Quan Lộ Thương Đồ

Chương 893: Bóng đêm bao phủ



Tỉnh Giang Nam từ trên xuống dưới đều vì khoản tiền cứu nạn mà lo thối ruột, trước đó Thượng Học Nghĩa còn tại chức yêu cầu 200 vạn đảng viên toàn tỉnh nộp lệ phí đảng đặc biệt, cũng chỉ kiếm được hơn 100 triệu.

Từ Học Bình nhậm chức chưa được mấy ngày đã vay được 200 triệu USD với lãi suất thấp, tức thì khiến ông có được danh vọng cao trong quan viên cán bộ phổ thông.

Từ Học Bình lập căn cơ uy tín ở Giang Nam, trở ngại không đến từ Lương Vĩ Pháp, mà là đám quan viên đại biểu cho thế lực địa phương lo ông dùng bàn tay thép trị Giang Nam.

Kế hoạch ban đầu của Trương Khác là ngày 30 về Kiến Nghiệp, có điều chuyên viên ngân hàng Hoa Thương ngày 30 tới Kim Sơn, cho nên ở lại thêm một ngày, cùng Từ Học Bình, Lương Vĩ Pháp đích thân tiếp kiến chuyên viên ngân hàng Hoa Thương, sơ bợ đàm phán xong khoản vay cứu nạn.

Từ lúc bước vào mùa lũ tới nay, gần 2 tháng rồi Lương Vĩ Pháp không nghỉ ngơi tử tế, cho dù qua mùa lũ, công tác cứu chữa càng làm ông gặp áp lực nặng nề, gò má vốn gầy càng thêm hốc hác, giờ có khoản vay 200 triệu USD này có thể thở ra nhẹ nhõm.

Trong nhà khách chiêu đãi tỉnh ủy, sau bữa cơm thân thiết với chuyên viên ngân hàng Hoa Thương, Lương Vĩ Pháp cùng Trương Khác tới nơi ở cả Từ Học Bình trong nhà khách, vừa mới ngồi xuống đã vội vàng nói tới phương án mua Thần Hi.

- Trận lũ này này làm rất nhiều người ý thức được tầm quan trọng của môi trường sinh thái, lượng mưa chỉ tương đương với năm 97, mà gây ra tai nạn trăm năm mới có, thiệt hại toàn tỉnh ít nhất cũng trên 30 tỷ. Bài học thương đau này chúng ta nhớ kỹ.

Từ Học Bình tới thư phòng nhận điện thoại tới từ Bắc Kinh, Lương Vĩ Pháp nói chuyện với Trương Khác, thời gian qua ông ta cũng ít gặp Trương Khác:

- Giang Nam nhất định phải học kinh nghiệm của bí thư Từ khi ở Đông Hải, công tác bảo hộ thiên nhiên phải lập tức triển khai. Chế độ khai thác rừng phải quán triệt nghiêm khắc, nên tôi muốn trao đổi trực tiếp với cậu.

Trương Khác vốn không muốn trực tiếp hỏi tới công tác đàm phán, nhưng Lương Vĩ Pháp đã nhắc tới, y cũng không thể giả câm giả điếc, mượn sức Từ Học Bình trấn áp Lương Vĩ Pháp là hành vi ngu ngốc không thể chấp nhận, mà phải tận lực xúc tiến sự hợp tác giữa ông ta với Từ Học Bình:

- Tỉnh trưởng Lương có việc gì cứ chỉ thị tôi một tiếng là được.

- Giấy Thần Hi trước kia cũng có kế hoạch rừng giấy nhất thể hóa, định đào kênh phía đông hồ Kim Sơn, trồng hai vạn mẫu rừng.

Lương Vĩ Pháp nói:

- Lần này trả ruộng cho hồ, trả rừng cho hồ cũng quy hoạch cả 2 vạn mẫu này vào đó. Cậu cũng biết đó, trước kia đàm phán chẳng thể tiên tri đưa nhân tố này vào trong tính toán.

Giá trị hai vạn mẫu rừng nguyên liệu và tương lai trả lại cho hồ được tỉnh khả năng cấp chút bồi thường khác nhau rất lớn, thông thường thì trực tiếp trừ giá trị hai vạn mẫu đất rừng trong phương án thu mua, như vậy cuộc đàm phán ắt vì chi tiết phát sinh mà tiếp tục bị kéo dài.

Trương Khác hiểu tâm tư của Lương Vĩ Pháp, tài chính tỉnh đang giật gấu vá vai, e trong lòng Lương Vĩ Pháp đã tính phải tiêu khoản tiền Cẩm Hồ mua Thần Hi ra sao, chắc chắn không muốn đàm phán tiếp tục kéo dài vì chuyện này.

Trương Khác cũng không muốn cuộc đàm phán kéo dài vô thời hạn.

Sau khi vào mùa thu tình hình kinh tế Châu Á sẽ tiếp tục diễn biến xấu, các cự đầu giấy quốc tế muộn nhất vào cuối năm 99 sẽ kéo quân vào trong nước, thời gian để lại cho Tân Quang không còn nhiều, Trương Khác không biết cho Chu Du một năm có làm bên Thần Hi đi vào trình tự được hay không.

Trương Khác trầm ngâm một chút, nói:

- Công tác của tỉnh tôi ủng hộ hết mình, như vậy, nhân tố này tạm thời bỏ qua không nói, đừng để ảnh hưởng tới quá trình đàm phán, lần sau tôi tới Kim Sơn là có thể chính thức ký hợp đồng.

Lương Vĩ Pháp còn tưởng rằng Trương Khác sẽ đề xuất thêm điều kiện, không ngờ y lại đồng ý nhanh gọn, thầm nghĩ TW điều Từ Học Bình tới Giang Nam quả đúng là hết xức chính xác.

~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Cả nhà Chu Cẩn Du vẫn chưa dọn ra khỏi khu tập thể thành ủy, bà ta tuy mất chức bí thư thành ủy, nhưng vẫn còn là thường ủy tỉnh ủy, không ai vội đuổi bà ta ra khỏi nhà.

Có điều không còn xa nữa, hội nghị toàn thể tỉnh ủy sẽ tổ chức vào hạ thuần tháng 9, Từ Học Bình có độ lương đến đâu cũng đá bà ta khỏi Giang Nam, con đường quay về tỉnh Đông Hải đã bị chặn đứng, sẽ chẳng ai đứng ra nói đỡ cho bà ta, cho dù tới nơi nhà nhã như tổng công đoàn, hội phụ nữ cũng không còn khả năng nữa.

Bên bờ hồ, vợ chồng Chu Cẩn Du, Tạ Hán Minh ăn tối xong đi ra tản bộ, gặp người quen đều vờ như không thấy bọn họ cúi đầu né tránh mình, Chu Cẩn Du lòng căm hận, ba ta chưa bao giờ phải chịu thói đời bạc béo như thế.

- Cả Chu gia coi như đã hết rồi, mấy năm qua làm anh thiệt thòi quá.

Chu Cẩn Du nhìn hai mai hoa râm của chồng:

- Giờ anh có thể ra ngoài làm việc rồi, đổi lại em làm tham mưu cho anh.

Tạ Hán Minh nhìn mặt hồ trong bóng đêm như viên hắc trân châu:

- Đời người lúc lên voi lúc xuống cho, chúng ta kiên nhẫn bốn năm năm nữa, cho dù Cẩm Hồ thanh thế mạnh tới đâu cũng không thể một tay che khuất bầu trời.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Đường thương nghiệp Phủ Thanh, thành phố Kiến Nghiệp, tổng bộ Hải Thái đứng sừng sững ở đầu đường.

Tạ Hán Tĩnh đứng trên tầng thượng nhìn đèn đường và ánh nên ông xanh đổ chớp tắt.

- Không thể cứ giằng co mãi như vậy được, ý đồ của chú Ba quá rõ ràng rồi, chú ấy tự cho rằng mình là bảo đao chưa già.

Tạ Ý thoải mái đặt hai chân lên bàn:

- Ba cũng không thể do dự mãi được, nếu không con nghỉ vài năm, ném đống rác Hải Thái này cho chú Ba.

- Đừng nói những lời đó.

Tạ Hán Tĩnh áp giọng xuống, quay đầu lại nhìn con trai:

- Ba bà ba con, trong lòng con nghĩ cái gì tưởng ba không biết sao? Chia nhà! Cái nhà này dễ chia thế à?

- Con tưởng trong đầu ba chưa bao giờ có cái ý nghĩ đó chứ?

Tạ Ý vẫn cười hết sức thản nhiên:

- Hiện giờ còn có lựa chọn trước mặt chúng ta sao? Nhà máy ở Kim Sơn được công ty bảo hiểm bồi thường rất hữu hạn, tính ít nhất cũng cần 600-700 triệu mới có thể khôi phục sản xuất, thêm vào tổn thất vật liệu, đã vượt quá phạm vi chúng ta có thể gánh vác rồi, kinh tế ĐNÁ đang có xu thế xấu đi. Nghiệp vụ của nhà máy thuộc điện tử Gia Tín ở Quảng Châu đã sụt giảm mạnh, nếu không có vài ba năm thì căn bản không khôi phục lại được. Trận lũ này làm ý định chuyển hình nghiệp vụ của Gia Tín thất bại, còn gánh tổn thất lớn, tình hình ở thị trường chứng khoán Hong Kong cũng cực kỳ thảm hại, chúng ta còn có thể dựa vào Cát gia sao?

Tạ Hán Tĩnh thở dài, lúc này Cát gia có thể nói giữ mình còn khó nói chi...

Cát gia đã chẳng còn phong quang như lúc Cát lão gia tử còn sống nữa, người Hong Kong quen lấy xếp hạng tài phú xưng hô phú hào Hong Kong, ở nơi tập trung giới thương nhân người Hoa toàn cầu, Cát lão gia tử được gọi là Tứ thúc.

Cát lão gia tử qua đời, Cát Minh Tín muốn độc chiếm quyền lực khiến Cát gia tan rã, lại gặp đúng cơn bão gài chính, nghiệp vụ Cát gia tổn thất nặng.

Đầu tư vào Kim Sơn là hành động chấn hưng Cát gia, điện tử Gia Tín không chỉ đem nghiệp vụ gia công chuyển vào nội địa, đồng thời còn có thể sản xuất sản phẩm của mình.

Hồ Kim Sơn vỡ đê, là thiên tai cũng là nhân họa, đã cho Cát gia một đòn chí mạng, dù kinh tế Châu Á vào tháng 8 không diễn biến xấu, Cát gia cũng không tránh nổi vận mệnh rơi xuống vực sâu.

Quan trọng nhất là Cẩm Hồ luôn rình rập một bên.

Tạ Ý đứng dậy, tựa hồ thúc giục cha hạ quyết tâm, nói:

- Công tác xây dựng lại ở Kim Sơn đã bắt đầu, nhưng gần như tất cả các ngân hàng đều né tránh chúng ta. Nhà máy ở Kim Sơn không kiếm nổi một xu để khôi phục sản xuất, tin tức này tung ra, sẽ ảnh hưởng tới nghiệp vụ của Hải Thái.

Tạ Hãn Tĩnh cau mày không nói.

- Đh Đông Hải sắp khai giảng rồi, con nghĩ tên đó sẽ tiếp tục xuất hiện trong trường, có cần con đi gặp y trước không?

Tạ Ý hỏi.

- Vậy cũng được.

Tạ Hán Tĩnh bất lực chấp nhận.

Đại học Đông Hải khai giảng vào ngày mùng 1 tháng 9, Trương Khác tới 31 tháng 8 mới về Kiến Nghiệp, có điều ở trên đường về y nhận được một cú điện thoại lạ, nhận điện, giọng nói trong trẻo nơn nớt của Tạ Tử Gia từ trong điện thoại truyền ra:

- Tôi là Tạ Tử Gia này, anh đã về trường chưa?

Nghe giọng nói ấy vĩnh viễn không thể liên hệ với tính cách cô ta, mà nhất định người có giọng nói này là cô gái e thẹn ngây thơ, đương nhiên Tạ Tử Gia có vẻ ngoài ngây thơ xinh đẹp, chỉ có điều tiếp xúc sâu hơn một chút sẽ biết, giọng nói và ngoại hình của cô ta là một cái bẫy.

- Tôi đang trên đường về, sao cô lại gọi cho tôi?

Trương Khác kỳ quái hỏi:

- Anh lấy làm lạ vì sao tôi biết số điện thoại của anh chứ gì? Nghịch di động của Trần Tĩnh là có, mặc dù vì sao Trần Tĩnh biết số di động của anh thì tôi không biết.

Lúc này nghe thấy đầu kia có tiếng cười đùa, Trương Khác rất mẫn cảm với giọng phụ nữ, nghe ra tiếng của Trần Tĩnh, nhớ lại cô gái gợi cảm trên đường cao tốc lần đầu gặp đó.

Địch Đan Thanh nghi hoặc nhìn Trương Khác, thấy miệng y mang nụ cười, nhưng không hỏi nhiều.

- Anh tôi muốn gặp anh, anh có bỏ thời gian ra được không?

Giọng Tả Tử Gia trở nên nghiêm túc.

Đầu óc Trương Khác dừng lại mất mấy giây mới nhớ ra là Tạ Ý muốn gặp mình.

Đường từ Kim Sơn tới Kiến Nghiệp rất tệ, bị ngâm trong nước lũ, một số đường bị sụt lún, rất nhiều chỗ chưa kịp tu bổ, chỉ còn mặt đường hẹp cho xe đi qua, thường ngày chỉ cần đi bốn tiếng, lần này mất 6 tiếng, tới xẩm tối mới đến được ngõ Học Phủ.

Ở ngõ Học Phủ, Trương Khác cảm thụ được cảm giác "nhà", nếu có thể y nguyện cả ngày sống ở nơi này.

Trong ngõ đã lên đèn, Tôn Tĩnh Mông mặc áo liền váy màu phấn hồng, từ cổ áo tới mép váy có một hàng cúc đồng, tay cầm găng tay, khuôn mặt mỹ lệ không trang điểm chút nào, đôi mắt dưới ánh đèn sáng long lanh như hắc bảo thạch, cả kỳ nghỉ chưa được thấy hình ảnh này rồi.

- Đi đường thuận lợi chứ?

Tôn Tĩnh Mông bình đạm hỏi, tựa hồ quên mất đêm mưa gió đó, cô đã trần truồng cho Trương Khác nhìn hết.

- Tạm ổn, hơi tắc đường, chỉ ngủ trong xe thôi thôi mà.

Trương Khác nhún vai:

- Tìm chỗ ăn cơm đi, buổi tối tôi còn hẹn người ta ở 1978...

Cô bé này hôn rồi cũng xem như chưa hôn, sờ rồi cũng coi như chưa sờ, đoán không thấu trong lòng cô nghĩ gì, không dám quá thân thiết, chỉ khi đi đường tới gần hơn một chút, ngửi mùi bạc hà nhè nhẹ trên tóc cô.

Ngồi trong một nhà hàng trang hoàng tinh xảo, cửa kính bị lá cây ngô đồng che kín, trên cành cây còn có một cái tổ chim, hai con chim non lông vàng ươm miệng chiêm chiếp trong tổ.

Trương Khác chỉ cho Tôn Tĩnh Mông xem, cô hứng phấn nhoài người ra nhìn, ngực chạm vào cánh tay Trương Khác, quay đầu sang trừng mắt như y cố tình vậy:

- Anh ngồi ra ngoài... Tôi chưa bao giờ nhìn thấy tổ chim, đây là chim gì thế?

Nhưng khi đổi chỗ lại đưa tay nắm tay Trương Khác miết nhẹ lòng bàn tay một cái.

Hẹn đám Tạ Tử Gia ở 1978, Địch Đan Thanh thân là trợ lý, phải thay Trương Khác xử lý một đống chuyện vụn vặt, ăn cơm xong về chung cư trước rồi.

Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông sóng vai đi về 1978.

- Tôi thấy tôi không nên thích anh thì tốt hơn.

Tôn Tĩnh Mông vừa đi vừa dẫm lên bóng mình:

- Tôi không muốn làm ba tôi tức chết, chị tôi đã như thế, nếu tôi cũng vậy... Như vậy tuyệt đối không được.

- Á!

Trương Khác ngẩn ra, quay sang nhìn Tôn Tĩnh Mông hơi mím cánh môi hồng:

- Vậy là tôi bị cô đá rồi?

- Đá cái đầu anh.

Tôn Tĩnh Mông trừng mắt lên, vẻ mặt khôi phục như thường:

- Chỉ chính thức cảnh cáo anh không được dụ dỗ tôi.

Trương Khác đầu óc đình trệ, rốt cuộc là ai dụ dỗ ai? Cảm thấy không cần tranh luận với nha đầu này, đầu óc vẫn đang mụ mẫm thì nghe Tôn Tĩnh Mông nói chẳng chút tự tin nào:

- Thi thoảng hôn một chút cũng được, dù sao ở Tây hôn nhau là lễ tiết bình thường, thi thoảng ôm một chút cũng được... Còn cái khác tuyệt đối không được.

Thế là bị vạch rõ giới hạn rồi, Trương Khác lòng buồn bực, Tôn Tĩnh Mông thì như giải quyết được vấn đề khiến cô vướng mắc bao lâu, tâm tình trở nên khoan khoái, trên đường đi còn huýt sáo, y như một nữ lưu manh.

Tới 1978, Tạ Tử Gia, Trần Tĩnh cùng Tạ Ý ngồi đợi chiếc ghế dài trước quầy bar, nếu chẳng phải biết Trương Khác rồi, chẳng ai ngờ một sinh viên ăn mặc bình thường giống cả trăm sinh viên khác trong ngõ lại nắm trong tay một hệ thống xí nghiệp hùng mạnh.

Có điều không thể phủ nhận gò má hơi gầy, đôi mắt có thần, cùng khí chất nhàn nhã kia, tuyệt đối sinh viên bình thường không có.

- Mọi người đợi lâu rồi hả?

Trương Khác ngồi xuống ghế dài, gật đầu với Trần Tĩnh:

- Đường từ Kim Sơn về rất tệ, bị trễ hai tiếng...

Nhận lấy ly Chivas pha nước khoáng từ tay Tôn Tĩnh Mông, hỏi:

- Chuyện liên doanh Cao Khoa KV đàm phán xong chưa? Tôi quên hỏi, nghĩ với thực lực của các cô, đàm phán khoản đầu tư đó hẳn dễ thôi.

- Đàm phán xong rồi, xây một nhà máy làm vỏ và bảng mạch di động, thiết bị đã vận chuyển từ Jakarta sang, đối phương còn tăng thêm 10 triệu USD đầu tư và hơn 10 kỹ thuật viên...

Trần Tĩnh nghiếng đầu sang, mái tóc xuôn mềm trượt sáng một bên, dung nhan tinh tế, ăn vận thời thượng, trang điểm vừa phải, dưới ánh đèm mờ ảo của 1978, thu hút ánh mắt không ít chàng trai trẻ.

Tạ Ý kiên nhẫn nghe Trương Khác và Trần Tĩnh nói chuyện, mặc dù Cẩm Hồ cũng có lúc được thế không tha người, nhưng hắn chưa thấy lúc nào Cẩm Hồ ỷ thế hiếp người hay đứng sau phá hỏng quy tắc thương nghiệp, bất kể thế nào, Cẩm Hồ nếu muốt vượt qua xí nghiệp bình thường, phải hết sức coi trọng danh dự thương nghiệp, cho nên Tạ Ý mới cảm thấy có khả năng hòa giải Cẩm Hồ và Chính Thái.

Trương Khác thì chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Tạ gia chia rẽ.

Chu Cẩn Tỳ và Từ Học Bình âm thầm đấu đá hơn 10 năm rồi, giờ Chu Cẩn Tỳ đã thành người thực vật, Chu Cẩn Du cũng sắp hoàn toàn rời khỏi sĩ đồ, Từ Học Bình nắm quyền bính một phương, ân oán giữa bọn họ coi như có một cái kết.

Tạ gia bị cuốn vào vòng ân oán đó, Tạ Chiêm bị đuổi khỏi chính Thái rồi, còn về những người khác, có lẽ không ưa gì, nhưng chẳng có thù oán.

Cứ lấy Tạ Vãn Sơn và Tạ Vãn Tình ra mà nói, tuy hơn mười năm gặp nhau chẳng thèm chào lấy một tiếng, nhưng dù thế nào cũng vẫn là anh em cùng cha khác mẹ, còn Tạ Vãn Tình vẫn có tình cảm với đám Tự Tử Gia.

Cho dù Tạ gia hùng hổ thật, cướp lấy Hải Thái do mình sáng lập ra, Tạ Kiếm Nam còn khoét tường của Cẩm Hồ, nhưng chẳng phải có gì đặc biệt quá đáng, và lại mấy năm qua Tạ gia làm gì nổi mình đâu.

Nếu nói tới oán hận thì cũng là Tạ gia oán hận mình, Trương Khác thấy mình chẳng có lý do gì để oán hận Tạ gia, chỉ có điều còn Cát gia, mình nợ Tĩnh Mông một lời hứa, Lâm Tuyết lại là nữ nhân độc như rắn rết, nếu Tạ gia nhất định hòa cùng một bọn với chúng, Trương Khác thấy hai bên cứ làm người qua đường thì hơn.

Tạ Ý vòng vo ám thị ý đồ của mình, Trương Khác chỉ bình đạm nói một câu:

- Làm xí nghiệp phải có khí độ làm xí nghiệp, tôi rất khâm phục tinh thần chuyên nghiệp của Chính Thái, cũng rất tán thưởng tinh thần cạnh tranh mà Hải Thái thể hiện ra. 20 năm cải cách mở cửa, quy tắc thương nghiệp trong nước chưa được lập nên, người trong nước không coi trong danh dự thương nghiệp, những loại xí nghiệp đó tôi không ưa gì, nếu cần tôi lấy ví dụ thì Tinh Điển, Gia Tín là loại tôi rất ghét.