Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 40: Công khai



Hôm nay bộ phận đặc nhiệm trong Quân khu đón chào một thành viên làm nhiệm vụ bên ngoài gần ba tháng trời trở về.

Đây cũng là số ít bạn bè của Lục Huyền Âm, ngoài Liễu Tùng và Đàm Khải.

Hắn rót cho Chương Tự Đình một ly nước, hiếm khi nở nụ cười, "Chuyến đi này xem ra rất vất vả nhỉ?"

Chương Tự Đình lạnh nhạt lườm hắn, thế nhưng cũng cong môi cười, "Cậu hẳn hiểu rõ hơn tôi mà."

Chuyến đi này, đáng lẽ là sẽ rơi trên đầu Lục Huyền Âm, hoặc là một người khác dưới trướng hắn. Chỉ là kẻ này lòng có vướng bận, hơn nữa trước hắn thì Chương Tự Đình đã đến tìm, xin tự nguyện đi.

Cấp trên xem xét một chút sau đó cũng đồng ý.

Lục Huyền Âm nhìn y, khẽ thở dài, "Ba tháng này hẳn là mệt mỏi, cậu nghỉ ngơi đi."

Chương Tự Đình cụp mắt, lát sau mới ngập ngừng hỏi, "Cậu ấy... thế nào rồi?"

Lục Huyền Âm hơi dựa người ra phía sau, cặp mắt thanh lãnh nhìn y, "Tự Đình, nếu đã quyết định từ bỏ thì đừng hỏi tới."

Chương Tự Đình nghẹn một hơi, sắc mặt không tốt lắm.

Lục Huyền Âm cười như không cười, âm thanh lại có chút lạnh, "Cậu lúc đó không nói một lời đã mỗi người một nẻo, cậu ấy cả tháng trời như sắp điên tới nơi, lại nhận được tin cậu sắp lấy vợ. Nếu không phải nể tình tình cảm giữa chúng ta, tôi đã không tha cho cậu rồi."

Chương Tự Đình biết mình có lỗi, mình khốn nạn nhưng bây giờ, nếu y nói y hối hận rồi, y biết sai rồi...

Nhìn vẻ mặt kia của y, Lục Huyền Âm nhất thời chẳng biết nên nói thế nào đành ngưng lại.

"Đừng hỏi tôi chuyện gì cả. Nếu muốn biết gì thì cậu tự đi hỏi cậu ấy đi. Chỉ là, cậu ấy hẳn là không muốn gặp cậu đâu."

Chương Tự Đình biết, người kia đã yêu thì sẽ dành hết tim hết phổi ra mà đối đãi, còn nếu hận, thì chính là không tim không phổi mà hận.

Hết thảy là y gây ra... Ba tháng này y mới biết lúc trước mình ngây thơ cỡ nào, ngu ngốc cỡ nào, và... máu lạnh cỡ nào.

Tình cảm, đâu phải là thứ muốn dứt là dứt được...

_____

Lục gia.

Trong thư phòng, Lục Điền Nhân mặt mày nghiêm nghị lúc này giận dữ vô cùng.

"Thằng bất hiếu!" Ông phẫn nộ mắng. Trước bàn làm việc là một người lính trông khá trẻ, và hiển nhiên là đang báo cáo chuyện gì đó.

Khi nhìn đến bức ảnh trên bàn, lông mày Lục Điền Nhân dựng đứng, lửa giữa chân mày đã cháy phừng phực.

Đó là lúc Lục Huyền Âm dịu dàng lau thức ăn trên mặt cậu, tấm khác là cảnh hai người nắm tay...

Nhìn vào cũng hiểu thấu quan hệ giữa họ là gì.

Đó cũng là lý do khiến ông giận đến nỗi chỉ hận không thể dùng gia pháp lên người hắn ngay lập tức!

"Trung tướng, chuyện này..."

"Có thấy mặt người kia không?" Ông hỏi.

Cậu lính trẻ đáp, "Không, thưa Trung tướng. Tôi chỉ có thể theo dõi phía xa, nếu đến gần Đại tá sẽ phát hiện."

Lục Điền Nhân quăng cuốn sách trên bàn xuống đất, quát lớn, "Gọi nó về đây cho tôi!"

Ông nuôi dưỡng con trai hai mươi chín năm, cuối cùng nó báo đáp ông thế này đây!

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Lục Điền Nhân ngồi phích xuống ghế da, ông mệt mỏi xoa đầu.

Ông không ngờ lý do khiến hắn từ chối xem mắt chính là vì hắn yêu đương với một thằng con trai khác. Hai thằng đàn ông lại dan díu với nhau không ra thể thống gì!

Chuyện này xảy ra, ông làm sao trả lời liệt tổ liệt tông Lục gia, làm sao dám nhìn mặt người vợ đã khuất của mình.

Ông kêu người mang gia pháp vào thư phòng, đợi đến khi Lục Huyền Âm đi vào liền quát lớn, "Quỳ xuống cho tao!" Nói rồi lấy thước quất mạnh vào chân hắn.

Lục Huyền Âm bất ngờ không kịp đề phòng, vì đau mà khuỵu một chân xuống nền nhà, mạnh đến nỗi nghe một tiếng 'bịch'

Hắn sửng sốt, chưa kịp lên tiếng thì một thước nữa đã mạnh mẽ quất xuống lưng.

Lục Huyền Âm cau mày rên khẽ một tiếng.

Lục Điền Nhân đánh xong liền phẫn nộ mắng hắn, "Mày làm cái trò cười gì thế kia, hả! Một thằng đàn ông lại ôm ấp một thằng đàn ông khác, mày để mặt mũi Lục gia ở đâu? Hả?!" Quát xong lại đánh tiếp một thước lên lưng hắn.

Lực đạo không hề nhỏ của một Quân nhân làm lưng hắn nóng rát, dường như có thứ gì đó ấm dính chảy ra, thế nhưng đầu óc lại thanh tỉnh cùng cực, hiểu rằng ông đã phát hiện chuyện của hắn và Duệ Thư Bạch.

"Ba biết rồi?" Hắn điềm nhiên hỏi.

Thái độ của hắn khiến Lục Điền Nhân sôi máu, ông đập mạnh thước xuống sàn, chỉ mặt hắn, "Mày có ý gì? Mày còn không biết sai?"

Hắn cau mày, nén cơn đau ở lưng, lạnh lùng đáp, "Con sai chỗ nào? Yêu một người là sai sao?"

Lục Điền Nhân cắn răng, "Yêu không sai, cái sai là mày lại yêu một thằng con trai! Mày và nó có thể làm ra chuyện gì? Ngoài bôi nhọ danh dự của mày, bôi tro trét trấu lên Lục gia thì còn có thể làm ra chuyện gì! Biết bao người phụ nữ mày không quen, sao lại là một thằng con trai? Mày từ chối đi xem mắt, có phải vì nó hay không?!"

Lục Huyền Âm nâng mắt, không kiêng không sợ đáp, "Đúng vậy, con chỉ yêu cậu ấy, cho nên ba không cần phải ép con chia tay hay làm gì cả." Nếu ông đã biết thì hắn cũng chẳng nhất thiết phải che giấu làm gì nữa.

Lục Điền Nhân máu nóng xông lên não, thẳng tay tát thằng con quý báu của mình, ông run tay chỉ hắn, "Mày, mày... Thằng bất hiếu! Nghịch tử!"

Cú tát khiến khóe môi hắn rướm máu, nhưng hắn không lau, chỉ lạnh lùng đáp lời ba mình, "Ba cho người theo dõi con, con biết, nhưng con chỉ muốn ba thấy rằng, con không thể chia tay cậu ấy, đây là giới hạn của con. Hôm nay con cũng thông báo với ba, chứ không phải xin phép ba."

Lục Điền Nhân chỉ cảm thấy huyết áp mình đang tăng vọt, ông thở hồng hộc, "Mày, mày vì nó mà cãi ba mình? Tao bắt mày phải chia tay với nó, ngay lập tức!"

Hắn nhếch môi, "Ba sống trong thời đại nào rồi, lại còn liên hôn, rồi còn ép hôn?"

"Con nói rồi, con sẽ không xa cậu ấy. Sẽ, không!" Hắn nhấn mạnh, đáy mắt như sương mù, vừa tối vừa lạnh.

"Nó cho mày ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, một thằng đàn ông lại khiến mày mê mẩn như thế? Nếu mày không chia tay nó, tao sẽ khiến nó không sống nổi ở đất Thủ đô này!"

Ông uy hiếp. Ông phải uốn nắn lại thằng con của mình, hôm nay hắn thế mà dám cãi lời ba mình, đại nghịch bất đạo!

Lục Huyền Âm nheo mắt, hắn chậm rãi đứng dậy, khí thế chẳng thua gì ba mình, âm thanh trầm thấp lạnh lẽo, "Đây là chuyện giữa ba và con, nếu ba dám động đến cậu ấy, con nhất định sẽ không để yên. Ba biết rõ con có thể làm gì mà."

Hay lắm, uy hiếp ngược lại ba mình.

Lục Điền Nhân râu tóc dựng ngược, trợn mắt giơ thước muốn đánh hắn tỉnh ra, lại nghe thấy giọng nói oang oang của ông cụ.

"Chuyện gì mà ồn ào vậy! Không sợ bêu xấu cả nhà sao!"

Ông cụ chống gậy chậm rãi đi vào, quắc mắc nhìn thằng con đang giơ thước định đánh cháu mình.

Lục Điền Nhân nhất thời cứng đơ, sau đó hạ tay, "Ba."

"Mày định đánh ai đó?" Ông cụ đi tới, giật lấy cây thước trong tay ông, rồi quay sang nhìn cháu mình, "Đau không cháu?"

Lục Huyền Âm cúi đầu, đáp, "Dạ không sao ạ."

Lục Điền Nhân: "..."

"Chuyện gì?"

"Ba nhìn cháu nội của ba đi, nó thế mà đi thích một thằng con trai! Chuyện này đồn ra mặt mũi Lục gia để đâu?"

"Cháu nội tao thì không phải con trai mày à? Mày lớn tiếng với ai đó?"

"..." Trọng tâm không phải là Lục Huyền Âm thích con trai sao?

Ông cụ mắng tiếp, "Mặt mũi Lục gia quan trọng hơn hạnh phúc của con trai mày à? Nó yêu ai liên quan gì tới mặt mũi Lục gia, chiến tích của nó mới là thứ mang lại mặt mũi cho Lục gia! Nó yêu một thằng con trai mà biết quan tâm chăm sóc nó còn tốt hơn yêu một đứa con gái tối ngày chỉ lo xài tiền phung phí! Mày càng sống càng đi lùi vậy con? Chỉ vì chút chuyện này mà mày đánh con mày như vậy, mày mới làm mất mặt mũi Lục gia đó!"

Ba Lục nghe mắng đến hoa mắt, Lục Huyền Âm cũng ngạc nhiên đến nỗi nhìn ông nội sững sờ. Hắn không ngờ ông sẽ nói giúp mình.

Dù biết ông yêu thương hắn từ nhỏ, nhưng hắn không ngờ tình yêu đó lại đến mức này.

Lục Điền Nhân vẫn còn không chấp nhận, "Nó như thế rồi ai sẽ kế thừa hương hỏa Lục gia? Nhà ta bao đời làm gì có chuyện con dâu nam? Con không đồng ý!"

"Làm sao mày biết không có? Mày kết hôn với vợ mày chỉ để nối dòng dưỡng dõi thôi à? Nếu chỉ vì con cái thì tao thà để cháu tao độc thân cả đời. Sao hôm nay mày lại nói ra những lời như vậy được hả? Hả?' Ông cụ đánh một cái lên cánh tay ông (Lục Điền Nhân), giận đến mức mắt cũng đỏ bừng.

Lục Điền Nhân im lặng không đáp.

Lục Huyền Âm lo sức khỏe của ông, bước lên đỡ ông, nói, "Ông bình tĩnh một chút, đừng giận quá kẻo hại thân thể."

Không khí trong thư phòng đông cứng lại. Lục Điền Nhân thấy ông cụ giận dữ cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể nén lại trong lòng.

"Tao già rồi, nhưng vẫn còn minh mẩn lắm. Mày thương con, nhưng mày không nghĩ tới con mày muốn gì. Mày cho rằng mày đang làm đúng nhưng mày không biết mày chỉ đang tổn thương thằng bé mà thôi. Nó yêu ai cứ để nó yêu, con cháu có phúc của con cháu, mày còn có thể sống thay nó sao? Thằng nhóc kia chỉ cần biết thương nó, hiếu thuận với mày, ngoan ngoãn hiểu chuyện, thì còn có gì không tốt? Chúng nó muốn con thì đi thụ tinh bên ngoài, mày cản con mày tìm được tình yêu chỉ là vì cái danh dự hư không của Lục gia mà thôi! Từ khi nào cái danh đó lại đi ép con cháu Lục gia phải từ bỏ chính mình!"

Lục Huyền Âm vốn lạnh lùng lại không nhịn được vì lời này mà đỏ mắt.

Lục Điền Nhân ngẩn người, "Con..."

"A Âm hy sinh vì cái nhà này bao nhiêu, bây giờ nó chỉ muốn yêu một người mà mày còn muốn cản? Mày thà ép nó kết hôn với người nó không thích còn hơn ở cạnh người nó tâm duyệt sao?!"

Từng lời từng lời như đánh vào lòng ba Lục, ông ấy cắn răng không đáp.

Lục Huyền Âm thở dài, "Con thật sự yêu cậu ấy. 29 năm con mới biết cảm giác yêu một người là gì, cho nên con sẽ không buông tay, dù là ba cũng không được."

Ông cụ nắm tay hắn, trừng mắt, "Nó dám ép! Nó dám ép thì đừng gọi ông là ba nữa!"

Lục Điền Nhân: "..." Ông có thể nói gì? Ông cụ muốn đuổi ông ra khỏi nhà luôn rồi.

Ông cụ quay sang cháu trai, từ tốn nhẹ nhàng nói, "Khi nào rảnh dẫn nó sang gặp ông, để ông xem mặt mũi thế nào. Yên tâm, ông làm chỗ dựa cho hai đứa, ai dám cản?"

Vừa nói vừa liếc con trai.

"..."

Lục Huyền Âm cong môi cười, "Vâng, con biết rồi."

Ông quắc mắt, đập gậy xuống sàn, nói, "Đi thôi."

Lục Huyền Âm chào ba mình rồi cùng ông nội ra ngoài.

Xuống lầu, hắn hỏi ông, "Ông không thấy cháu yêu một người đồng giới là mất mặt sao?'

Ông nội vỗ vai hắn, thở dài, "Ông ở nhà xem nhiều nhất là tin tức, sao có thể lạc hậu được. Ngược lại là ba cháu, đúng là thiếu hiểu biết."

Lục Huyền Âm giật khóe môi, có chút buồn cười, cũng có chút nhẹ nhõm.

Ít nhất có ông đứng về phía hắn.

Ông nội nói, "Thế hệ ông chiến đấu quên mình, vì độc lập tự do của ngày hôm nay, vì để con cháu mai sau đó thể yên bình mà học tập, làm việc, yêu đương. Bao người ngã xuống là để bảo vệ tự do, mà tự do thì không có ràng buộc nào cả. Không nên vì một cái gì đó không rõ ràng mà phá bỏ tự do được."

Lục Huyền Âm nghiêm mặt nghe ông nói.

Đúng vậy, tự do không nên bị ràng buộc bởi một thứ không rõ ràng.

Ông cụ được hân đỡ ngồi xuống ghế, uống một ly trà nhuận giọng, sau đó lại hỏi hắn, "Thằng nhóc kia là người ở đâu? Làm gì? Có thể được cháu bảo vệ như vậy, hẳn là không tệ đâu."

Ông cụ vẫn tin ánh mắt nhìn người của cháu mình lắm.

Lục Huyền Âm trả lời ông, "Cậu ấy là người thành phố A, đang học lập trình tại Thủ đô."

Ông cụ ngẩn người, sau đó không thể tin nhìn hắn, "Đang học? Mấy tuổi rồi?"

Lục Huyền Âm: "Năm ba, 21 tuổi ạ."

Ông cụ Lục nhìn hắn, sau đó thở dài, "Được rồi, còn sợ ông cấm hai đứa sao? Lúc nào rảnh thì đưa người về, phía ba cháu không cần lo."

Duệ Thư Bạch không biết mình chưa vào cửa mà đã thu được một vé của ông cụ Lục, bây giờ vẫn đang ngây ngốc làm bài, chuẩn bị cho kỳ quân sự ác mộng vào tháng sau.

Lục Huyền Âm mang một lưng hằn vết thước đánh về nhà, hắn lau sơ vết máu rồi thay đồ. Nếu không cởi áo sẽ không ai có thể nhìn ra hắn bị đánh dữ thế nào.

Nhưng tính thế nào cũng không thoát nổi số phận an bài Duệ Thư Bạch sẽ phát hiện.

Lúc cậu về nhà, Lục Huyền Âm đang ở trong bếp nấu đồ ăn, theo thói quen cậu nhảy lên ôm lấy hắn từ phía sau. Lục Huyền Âm giật mình, mặt không đổi sắc chút nào, vẫn dịu dàng xoay người ôm lấy cậu, "Hôm nay về sớm vậy?"

Cậu cười, "Em biết có người đợi mà. Anh nấu gì thế? Thơm quá... Mặt anh sao vậy?"

Cậu nhìn bên má hắn hơi đỏ, khóe môi lại trầy một mảnh, lo lắng hỏi.

Lục Huyền Âm vốn đã chườm nước đá để không quá nổi bật, tuy nhiên vẫn không tránh khỏi thiên nhãn của cậu.

Hắn lấp liếm, "Không có gì, chỉ là hôm nay trong Quân khu có tổ chức thi đấu, anh không cẩn thận để bị đánh trúng thôi."

Duệ Thư Bạch đau lòng sờ sờ, hỏi nhỏ, "Thật không? Ai còn có thể đánh được anh chứ?"

Hắn xót cậu lo cho hắn, nghe cậu nói lại có chút buồn cười, "Anh cũng đâu phải thần, sao lại không bị thương được. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu."

Duệ Thư Bạch quẳng hết mấy chuyện khác ra sau đầu, buồn buồn hỏi, "Đau không anh?"

Hắn cảm thấy chút vết thương này cuối cùng cũng có chút tác dụng, cười nhẹ, "Không đau, nhưng có thể hôn một cái."

Duệ Thư Bạch sao lại từ chối được, nhẹ nhàng chạm môi lên vết thương nhỏ kia.

Tim Lục Huyền Âm mềm ra thành bãi nước ấm, xoa tóc cậu, "Được rồi, không có gì cả, chỉ là vết thương nhỏ thôi, ngày mai là lành ngay."

Cậu thở ra, nhẹ giọng đáp lời: "Ừm... Khoan đã."

Lục Huyền Âm nhìn cậu khịt mũi, bỗng thấy có chút lo lắng. Chỉ thấy cậu không ngừng hít khí, sau đó cái mũi dừng lại trên vai hắn.

"Kì lạ, sao em ngửi thấy mùi tanh tanh nhỉ?"

Lục Huyền Âm khẽ mím môi, hẳn là mùi máu trên lưng hắn.

Ba hắn ra tay không nhẹ, máu chảy tuy không nhiều những cũng không ít. Dù đã lau qua nhưng vẫn còn tươm ra, cho nên hắn cố ý mặc áo tối màu, chỉ là không ngờ cậu lại ngửi thấy.

Tuy vậy hắn vẫn giả vờ không biết, "Có lẽ là mùi đồ ăn ám vào, em đi thay đồ ra đi."

Cậu nghi ngờ, hôm nay ăn thịt chứ có phải ăn cá đâu, mùi tanh đâu ra chứ? Nhưng hắn đã nói thế cậu cũng không nghĩ nhiều, nghe lời lên lầu thay đồ.

Chỉ là cậu vừa đi không lâu Lục Huyền Âm bỗng biến sắc, nhưng đã chậm rồi, hắn nghe tiếng cậu hét lớn, "Lục Huyền Âm! Anh bị thương sao?" Sau đó là âm thanh 'bình bịch' chạy xuống.

______

P/s: Yên tâm đi nạ, ba Lục không cản lâu đâu kkk