Quân Phục Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 8: Gần nhau hơn



Không ngoài dự đoán là Duệ Thư Bạch bị giáo sư "quan tâm chào hỏi" một lượt sau đó mới nói trọng tâm với cậu, lúc ra khỏi phòng khuôn mặt cậu ỉu xìu như một cái bánh bao.

Đám người Quý Trường Minh đứng bên ngoài chờ cậu, thấy cậu ra thì chớp mắt hai cái sau đó phụt cười ha ha ha, vừa cười vừa đi tới, "Sao rồi? Nhìn cái khuôn mặt kia của mày, chậc chậc... Nếu là người khác chắc chắn đã không toàn thây mà bước ra khỏi phòng rồi, ha ha ha."

Duệ Thư Bạch lườm bọn họ, phất tay, "Cút cút." Dừng một chút cậu nói tiếp, "Mấy cậu bây giờ về sao?" Hôm nay không có tiết sáng, bọn họ chỉ vào nghe dặn sau đó là xong một buổi.

Quý Trường Minh gật đầu, "Ừm, hôm nay mẹ tao đến kiểm tra, tao phải về sớm, đi trước đây." Nói xong xoay người đi mất.

Còn lại ai cũng chào một tiếng rồi trở về, dù sao lịch học khó khăn lắm mới có ngày nghỉ, bình thường thì sau khi lên lớp lại đến phòng máy, phòng tự học, bọn họ sắp khô như cây rồi.

Duệ Thư Bạch nghĩ tới chuyện lúc sáng, cảm thấy mình chưa gì đã phiền tới người ta rồi, ngẫm một lát cũng rời trường đến siêu thị mua ít đồ, định đãi ngài Đại tá một bữa cơm xem như trả ơn, sau đó lặng lẽ kéo gần mối quan hệ...

Nghĩ tới cảnh hai người ngồi chung một bàn cơm, mặt đối mặt, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy đối phương...

Tiểu nhân dưới đáy lòng đã gào lên không tiết chế. Duệ Thư Bạch cảm thấy mặt mình có chút nóng rồi.

.....

Duệ Thư Bạch nhìn một dãy thực phẩm, nhìn qua nhìn lại sau đó quyết định mua đồ nấu lẩu.

Ừm, lẩu vừa cay vừa nóng, hợp ý cậu.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy không ăn cay được cũng có lợi.

Bất quá, Lục Huyền Âm ăn cay được không? Nhỡ nấu thật ngon, thật to, sau đó không ai ăn được, vậy chẳng phải vừa ngại vừa lúng túng sao?

Cậu gãi ót, lát sau liền cầm một gói lẩu cay, một gói không cay.

Vậy đi, trước khi nấu hỏi thăm một tiếng là được.

Cậu tại sao lại rối rắm vấn đề đơn giản như vậy.

Lại đi mua thêm hải sản, thịt bò và rau, tiện tay gom luôn vài chai rượu trái cây sau đó ra quầy tính tiền.

Và chuyện không thể không xảy ra lúc tính tiền là, cậu phải đưa chứng minh thư cho nhân viên xem.

Duệ Thư Bạch: "...."

....

Lúc về đến nhà đã gần trưa, cũng chẳng ai ngay giữa trưa lại đi ăn lẩu, nên cậu tùy tiện gặm chiếc bánh mì sau đó làm nhiệm vụ giáo sư giao.

Trong không gian an tĩnh, rèm cửa thỉnh thoảng bay phất lên do gió nhẹ, trong phòng đồng hồ kêu tích tắc, thêm âm thanh bàn phím đều đặn lại phá lệ nhẹ nhàng thư giãn.

Lúc Duệ Thư Bạch ngẩng đầu lên thì đã quá hai giờ chiều, cậu làm thêm một chút nữa sau đó tắt máy.

Nhìn nắng gắt bên ngoài, cậu tự hỏi không biết Lục Huyền Âm đang làm gì.

Là một quân nhân, hắn chắc hẳn sẽ bận rộn nhỉ? Lo cho nước cho dân, chậc chậc, nghe qua cảm thấy thật vĩ đại, nhưng Duệ Thư Bạch biết, đó là chuyện rất cực khổ, cũng rất khó khăn, vì quân nhân nếu có gia đình, thì khó vẹn đôi đường.

Nếu không, cậu bây giờ vẫn còn một gia đình hạnh phúc, có cha mẹ, có chị gái, thật đầm ấm biết bao.

Duệ Thư Bạch ngẩn người, vành mắt có chút nóng, sau đó lại giơ tay vỗ trán một cái thật kêu. Thật là, lại nghĩ lung tung!

Nhìn đồng hồ, sau đó quyết định sang hỏi thăm nhà hàng xóm.

Đưa tay gõ cửa, cũng chẳng mong đợi có hồi đáp, nhưng làm cậu bất ngờ, ấy vậy mà có người mở cửa.

Nhìn người đàn ông cao lớn kia, cậu lại lần nữa mất khống chế mà nghe tiếng tim đập mạnh.

"Có chuyện gì sao?"

Duệ Thư Bạch đáp, "À, lúc sáng cảm ơn anh, tôi, định mời anh một bữa cơm, anh có thời gian rảnh không?"

Lục Huyền Âm cau mày, lạnh nhạt đáp, "Không cần."

Duệ Thư Bạch vội nói, "Cần chứ cần chứ, tôi không phải là người không biết lí lẽ, cảm ơn anh là chuyện đương nhiên."

Lục Huyền Âm nhìn khuôn mặt thành khẩn của cậu, nhất thời lời từ chối nghẹn ở cổ họng không thể phát ra.

Lát sau hắn mới nói, "...Được rồi. Chiều nay tôi rảnh."

Duệ Thư Bạch sáng mắt, "Vậy được, tốt rồi, chiều nay anh sang nhà tôi đi, tôi mời anh ăn."

"Nhà cậu?" Hắn hỏi lại.

"Ừ, tôi đãi anh ăn lẩu. Yên tâm đi, tôi nấu rất ngon."

Lục Huyền Âm mím môi, lát sau chậm rãi gật đầu.

Thôi vậy, một bữa ăn thôi mà.

Hắn khe khẽ thở dài.

Duệ Thư Bạch cười tít mắt, "Được, vậy khi nào xong tôi sẽ gọi anh."

Dừng một lăt, cậu hỏi, "À đúng rồi, anh ăn cay được không? Có kiêng ăn gì không?"

"Được. Rau mùi."

Duệ Thư Bạch gật đầu, "Vậy được. Vậy anh làm việc đi, tôi đi trước chuẩn bị."

Nói xong vô cùng hưng phấn mà vẫy tay chào hắn sau đó xoay người chạy đi mất.

A a a, sao mà thuận lợi thế, làm cậu phải kiềm chế lắm mới không nhảy cẫng lên.

Lục Huyền Âm nhìn bóng người nhỏ nhắn tung tăng chạy đi thì lại cau mày, đáy mắt có chút phức tạp.

Người này, sao lại có thể vô tư mà ngây thơ như vậy, nghĩ gì đều viết cả lên mặt.

Nét mặt cứng đơ của hắn dãn ra không ít, cả người như được gió xuân lướt qua, dù đang là cuối thu.

.....

Duệ Thư Bạch trong phòng bếp vừa làm đồ ăn vừa nhâm nhẩm hát, tâm trạng nhìn qua không tệ.

Cậu xắt thịt bò ra thành từng lát mỏng, nhìn tay nghề kia là biết người có kinh nghiệm nấu ăn, lát thịt dày mỏng vừa đủ, sau đó lại xếp từng lát chồng lên nhau lên đĩa.

Tiếp theo là hải sản, ngao, sò, tôm sống cùng mực rửa sạch, tôm sống lấy chỉ, mực cắt vài đường chéo nhau sau đó xếp cạnh thịt bò.

Rồi đến rau, nấm đủ loại, lần lượt được rửa sạch sẽ sau đó cho lên đĩa.

Nhìn một hàng đồ dùng vừa đẹp vừa ngon miệng, Duệ Thư Bạch vô cùng hài lòng.

Chậc, sao lại hoàn hảo như vậy...

Lục Huyền Âm chắc sẽ cảm động chết mất... ha ha ha...

Cậu vừa tưởng tượng vừa cười.

Loay hoay cả buổi liền sắp 3h30, cậu nhanh tay nấu nước lẩu kẻo muộn.

Chẳng bao lâu, hương lẩu đậm đà mang theo vị cay nồng xộc vào mũi làm cậu hắt xì một cái.

Bất quá, hương vị kia thật sự mê người vô cùng, khiến người khác bất giác nuốt nước bọt.

Đang canh nước thì nghe tiếng gõ cửa, cậu thầm nghĩ giờ này ai lại tới, cau mày đi ra mở cửa, lúc thấy "vị khách không mời" liền ngẩn người, "A, ngài Đại tá, sao anh lại ở đây?"

Lục Huyền Âm giơ túi trong tay, "Tôi làm sao có thể phiền cậu cứ chạy qua chạy lại, nên mua ít trái cây sau đó đến luôn, không ngại chứ?" Hắn còn không hiểu tại sao bản thân cứ cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, lại chạy sang đây khi chủ nhà chưa đến mời.

"A, sao có thể? Tôi chỉ là thấy bất ngờ thôi, mau vào đi, tôi đang nấu, sắp xong rồi."

Nói rồi lách qua một bên nhường lối vào.

Vừa bước vào nhà Lục Huyền Âm liền bị mùi lẩu thu hút, hắn nhướn mày để trái cây lên bàn, "Cậu trông có vẻ thành thạo đấy."

Duệ Thư Bạch ngớ người, lát sau mới hiểu hắn nói đến chuyện gì, cười đáp, "Tôi thích ăn vặt, lúc rảnh rỗi lại học làm vài món nên tay nghề không tệ. Anh ngồi đi, muốn uống gì?"

"Nước lọc là được rồi."

"Được." Cậu bê ly nước lọc ra, "Anh chờ một lát, tôi vào xem thế nào."

Lục Huyền Âm dợm đứng dậy, "Tôi giúp cậu."

Cậu vội xua tay, "Không cần đâu, ai lại để khách vào bếp chứ, anh cứ ngồi đợi đi, sắp xong rồi."

Nói rồi chạy nhanh vào bếp.

Lục Huyền Âm xuyên qua tấm kính thấy bóng lưng Duệ Thư Bạch bận rộn, đáy lòng không hiểu sao có chút trướng đầy.

Hắn cụp mắt, che đi cảm xúc không rõ.

Thật lạ, tim, đập thật nhanh...

....

Khoảng 10 phút sau, cậu dọn tất cả lên bàn, sau đó xoay người híp mắt gọi Lục Huyền Âm, "Mau vào đi, tôi dọn xong rồi."

Phòng bếp vốn lớn, thế nhưng không hiểu sao khi có thêm một người lại trở nên chật chội vô cùng, không khí vốn loãng cũng nóng dần lên.

Lục Huyền Âm nhìn một bàn thức ăn được bày biện tinh tế, cảm thấy cậu thực có lòng.

Duệ Thư Bạch kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn, cười nói, "Thức ăn đơn sơ thôi, anh đừng chê nha." Nói vậy nhưng mắt lấp lánh ánh sáng nhìn hắn.

Hắn khẽ cong môi, "Không đơn sơ, tôi không thích sơn hào hải vị, như thế này rất tốt."

Quả nhiên, Duệ Thư Bạch cười đến cong mắt, cả khuôn mặt như bừng sáng. Hắn thấy vậy có chút không dời mắt nổi, cảm thấy cậu cười lên trông còn rực rỡ hơn mặt trời ngoài kia.

Hai người vừa ăn vừa noi chuyện, khoảng cách xa xôi lúc vừa mới gặp dường như được kéo lại gần hơn không ít. Duệ Thư Bạch hỏi về chuyện trong Quân đội, nghe kể đến say sưa. Cái chất giọng trầm ấm kia cậu có thể nghe cả đời không chán.

Lục Huyền Âm để ý cậu lúc gắp đồ ra khỏi nồi thì phải nhúng vào bát nước bên cạnh, thế nhưng lúc ăn vẫn cay đến hít hà.

"Cậu không ăn cay được sao?"

Duệ Thư Bạch đang dùng tay quạt miệng ngẩn người, sau đó gật đầu, "Ừm, tôi ăn cay rất tệ, ha ha..."

Hắn cau mày, "Vậy sao còn dùng gói lẩu cay?"

Cậu nói như thể đương nhiên, "Anh ăn được mà."

Giây phút đó, Lục Huyền Âm cảm thấy tim mình chệch mất rồi.

_______

Vote nhaa, có động lực😍