Quân Môn Trưởng Tức

Chương 13: Thứ 013 - Đồng cảm



Lục Châu mặc quần áo rửa mặt xong đi ra, mắt thấy bốn ông lão vẫn còn đứng cạnh vườn hoa, hiếu kỳ đi tới hỏi: "Mấy vị, cho hỏi các ông đang nhìn gì vậy?"

Bốn ông lão quay đầu nhìn cậu, rồi nhìn vườn hoa.

Lục Châu bước tới chỗ vườn hoa nhìn một cái, thấy hạt giống mới gieo tối qua nay đã nảy mầm, cậu kinh ngạc nói: "Sao mà nảy mầm nhanh vậy?"

Một ông lão trong đó nói theo: "Chuyện hạt giống nảy mầm đã khiến lão phu rất kinh ngạc rồi, lại còn nảy mầm chỉ trong một đêm, này cũng nhanh quá rồi đấy."

Một ông lão khác nói: "Theo lí mà nói, hạt giống trồng trên Phật thổ, quả thật chỉ mất một khoảng thời gian ngắn, có thể là trong chốc lát để nảy mầm, nhưng mà..."

Ông lão lời còn chưa dứt, ngoài sân đã truyền đến âm thanh của Bàn Mạt và Bàn Thủy: "Gia, bọn tôi tới rồi đây, cậu đã dậy chưa đấy?"

Đây là do chú Địch quản gia quy định, trước khi vào sân, bắt buộc phải hô to một tiếng rồi mới được vào.

Sau đó, Bàn Mạt và Bàn Thủy cùng đi vào sân, trông thấy Lục Châu đang đứng trước vườn hoa, giơ mấy hộp cơm giữ nhiệt trong tay lên: "Gia, bọn tôi mang bữa sáng cho cậu nè."

Lục Châu quay đầu đáp một tiếng, khi nhìn lại, bốn ông lão đã không thấy tăm hơi: "Ơ, người đâu? Sao đi nhanh thế?"

Cứ như vừa biến mất tại chỗ vậy, không thấy bóng lưng rời đi, lúc rời đi cũng không nghe ra tiếng động.

Bàn Mạt đi tới cửa đại sảnh lại gọi một tiếng: "Gia, mau vào đây ăn sáng, đồ ăn nguội hết bây giờ."

"Được." Lục Châu quét mắt một vòng quanh sân lần nữa, xác nhận không thấy bốn ông lão, mới đi vào trong nhà hỏi: "Các cậu đã ăn chưa?"

Bàn Thủy lấy bữa sáng từ trong hộp cơm ra: "Vẫn chưa ăn, tụi này đặc biệt chờ gia cùng ăn cơm."

Bàn Mạt cầm lấy một cái bánh bao nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa ngồi xuống bật TV vừa nói: "Hai ngày này sống ở Lệ gia, cảm thấy bản thân béo lên không ít, mở mắt ra là ăn, ăn no rồi, không phải xem TV, thì cũng là chơi game, không phải làm gì vẫn có cơm ăn, lại còn được lĩnh lương, ngày tháng trôi qua hạnh phúc biết bao, có thể sống như này cả đời cũng không tệ, các cậu thấy sao?"

"Tôi cũng thấy rất tốt." Theo cảm nhận của Lục Châu, cuộc sống ở Lệ gia rất thoải mải: "Có chuyện đen đủi nào đều né tôi ra, ung dung trải qua một ngày."

"Lại nói, từ khi chuyển vào Lệ gia, số lần gia gặp phải chuyện xui xẻo ít đi hẳn, ơ..." Bàn Mạt ấn cái điều khiển mấy lần: "Sao kênh nào cũng giống nhau thế? Hay là tín hiệu chỗ này không tốt?"

Bàn Thủy và Lục Châu cùng nhìn qua, trên TV đang chiếu cảnh trong nhà xác bệnh viện, bầu không khí u ám tĩnh mịch, tiếng nhạc nền rùng rợn khủng khiếp, ngay lập tức mang đến cho người ta một loại cảm giác rợn tóc gáy. Đột nhiên, một xác chết đang nằm trên giường ngồi dậy, dùng đôi mắt trắng dã không có con ngươi nhìn về phía trước, giống như có thể xuyên qua màn hình nhìn thấy đám Lục Châu ngồi trước TV.

Lục Châu húp một ngụm cháo: "Cái xác chết nữ này sao lại giống với người phụ nữ tôi gặp tối qua đến vậy."

Nói xong, xác chết nữ trên TV lộ ra một nụ cười âm u bí hiểm.

Bàn Thủy hỏi: "Gia, tối qua cậu ra ngoài gặp minh tinh á?"

Lục Châu tức giận trợn mắt: "Là nữ minh tinh này tự mình chạy tới Dương Môn viện, còn nói với tôi cô ta là quỷ, bây giờ nhìn lại, cô ta quả thật là diễn đến nghiện rồi."

Nụ cười của xác chết nữ trên TV cứng đờ.

Lục Châu đứng dậy đi kiểm tra TV, nhưng mọi phương diện đều tốt, cậu chán nản vỗ vỗ TV một cái, trong TV phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Bàn Mạt và Bàn Thủy nhìn thấy cơ thể ma nữ tan thành cát bụi, trên TV cũng đổi thành phim truyền hình, không khỏi sững sờ.

Lục Châu khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Bàn Mạt lau miệng: "Khoảnh khắc vừa rồi cảm giác cái vỗ của gia khi nãy, đã khiến ba hồn bảy vía của ma nữ đều bị đập tan."

Bàn Thủy gật đầu: "Đúng vậy đấy."

Lục Châu cười nhạo một tiếng: "Có cần tôi đập các cậu mỗi người một phát cho tỉnh không?"

Bàn Mạt vội vàng xua tay: "Không cần, không cần."

Lúc này, giọng chú Địch quản gia từ bên ngoài vọng vào: "Lục thiếu, phu nhân bảo tôi mời cậu sang uống trà buổi sáng."