Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 11: Định xem mắt



"Nghiêm!"

Âm thanh vang vọng khắp sân huấn luyện, dưới cái nắng chói chang nóng bức, ba hàng người đứng ngay ngắn thẳng tấp như những cây tùng.

Trước mặt bọn họ, là người mà cả Quân khu ít ai dám động đến: Đại tá Lục Huyền Âm.

Ngày thường thì người này vốn đã lạnh lùng không ai không biết, thế nhưng khi bước qua cửa Quân khu, đi vào sân huấn luyện thì chính là một quân nhân chân chính, nghe lệnh làm việc, trái lệnh thì phạt theo luật, không được cãi, cãi thì tội nặng càng thêm nặng.

Vẻ mặt hắn đanh thép, đường cong nghiêm nghị không chứa một tia ý cười, làm đám lính mới này sợ mất mật, càng không dám ngo ngoe rụt rịch.

Hai tay chắp sau lưng, không chút biểu cảm: "Khi đã bước vào Quân khu thì các cậu chính là quân nhân, xả thân vì nước chính là trách nhiệm của các cậu, không thể từ chối cũng không được phép từ chối. Nghe rõ không?!"

"Rõ!" Tiếng hét rung trời làm người đứng sau Lục Huyền Âm giật bắn mình, sau đó mím môi.... nín cười.

Dù vẫn nghiêm trang, thế nhưng khác một trời một vực với ngài Đại tá lãnh khốc.

Như cảm nhận được gì, Lục Huyền Âm lãnh đạm vứt mắt qua. Người đó ngay lập tức ưỡn ngực cao đầu nhìn thẳng, làm đám lính mới chả hiểu mô tê gì.

Hắn nói tiếp, "Ở đây, không có thiếu gia hay người thường, chỉ có những người chấp hành theo mệnh lệnh. Làm tốt nhiệm vụ sẽ được khen thưởng, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt. Tôi không trực tiếp giám sát mọi người, nhưng tôi sẽ quan sát, ai lơ là công việc, ai ỷ thế hiếp người, vi phạm Quân lệnh, tôi nhất định sẽ không bỏ qua. Nghe rõ chưa?!"

"Rõ!"

"Hôm nay giải tán, trở về sắp xếp đồ đạc, chiều nay 3 giờ tập trung tại đây. Có ai có ý kiến gì không?"

"Không."

Lục Huyền Âm đưa mắt một vòng, sau đó gật đầu.

"Nghiêm! Bên trái, quay!"

"Giải tán!"

Ba hàng người theo thứ tự chậm rãi chạy đi.

Rất nhanh sân huấn luyện đã không còn ai, Lục Huyền Âm cau mày một chút, sau đó quay đầu lại.

"Cậu cười cái gì?"

Liễu Tùng - người nín cười sắp nội thương đi tới, thả lỏng cơ mặt, không ngừng phát ra âm thanh ha ha.

"Không...không có gì, chỉ là cảm thấy, đám nhóc này giống chúng ta năm xưa quá thôi, ha ha ha."

Chính là vẻ mặt nghiêm túc, sợ hãi cùng mới lạ kia chọc hắn ta nhớ tới cái thời mình chập chững mới vào nơi này.

Lục Huyền Âm quay người đi, không trả lời.

Liễu Tùng chạy theo, "Nè, cậu cho tí nhận xét đi chớ, nè nè, Lục Huyền Âm."

Kêu vậy mà hắn vẫn không đáp một lời, Liễu Tùng chạy tới lấy vai huých một cái vào vai hắn, "Cái tật này của cậu sao sửa được đây. Không biết ai mà khiến cậu cười được, tôi phục đấy."

Lục Huyền Âm liếc hắn ta một cái, "Lo chuyện của cậu đi."

Liễu Tùng bĩu môi, lầm bầm vài câu sau đó rẽ đi hướng khác, trước khi đi còn trừng mắt về phía lưng của Lục Huyền Âm.

.....

"Ba." Lục Huyền Âm đứng trước bàn làm việc của lão già nhà mình.

Ông ngồi trên ghế, phía sau là huân chương cùng mấy tấm ảnh cũ màu, nhưng khung ảnh cùng bề mặt kính vẫn còn sáng bóng.

Lục Điền Nhân thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế.

"Ngồi đi." Ông nói.

Ông châm một bình trà, sau đó để xuống bàn, Lục Huyền Âm nhìn ông rồi châm trà vào tách.

"Đám lính mới đó sao rồi?"

Lục Huyền Âm gật đầu, "Không tồi."

Lục Điền Nhân nhìn hắn một cái, sau đó bưng trà uống một chút.

"Mới ngày nào con cũng ở chỗ đó, chẳng mấy chốc đã lên tới vị trí này, đúng là thời gian trôi nhanh thật." Ông cảm khái.

Lục Huyền Âm chăm chú lắng nghe.

Ông bật cười, thế nhưng khóe mắt lại đượm buồn, "Mẹ con chắc chắn sẽ trách ba, bà ấy bảo ba không được đưa con vào Quân đội, sợ con chịu khổ như ba và ông nội con, lúc đó còn ầm ĩ một trận, ha ha."

Hắn cúi đầu, cố gắng nhớ lại khuôn mặt mẹ, thế nhưng chỉ còn lại đường nét mơ hồ dịu dàng.

Thật sự, trong trí nhớ của hắn, mẹ hắn chẳng còn rõ ràng nữa, giọng nói của bà, hắn cũng đã quên...

Ông thở dài.

Lục Huyền Âm hỏi ông, "Vẫn không có tin tức gì sao?"

"Không có, chỉ biết ông ấy có một đứa con gái, bây giờ đã đi làm rồi. Thế nhưng, lúc điều tra tới lại bị chặt đứt manh mối."

Lục Huyền Âm suy nghĩ một lát sau đó nói, "Nếu ngay cả ba vẫn không điều tra được, vậy có lẽ thông tin đã bị Chính phủ nhúng tay vào rồi."

Lục Điền Nhân gật đầu, sau đó lại phiền muộn không thôi.

"Tại sao ba cứ muốn tìm ông ấy? Đã nhiều năm vậy rồi..." Hắn dừng lại nửa chừng, đưa mắt nhìn ông.

Ông thở dài, nhìn qua cửa sổ, "Con không hiểu, đó là bạn, cũng là chiến hữu của ba."

Hắn không nói nữa. Qua lúc lâu sau, hắn lại nghe ông nói tiếp, thế nhưng giọng điệu đã vui sướng hơn nhiều.

"Lúc đó, ba còn cùng ông ấy nói, nếu hai chúng ta sinh ra một nam một nữ, nhất định phải để chúng nó quen nhau, nếu được liền kết hôn luôn. Lúc đó ông ấy chỉ bảo, đó là phụ thuộc vào hai đứa nó."

Lục Huyền Âm ngay lập tức liền cảm thấy ghế sopha có gai, đứng ngồi không yên.

Lại nữa rồi.

Hắn không hiểu, người già có siêu năng lực gì sao? Một chủ đề xa lắc xa lơ như thế, vậy mà vẫn có thể kéo đến chuyện tình cảm.

Hắn thật sự không hiểu, tại sao bọn họ cứ muốn ép hắn đi xem mắt, tìm bạn gái.

Con gái, còn khó hiểu hơn Quân lệnh.

Lại phiền phức, suốt ngày õng ẹo làm nũng, rồi lại giận hờn vô cớ, hắn thật sự...

Lục Huyền Âm định bỏ chạy thì liền bị ba hắn phát hiện, ông quắc mắt:

"Con đi đâu, ngồi xuống!"

Hắn đành phải nghe lời ông bố cấp trên của mình, chỉ là sắc mặt có chút khó coi.

Ba hắn nhất thời nổi cáu, "Con cái thằng này! Ba mới nói một câu là con đã muốn đi, con còn xem ba là ba con không?"

"..." Hắn im lặng không nói.

Ông thở phì một hơi, sau đó nói, "Ba cũng đâu có ép con phải lấy con gái người ta, gặp mặt trước rồi bồi dưỡng tình cảm không tốt sao?"

Lục Huyền Âm đáp, "Ba tìm được cô gái đó rồi?"

Ông nghẹn lời, lát sau mới chậm rì rì đáp, "Vẫn chưa."

"Vậy ba gấp cái gì?" Hắn có chút nhịn không được.

Ông liếc hắn, khôi phục vẻ mặt hàng ngày, "Không phải sợ con lầm đường lạc lối sao?"

"..." . Chí𝗇h‎ chủ,‎ rủ‎ bạ𝗇‎ đọc‎ ch𝓊𝗇g‎ [‎ T𝖱𝓊M‎ T𝖱𝖴Ye𝙉.Ⅴ𝙉‎ ]

"Lầm đường lạc lối" mà ông nói là hắn đến cuối đời vẫn không ai bên cạnh, không con không cái.

Còn "lầm đường lạc lối" mà Lục Huyền Âm nghe hiểu là, không thích phụ nữ.

Sau đó, hắn nhớ tới cậu nhóc nhà đối diện kia.

Suy nghĩ vừa bay ra hắn liền một phát đè lại.

Không nên nghĩ tới, nếu nghĩ tiếp sẽ nghĩ ra chuyện mất.

"Ba sẽ cố tra, sau khi có kết quả thì con đi gặp mặt thử xem."

"Con bận lắm, có thể không có nhiều thời gian." Hắn từ chối.

Ông trừng mắt, "Mày còn bận hơn ba mày sao? Tới ngày đó ba cho con nghỉ phép, xem đàng hoàng cho ba."

Lục Huyền Âm cứ như vậy mà bị gán ghép đi xem mắt với một cô gái chả biết mặt ra sao.

Hắn vậy mà lại cảm thấy có chút khó chịu, nếu người đó là...

"..."

Hắn có nên đi gặp Quân y một chút không?

Liên tục nghĩ đến một người là bệnh gì?

____

Quân y Bắc: Chào ngài Đại tá, theo những gì tôi biết được, thì ngài mắc bệnh khó chữa rồi.

Đại tá: Bệnh gì? /Cau mày/

Quân y Bắc: /Cười tươi/ Tương tư nha

Đại tá: Cút một bên.

Quân y Bắc: Tôi sợ quá, có tin tôi cho hai người SE không?

Đại tá: Cô dám!

Quân y Bắc: Hừ hừ!!

****

Mới đầu chả thấy có gì lạ, viết một hồi đọc lại mới thấy buồn cười.

Đã "Liễu" lại còn "Tùng" (^ ○ ^")

____

Vote nha nha