Quân Nhân Nguyện Yêu Em

Chương 19: Một phần quá khứ



Cô cứ như vậy nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Vương Thần Kiêu

Năm cô 6 tuổi trong một khoảnh khắc bất cẩn cô bị bắt cóc, họ đưa cô tới một nơi giống như địa ngục trần gian. Một nơi khủng khiếp tách biệt với thế giới của một cô bé. Thế giới ban đầu là một cuộc sống màu hồng hạnh phúc, được yêu thương. Lại đột nhiên như rơi vào tăm tối. Không nghe lời sẽ bị trừng phạt, nghe lời thì lại bị huấn luyện cho đến cạn kiệt sức lực

Mẹ cô tuyệt vọng suốt cả hai tháng trời, lúc đó người bên cạnh mẹ luôn là bố cô. Ông tuy đau khổ trong lòng nhưng thân là trụ cột gia đình vẫn phải gánh vác tất cả mọi công việc, lại không thể tuyệt vọng như mẹ cô được. Hôm đó vì công tác xa nhà nên để mẹ cô ở nhà, may mắn có quản gia Liên và con gái của gì là Trần Anh và một người con gái nào quen biết hai người họ bầu bạn.

Sau đó một thời gian, gì Liên bị bệnh tim mà qua đời, thấy cô bé này cũng tầm tuổi con mình mẹ cô cũng không nỡ đưa nó tới cô nhi viện nên đã nhận nuôi cô ta. Không muốn cô ta quên mất bản thân nên bố vẫn để cô ta họ Trần. Đến hiện tại cô ta là Trần Triệu Anh

Tuy rằng ông Triệu không muốn nhận nuôi Trần Triệu Anh, nhưng nhìn vợ mình vì sự có mặt của cô ta mà đã thoát khỏi cảm xúc tiêu cực. Ông cũng nhắm mắt cho qua

Suốt mấy năm trời có cô ta bầu bạn mẹ cô tạm thời đã quên luôn sự hiện diện của cô.

Đến năm cô 19 tuổi sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Cô rời đi khỏi con hẻm trong ngôi làng, định ra ngoài sẽ vượt biên ở khu rừng cùng đồng bọn

Thế nhưng sau khi liên lạc với đồng bọn của mình. Mới nhận được tình báo, trợ thủ của đám người kia đã chạy thoát được

Bọn cô hai ngày hai đêm ở lại ngoại thành, theo dõi từng sơ hở của người kia để lại

Cuối cùng mới lần được tung tích của hắn ta, sau khi bị đám người Triệu Minh Vi đuổi cùng giết tận. Người kia cũng đã tới bước đường cùng. Hắn cùng một vài anh em đã liên lạc được trong hai ngày tập hợp, lại bị đuổi chạy tới trong làng

Người dân trong làng sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Ai nấy đều khoá chặt cửa trong nhà. Cảnh tượng ngoài làng khiến họ không dám nhìn

Đám người kia tuy chỉ có hơn mười người, nhưng trong tay bọn chúng đều có súng. Chạy một đoạn nổ súng ầm ầm

Cả một đêm, giữa khung làng sạch sẽ nay đã có vài người đàn ông nằm bất động. Tên trợ thủ kia chạy tới cuối làng. Chân anh ta cũng bị Triệu Minh Vi bắn một phát súng. Sức cùng lực kiệt, hắn lao vào nhà của người dân

Lúc bọn người cô đuổi tới, trên tay hắn cầm súng dí vào một cô bé. Hắn đứng ngay giữa sân nhà, khuôn mặt dữ tợn

“Để tao rời khỏi nơi này, nếu không.! Tao sẽ khiến cho tất cả mọi người cùng tao vào mồ”

Cô bé nghe hắn nói như vậy, hoảng sợ nước mắt rơi tèm lem.

Hắn ta lấy báng súng đập vào đầu cô bé: “Câm mồm!”

Triệu Minh Vi giơ tay ra hiệu mọi người lui lại, cô cũng chậm rãi đứng yên ở đó

“Những người này không liên quan, được! Mày muốn rời đi, tao có thể để mày bình an mà rời khỏi nơi này. Thả cô bé ra, tao đi cùng mày”

Hắn ta nghe cô nói như vậy ngược lại càng giận dữ hơn.

“M* nó! Đừng nghĩ tao sẽ ngu ngốc thoả hiệp! Cút sang hết một bên. Muốn thả người cũng phải đợi tao ra khỏi biên giới”

Lão ta không phải ngốc, thả người trong tay đi cùng Triệu Minh Vi ư? Sợ rằng chưa đi được nữa bước đã bị cô ta giết chết

Tất cả mọi người trong nhà nhìn thấy cảnh tượng này cũng kinh sợ khiếp vía.

Nghe hắn nói muốn vượt biên, cô có thể nghĩ được. Sau khi bản thân hắn đã thoát được, cô bé này cũng không còn mạng.

Cô một tay dấu sau lưng ra hiệu với hai người bên cạnh. Tay còn lại thả chậm súng trên tay xuống

“Tôi đồng ý với anh, anh có thể rời khỏi nơi này an toàn. Nhưng tôi cũng sẽ đi cùng anh, đến khi anh đi được. Cô bé này phải sống sót trở về tay tôi”

Hắn ta lại càng dữ tợn hơn, hung ác nhìn người đang thả súng xuống. Hành động khiến cô phải cúi người xuống tay chạm vào đất dưới chân

Người đàn ông dơ súng định bóp cò về phía cô, nhưng lại không ngờ lại bị phản tác dụng

Hai người bên cạnh Triệu Minh Vi ngầm hiểu ý cô, ngay khi quan sát tình hình nhân cơ hội nổ súng về gã đàn ông kia

Triệu Minh Vi đang cúi người bất chợt hành động, động tác nhanh nhẹn dứt khoát. Tiến đến lôi cô bé ra, vung cước đá vào điểm yếu của hắn

Bàn tay cầm súng của người đàn ông bị bắn trúng, lại bị cô ra tay. Hắn ta nén đau tránh vài chiêu hiểm của Triệu Minh Vi

Sau một lúc đấu tay đôi với cô, hắn nhận ra mình hoàn toàn không phải là đối thủ của người phụ nữ trước mặt

Người của Triệu Minh Vi xử lí vệ sinh lại ngôi làng, rồi đưa cô bé bị gã đàn ông kia đánh phải đầu tới bệnh viên của địa phương

Người nhà cô bé cũng đi theo xem xét tình hình. Sau kiểm tra một lượt, đầu cô bé bị báng súng va chạm cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng.

Triệu Minh Vi xem tờ bệnh án xong, cùng với Bích Thảo đi đến phòng bệnh của người nọ

Người nhà của cô bé thấy người tới là cô, cũng nhiệt tình cảm kích.

Sau này khi nhận ra người cứu mình chính là chị họ mất tích đã lâu. Cô bé liền quý mến và ngưỡng mộ cô vô cùng

Kể ra cũng thật trùng hợp, sau khi vào phòng bệnh. Triệu Minh Vi nhìn người phụ nữ đang cảm kích ơn cứu mạng con gái. Cô cũng cười nói là việc nên làm, cũng xin lỗi vì đã khiến mọi người hoảng sợ

Bà ngoại một bên nhìn cô không nói lời nào, chăm chú quan sát từng cử chỉ của cô.

Triệu Minh Vi cũng cảm nhận được ánh mắt của bà ấy, cô nhìn về phía đó. Gật đầu chào hỏi

Cô có vết thương lúc va chạm với đám người kia ở gần bả vai, nén đau nói vài câu với người phụ nữ ấy. Sau đó cũng tạm biệt rời đi

Lúc ra khỏi phòng bệnh, bà ngoại được dìu ra.

“Cô gái đợi một lát”

Triệu Minh Vi quay người lại nhìn bà ấy: “Có chuyện gì không ạ?”

Bà ngoại mái tóc đã bạc hơn nữa đầu, lại chậm rãi cất bước đi tới bên cạnh cô

“Tuy hơi thất lễ, nhưng bà có thể hỏi năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi không?”

“Cháu 19 tuổi”

Bà ngoại cầm lấy tay cô: “Trên người cháu.. có vết sẹo nhỏ ở phía dưới lưng gần bả vai phải không?”

Triệu Minh Vi kinh hãi, tạm thời quên mất đau đớn trên vai. Lại nhìn bà cụ một lúc lâu.

“Bà làm sao biết.?”

Sau khi xét nghiệm ADN, tất cả đều chuẩn xác 100%. Triệu Minh Vi lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoang mang

Ban đầu tất cả mọi người đều không tin, nhưng nhìn thấy được vẻ ngoài của cô có nét giống với bố cô thì mọi người đều như vỡ oà, cô cháu gái mà họ tưởng rằng không còn đang ở trước mặt họ. Vì cô chỉ sống quanh quẩn ở ngoại thành nên không có điều kiện tốt hơn để tìm kiếm người thân

Nghe tin cực sốc như vậy điều đầu tiên mà Triệu Vương Khang làm là ôm lấy cô, đứa con gái ông xem là bảo bối, dù có chết cũng không ngừng tìm kiếm đã trở về. Cảm xúc dấu kín bấy lâu nay như bùng nổ, ông ôm chầm lấy cô rơi giọt nước mắt

Thế nhưng lúc gặp cô mẹ cô không có biểu hiện của sự vui mừng, điều bà quan tâm là vì sao Trần Triệu Anh còn chưa quay về? Tất cả mọi người cũng an ủi cô. Nói rằng mẹ cô cũng bị đả kích mà sợ hãi mất đi người con thứ hai

Một bàn tay ôm lấy cô, anh thấy được sự uất ức trong lòng cô. Cảm nhận được cô không chấp nhận được cách cư xử của người đã sinh ra mình