Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 41-3: Bão táp mưa sa*



(Bão táp mưa sa*: những tai hoạ, khó khăn liên tục, dồn dập tới)

Edit: Nhee

Beta: Dollan  

Qua một lúc sau, anh ta cũng không trả lời lại.

Ngồi trước máy tính, Chiêm Sắc trong lòng có chút luống cuống, lo sợ người kia sẽ nhảy xuống. Vội vàng gửi đi một loạt tin nhắn “Này, anh vẫn còn ở đây chứ?”

“Này, nếu anh còn ở đây thì hãy nói một câu, tôi có thể kể cho anh một câu chuyện……”

“……”

Không trả lời.

Vẫn không trả lời.

Ngay lúc cô do dự có nên báo cảnh sát hay không thì bên kia cuối cùng cũng phản hồi: “Tủ lạnh nhà tôi không có kem, làm sao bây giờ?!”

“……”

Phù, hù chết cô rồi.

Tuy nhiên anh ta đã làm theo lời nói của cô, lòng cô cũng nhẹ nhõm phần nào.

Khi con người tự tử tâm lý của họ rất kỳ lạ, nhiều trường hợp tâm trí bị mắc kẹt ở đó không thể vượt qua được. Chỉ cần tạm thời thay đổi sự chú ý và bộ não tiếp nhận những mệnh lệnh mới, hiển nhiên sẽ vứt bỏ đi ý định tự tử.

“Không có kem thì anh có thể tự làm mà?”

“Nhưng tôi không biết làm.”

“Tôi dạy anh. Đợi tôi tí nhé.”

Chiêm Sắc đương nhiên cũng không biết cách tự làm kem, nhưng ngay thời điểm này, dùng việc này để chuyển hướng sự chú ý của một người đang muốn tự sát sẽ hiệu quả hơn. Cô vội vàng học cách làm kem và gửi qua cho anh ta.

“Cảm ơn cô, tâm tình tôi tốt hơn rồi. Không còn muốn tự tử nữa.”

Lúc anh ta nói những lời này là nửa giờ sau, trái tim của Chiêm Sắc đã hoàn toàn thả lỏng.

Một tình tiết nhỏ xảy ra ngoại trừ có cảm giác thành tựu, cô cũng không quá quan tâm. Vươn vai, cô thở phào nhẹ nhõm, mới phát hiện Ellen đã la hét vô số lần ở đằng kia. Chiêm Sắc để lại một số hướng dẫn tâm lý cho anh ta, sau đó mới mở khung chat của Ellen.

“Đây đây, tớ muốn đi ăn cơm rồi. 88*.”

(*Viết tắt của ngôn ngữ mạng bên Trung: 88 đọc giống Bye Bye)

“Này, cậu làm gì vậy? Vừa nãy tớ thấy sắc mặt của cậu đều thay đổi.”

“Không có gì, vừa nãy mới cứu người.” 

“Cứu người, tớ nói này, nếu cậu không tự luyến thì sẽ chết hả? Phải bồi tớ một lát. Không được đi ăn, tớ thật sự rất chán.”

Haha, Chiêm Sắc nhìn cái đầu vẹt của Ellen chỉ muốn cười, “Được rồi, chỉ cần chống lại cái tính nết có chết cũng không biết xấu hổ của cậu, tốt xấu gì cũng cho tớ mặt mũi chứ, 10 phút sau nói chuyện tiếp nhé.”

“Haha.”

Cậu ấy nói tâm trạng khó chịu, nhưng bộ dạng con vẹt to lớn kia lúc nói chuyện thì không như vậy, vừa cho cô tin bát quái về chuyện riêng tư của Ngải Mộ Nhiên, nhưng Chiêm Sắc thực sự một xíu thích thú cũng không có. Điều duy nhất mà cô quan tâm chính là rốt cuộc Ngải Mộ Nhiên có ngủ với Quyền Thiếu Hoàng hay không. Đáng tiếc là, chuyện này đừng nói là Ellen không biết, cho dù biết, cô cũng cảm thấy xấu hổ mà không hỏi tới.

Một lúc sau, thấy thời gian không còn sớm, cô sợ chậm thêm tí nữa đến căn tin không còn cơm ăn, trực tiếp đuổi khách.

“Được rồi Ellen, không cho cậu nhiều lời. Lát nữa tớ lỡ bữa trưa mất.”

“Bé Tiểu Chiêm……” Ellen bên kia cười sằng sặc: “Cậu chưa hề phát hiện ra rằng hôm nay cậu không thể nói chuyện với tớ? Biết vì sao không?”

“Chưa ăn cơm, đói bụng dẫn đến thiếu oxy lên não.”

“Sai! Phụ nữ khi yêu, chỉ số IQ đều thấp. Tớ thấy cậu đang ở loại trạng thái này, toàn bộ dáng vẻ thảm thương này hoàn toàn chính là bị Quyền Tứ Gia tẩy trắng. Được rồi, không làm khó dễ cậu nữa, mau đi ăn đi.”

Cuối cùng Ellen cũng thả người, nhưng lời nói của cậu ấy lại chạm đến tâm trí của đồng chí Tiểu Yêu.

Ăn xong bữa trưa, cho đến gần hết nửa buổi chiều, cô vẫn luôn lơ đãng vì câu nói của Ellen “người phụ nữ đang yêu”. Bởi vì là một người hoàn toàn phù hợp với luận điểm khoa học. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến chỉ số IQ của bản thân?

Nhưng làm sao cô có thể yêu Quyền Thiếu Hoàng? Đó chẳng phải điều ngớ ngẩn, chỉ có người phụ nữ máu M* mới chịu được ư?

(*Máu M: Masochism – thích nhận đau đớn từ người tình, trái nghĩa với máu S: Sadism – thích gây đau đớn cho người tình)

Huống chi, cô cũng không có khả năng yêu ai.

Thạc sĩ tâm lý học bị chính tâm lý của bản thân làm cho phiền não!

Cả buổi chiều, cô đều trôi qua trong trạng thái này.

Trên thực tế, nhịp sống tốt đẹp của cô sau khi bị Quyền Thiếu Hoàng làm xáo trộn, cả ngày tình cảnh hỗn loạn, thực sự là không có thời gian để thẳng thắn với bản thân. Hoặc có lẽ là không ai nhắc nhở cô, bộ não cô lại tự động tránh né và không muốn nói thẳng ra.

Nghĩ như vậy, cảm nhận phân biệt thật rõ ràng.

Một từ “gả” được nói ra, cô thực sự dành toàn bộ thời gian còn lại của đời mình cho một người đàn ông mà mình không yêu?

*

Cách giờ tan làm còn một tiếng, tim Chiêm Sắc không hiểu sao lại bối rối.

Vì sao? Vì tên họ Quyền kia nói muốn tới đón cô.

Cô muốn bình tĩnh, nhưng không có cách nào kiểm soát được não mình. Có lẽ phụ nữ đáng thương ở điểm này, một khi đã tiếp xúc thân mật với đàn ông, tâm lý từ chối anh ta sẽ giảm đi rất nhiều.

Thật không ngờ, tên họ Quyền còn chưa tới mà Ngải sở trưởng đã siêng năng ném “tiểu hài” đến đây.

“Chiêm lão sư, đang vội hả?”

Chiêm Sắc xoay người sang bên khác thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ thanh tú của Ngải Mộ Nhiên, bất lực thở dài.

“Chào sếp Ngải, tìm tôi có việc gì vậy?”

Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng và không chế giễu cô như ngày hôm đó, Ngải Mộ Nhiên trông có vẻ hơi cô đơn, nhưng thái độ của cô ta rất dịu dàng và có đạo đức: “Cô nhanh chóng thu dọn rồi theo tôi đến sự kiện.”

“Bây giờ?”

“Đúng, một tiệc rượu từ thiện.”

Ngải Mộ Nhiên đến là điều đương nhiên, nhưng Chiêm Sắc lại hết chỗ nói.

Chần chừ một lúc, khóe môi cô cong cong, cười nhạt: “Sếp Ngải, tôi là nhân viên của Sở Thiếu Giáo, không phải là thư kí riêng của cô.”

Ngải Mộ Nhiên nhìn cô vài giây, chậm rãi đi tới, đặt tay lên bàn, không chút vội vàng nói: “Chiêm lão sư, cô biết cô là nhân viên của sở Thiếu Giáo? Đã bao nhiêu lần cô chống đối lại tôi? Hôm nay là việc hệ trọng. Một số xí nghiệp là nhà tài trợ lớn cho sở Thiếu Giáo, liên quan đến việc họ tiếp tục tài trợ cho sở Thiếu Giáo trong tương lai, đây là công việc.”

Về vấn đề này, Chiêm Sắc biết rằng một phần nguồn tài trợ cho sở Thiếu Giáo bắt nguồn từ tài trợ của chính phủ, và phần khác hoặc phần lớn đến từ các khoản đóng góp của các công ty cũng như tổ chức từ thiện lớn, bao gồm tiền lương của những người lao động tạm thời như bọn cô.

Cô nhớ rõ, việc đó dường như Nghiêm Chiến đã từng nói qua …… Q&S cũng làm xí nghiệp lỗ vốn?

Sau khi nghĩ lại, Chiêm Sắc thật sự không muốn tham gia hoạt động náo nhiệt này.

Vuốt vuốt tóc, cô cười hỏi: “Ngải sở trưởng, tôi có thể không đi không? Buổi tối tôi thực sự có việc. Đổi người khác đi cũng được mà.”

Mỉm cười khách sáo, Ngải Mộ Nhiên híp mắt: “Được, điều kiện là cô từ chức ngay lập tức.”

Ok, vấn đề này đã lên đến cấp độ công việc, là nhân viên của sở Thiếu Giáo, Chiêm Sắc không còn cách nào để từ chối yêu cầu của cô ta. Thực ra cô cũng biết ở một đơn vị như vậy, sếp đến sắp xếp đi ăn bữa cơm cùng với cấp trên, hoặc cùng một người có liên quan đến công việc là điều khó tránh khỏi. Nếu cô còn muốn ở đây mấy tháng, cô không có biện pháp nào ngoài nghe theo sự an bài của lãnh đạo.

Đứng dậy, không hỏi vì sao Ngải Mộ Nhiên đều chọn cô từ lần này đến lần khác, cô liếc nhìn cô ta một cách lạnh lùng.

“Được, nghe theo sắp xếp của sếp vậy.”

Là phúc không phải họa, là họa tránh chẳng qua*.

(*Danh ngôn cuộc sống, Ngạn ngữ của Trung)

Không cần biết cô gái họ Ngải muốn làm gì, cô chỉ biết đi theo……

Dọc đường đi cùng Ngải Mộ Nhiên, Chiêm Sắc không chú ý tới ban công phòng làm việc ở tầng ba, Đỗ Hiểu Nhân đang chống khuỷu tay nhìn xuống. Càng không biết trong ánh mắt cô ấy có sự ghen ghét mà cô chưa bao giờ quen biết.

Cô ta đi rồi!

Đỗ Hiểu Nhân nhếch môi, nâng cằm lên –––

Muốn qua đêm với nhau?

Nghĩ tới những lời này, Đỗ Hiểu Nhân cũng không biết cơn giận của bản thân từ đâu ập đến. Dù sao đi nữa, cô chính là không thích, không vui, không thoải mái, ngàn vạn lần nghĩ cách chính là muốn phá hoại Chiêm Sắc. Dĩ nhiên, cô sẽ không tự mình động thủ, bởi vì cô chưa có khả năng. Chỉ cần thổi đến tai Ngải Mộ Nhiên, chắc chắn Ngải Mộ Nhiên sẽ ra tay … Cô ta chờ người đàn ông đó đến đón? Đừng có mơ.

Cười lạnh, Đỗ Hiểu Nhân nhìn bóng dáng Chiêm Sắc đã đi xa, nhanh chóng chạy xuống tầng khu làm việc. Cô lục tung tất cả quần áo của mình, đứng trước gương khoa tay múa chân, chọn một bộ đồ cho là đẹp nhất mặc vào, ngồi trước gương nhanh chóng trang điểm.

Trong gương là một cô gái xinh đẹp.

Đỗ Hiểu Nhân không thể đoán ra, bộ dáng cô không hề xấu, cũng rất đẹp, năng lực bản thân cũng rất mạnh, vì điều gì mà số phận cứ hết lần này đến lần khác ưu ái Chiêm Sắc?

Vào đêm sinh nhật của cô ở Đế Cung, rõ ràng cô còn trang điểm đẹp hơn Chiêm Sắc, rõ ràng là cùng Chiêm Sắc đi WC, rõ ràng là hai người ở cùng một chỗ, vì sao những người đàn ông kia không cân nhắc, cố tình mang cô đi? Vì sao cô vẫn muốn gặp lại người đàn ông đó?

Kể từ ánh mắt đầu tiên, người đàn ông ấy tựa như một thiên thần, trực tiếp khiến cô hồn xiêu phách lạc.

Cô không có được, người khác cũng không được có.

Huống chi, trên đời này làm gì có chuyện nào khó, chỉ sợ lòng không bền, cô phải tranh thủ một chút.

Mím lại đôi môi hồng, cô nhìn dáng vẻ quyến rũ của mình trong gương, ánh mắt chậm rãi ma mị –––

Cô ở đó đợi một lúc, gặp được anh nên nói gì đây?