủ trì đại cục Giang Nam không?

Trương Khác hỏi một câu, nói thêm:

- Số tiền này mà giao cho bên thị chính, vòng qua vèo lại, chẳng biết còn mấy đồng dùng cho nạn dân, nên cháu mới nói rõ là để xây dựng khu lều lán. Một là giảm bớt lực cản việc mua Thần Hi, hai là có thể theo dõi phía thị chính dùng tiền ra sao...

Một điều Trương Khác chưa nói là muốn dựng điển hình, dù sao hiện chưa phải do Từ Học Bình chủ trì công tác tỉnh ủy Giang Nam.

Trời dần tối, nhìn không rõ nước sông dưới đê nữa, Trương Khác và Từ Học Bình xuống đê, Lương Vĩ Pháp gọi điện tới, nói thành phố Kim Sơn tối nay muốn báo cáo công tác cứu nạn với ông, mời cả Trương Khác tham gia.

Từ Học Bình không đợi được tới tối, ông hẹn tới nhà ăn chính phủ tỉnh.

Tới nhà ăn nằm phía tây tòa nhà chính phủ, buổi tối ngoại trừ những quan viên thanh niên, gần như không có ai ở lại đây ăn cơm, Trương Khác và Từ Học Bình lên tầng hai, thấy Triệu Hữu Luân đã tới trước, Lương Vĩ Pháp tham gia cuộc họp đột xuất, một lúc nữa mới tới được.

- Tỉnh trưởng Lương đã trao đổi với tôi, khoản tiền 100 triệu Cẩm Hồ quyên góp, bên dân chính sẽ không xen vào, để Cẩm Hồ tự an bài, thành phố sẽ tổ chức một tiểu tổ phối hợp giải quyết vấn đề trình tự pháp luật.

Chào hỏi xong, Triệu Hữu Luân đi vào đề:

- Tỉnh ủy đã triệt tiêu các chức vụ thường ủy, bí thư thành ủy của Chu Cẩn Du, tạm thời do tôi làm bí thư thành ủy. Chu Cẩn Du tạm thời giữ chức vụ thường ủy tỉnh ủy, tiếp theo điều chỉnh ra sao sẽ do hội nghị toàn thể tỉnh ủy quyết định.

Nghe vậy Trương Khác rất bất ngờ, Thượng Học Nghĩa mà có sự quyết đoán này thì Giang Nam đâu tới ngày hôm nay? Nhưng nếu ông ta có quyết đoán như thế thì sĩ đồ cũng chẳng leo cao được như vậy, nhưng dù sao phá vỡ luật lệ cũ nát cổ lỗ sĩ đúng là chẳng phải đơn giản.

Trương Khác nhìn Từ Học Bình, rồi nghiêm nghị trả lời:

- Tỉnh ủy đưa ra quyết định chính thức, Cẩm Hồ sẽ còn làm được nhiều chuyện hơn nữa.

Trương Khác vốn định ở Kim Sơn thêm vài ngày, nhưng buổi tối nhận được điện thoại của mẹ từ Tân Vu gọi tới nói ba y từ đê về ngủ một ngày một đêm không tỉnh, làm bà hơi lo.

Trương Khác không lo lắng mấy, từ thượng tuần tháng 6 lưu vực Tiểu Giang đã vào mùa lũ, tới tận thượng tuần tháng 8 mực nước mới xuống dưới mức nguy hiểm, tổng cộng có sáu đợt lũ, áp lực tàn khốc đó đè lên, dù người làm bằng sắt cũng chẳng chịu nổi, ba bỏ đi được tảng đá trong lòng, ngủ như chết cũng chẳng lạ gì.

Nhưng mẹ đã lo lắng, Trương Khác nói với Từ Học Bình một tiếng rồi lên tàu hỏa về Kiến Nghiệp ngay đêm hôm đó, rồi đi ngay tới Tân Vu, chuyện chân tai cứu tế tạm chưa nói, phải mười ngày nửa tháng nữa, nước đã rút hẳn đâu.

Khi tới Tân Vu thì trời đã tảng sáng, mấy con chim bay vọt qua bầu trời màu xám, bắt đầu một ngày chăm chỉ.

Xe đỗ trước biệt thự, phòng khách trong nhà sáng đèn, Trương Khác xuống xe thấy cha từ trong nhà đi ra.

- Con về ngay trong đêm thật à?

Lương Cách Trân nghe thấy tiếng xe hơi, mặc áo ngủ từ ban công tầng thai thò đầu ra.

- Dạ, con cũng muốn về Tân Vu ở vài ngày.

Trương Khác bảo mẹ đưa chìa khóa biệt thự bên cạnh, để Phó Tuấn và các nhân viên theo cùng nghỉ ngơi, hỏi cha:

- Ba cảm thấy sao rồi?

- Ba ngủ liền 30 tiếng rồi, 3 giờ sáng tỉnh lại chẳng thấy buồn ngủ nữa, đúng là một trận gian nan, 6 đợt lũ liền, sao con số thì sánh với năm 54 được rồi.

Trương Tri Hành đẩy cửa bảo Trương Khác và Địch Đan Thanh vào phòng khách:

- Ở đây coi như đã được thở phào một hơi.

- Đâu ra được thở phào, nếu chẳng phải em can, anh ngủ dạy một cái đã chạy lên đê rồi.

Lương Cách Trân đi tới béo má Trương Khác, xót con nói:

- Chưa vỗ béo được.

Trương Tri Hành cười trừ:

- Thì sau khi Kim Sơn vỡ đê, mấy thường ủy thành phố cứ lo nơm nớp, cho dù ngủ dưới đê cũng không yên tâm, chẳng bằng lên đi ngủ cho xong, dù có bị lũ cuốn đi cũng coi như được chết thống khoái. Cho nên tới tận khi mực nước hạ xuống mức nguy hiểm mới thả lỏng ngủ một giấc, con nói cho ba xem, tình hình Kim Sơn rốt cuộc ra sao rồi.

- Con nó vừa mới về đã nói chuyện này, nói tới bao giờ mới hết.

Lương Cách Trân dậm chân không hài lòng, rồi quay sang bảo con trai:

- Ngồi xe cả đêm, chắc con đói lắm rồi hả, muốn ăn gì không, hình như Tiểu Lan hôm qua làm bánh trôi để trong tủ lạnh, mẹ làm cho con và Đan Thanh lót dạ.